Chương 101: Ta yêu chàng!
“Long Thanh, cứu ta!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên rốt cuộc cũng nhìn thấy một cứu tinh, Lăng Tây Nhi nhịn không được cao giọng kêu cứu.
“Lão Đại, rốt cuộc Hoàng thượng cũng tới rồi!”
Làm bộ không nhìn thấy cũng không nghe thấy, Long Thanh lướt qua cái mông nhỏ của Lăng Tây Nhi, chậm rãi mở miệng, ánh mắt nghiêm trang.
Bàn tay to đột nhiên dừng lại, Lăng Tây Nhi thở sâu một hơi, vẫn chưa thở xong thì đã bị người nào đó gắt gao ôm trong lòng:
“Tây Nhi, nàng trở về phòng ngoan ngoãn đợi cho ta! Không có mệnh lệnh của ta không cho phép ra khỏi phòng nửa bước!”
Lạnh lùng mở miệng, bàn tay to lại gắt gao ôm chặt thắt lưng nàng.
“Được được được!”
Không ngừng gật đầu, nhưng mà ôm chặt như vậy, nàng làm sao vào trong phòng được?
“Tốt nhất là nằm ở trên giường!”
Hắn thêm một câu, thanh âm khiêu gợi vang tại bên tai, nhiệt khí vù vù thổi trúng chỗ ngứa của nàng.
“Trên giường? Tại sao?”
Kinh ngạc mở miệng, rõ ràng là ban ngày mà! Nằm trên giường êm ái làm con gà con à!
“Bởi vì thân thể nàng vẫn chưa phục hồi như cũ!”
Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ lại rõ ràng truyền vào trong tai Tây Nhi.
“À…”
Âm cuối ngân dài, rốt cuộc Lăng Tây Nhi rõ ràng việc Đoan Tuấn Mạc Nhiên suy nghĩ trong lòng, ngoan ngoãn gật đầu, sau đó “ai nha” một tiếng nằm ngã vào trong lòng hắn, thuận tiện rên rỉ không ngừng:
“Phu quân, đầu của ta rất đau nha, nhất định là vết thương cũ tái phát… Ưm ưm, đau đau đau…”
Lục Nhi phía sau không rõ nguyên cớ, sợ hãi kêu một tiếng chạy lên.
“Thân thể không có hoàn toàn khôi phục thì không cần tùy tiện đi lại! Lục Nhi, đỡ Vương phi trở về phòng!”
Lạnh lùng mở miệng, Đoan Tuấn Mạc Nhiên khôi phục nét mặt lạnh băng, ánh mắt còn có một vẻ cười giảo hoạt.
“Dạ, Vương gia!”
Lục Nhi kinh sợ đáp lời, tiến lên đỡ Lăng Tây Nhi.
“Ai nha, đầu rất đau, đau quá…”
Không ngừng rên rỉ, Tây Nhi ngoái đầu lại nhìn trộm Đoan Tuấn Mạc Nhiên một cái, giảo hoạt nháy nháy mắt.
Qua cửa hông, Đoan Tuấn Mạc Bắc cùng Mộng Nhan đã đi tới hậu viện, là Hoàng thượng tất nhiên không ai dám ngăn cản.
Ngưng mắt hoàn hồn, trong ánh mắt là lửa giận thiêu đốt hừng hực, nhưng khóe môi lại mang theo một nụ cười thản nhiên, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng đánh giá hai người, hai người nhìn nhau một cái, trong lòng không khỏi thấp thỏm.
“Vi thần bái kiến Hoàng thượng!”
Lạnh lùng quỳ xuống đất, ngôn ngữ lạnh băng, thân thể cao ngất quỳ gối trên đất lạnh lẽo nhưng lại cho khiến Đoan Tuấn Mạc Bắc hình thành một cảm giác uy hϊế͙p͙ vô hình.
“Thập lục đệ, hôm nay trẫm cải trang vi hành, ngươi gọi ta nhị ca, ta gọi ngươi là thập lục đệ là được rồi, không cần câu nệ lễ tiết!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhanh tiến lên nâng Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng lên, thuận tiện cười hì hì mở miệng, dáng vẻ lôi kéo làm quen.
“Vâng, Nhị ca!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, nói xong cũng trầm mặc, chỉ dùng một đôi sắc bén như diều hâu, hai tròng mắt lạnh lùng đánh giá Đoan Tuấn Mạc Bắc, thuận tiện dùng dư quang nơi khóe mắt quét qua Mộng Nhan.
Thấy tầm mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên sắc bén tựa như lưỡi dao thẳng tắp bắn về phía nàng, Mộng Nhan kìm lòng không được giấu nửa người phía sau Đoan Tuấn Mạc Bắc, hạ mắt dáng vẻ phục tùng, nhưng lập tức liền kinh ngạc phát giác ra đây là động tác sai lầm, bởi vì cặp đường viền môi duyên dáng của Đoan Tuấn Mạc Nhiên lập tức nhếch lên một đường cong tà mị.
“Vị phía trước kia là thập lục đệ muội?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc xấu hổ cười cười, nhìn sang phương hướng Tây Nhi biến mất, chậm rãi mở miệng, rốt cuộc phá tan không khí trầm mặc.
“Đúng!”
Nhàn nhạt mở miệng, hơi nhướng mày, giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên mang một loại khí thế nghiêm nghị không thể xâm phạm .
“Thập lục đệ, thương thế đệ muội còn gì trở ngại không? Có muốn mời ngự y trong cung đến đây khám qua không…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc ôn nhu mở miệng.
“Không cần. Nhị ca, vô sự không đăng tam bảo điện (không có việc không vào điện tam bảo), hôm nay tới đây chắc sẽ không đơn giản chỉ là thăm thập lục đệ muội của ngươi như vậy nhỉ!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, biểu lộ hắn còn đang tức giận, hơn nữa còn là phi thường phi thường tức giận.
“Ta tới là để nhận sai chịu tội với ngươi!”
Mộng Nhan vẫn đứng tại phía sau Đoan Tuấn Mạc Bắc tâm trạng thấp thỏm, khẽ cắn môi, đứng ra, dáng vẻ phục tùng thấp giọng nói.
“Chịu tội? Nhận sai?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, thân thể cao lớn lạnh lùng xoay qua chỗ khác, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng sơn, mày rậm như đao tước lạnh lùng rung động hai cái.
“Ta biết là ta sai rồi, ngươi muốn giết muốn mắng thì tùy!”
Mộng Nhan bị thái độ lạnh lùng của hắn châm chọc không biến sắc, chỉ là lạnh lùng mở miệng.
“Ngươi nói xem!”
Nhìn cũng không thèm nhìn Mộng Nhan một cái, bàn tay to di chuyển, cái cổ mảnh khảnh của Mộng Nhan sớm đã ở trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, Đoan Tuấn Mạc Bắc muốn ngăn cũng không được!
Nhìn kỹ lại, một cỗ lực cực lớn chắn ngang yết hầu Mộng Nhan, gân xanh nổi lên, nét mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên âm ngoan cùng tà độc.
“Thập lục đệ, ơ ơ ơ…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc hít một hơi khí lạnh, vội vàng tiến lên ngăn trở nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng tà nanh của Đoan Tuấn Mạc Nhiên trừng lại.
“Nhị ca muốn dùng thân phận Hoàng thượng ra lệnh cho ta sao?”
Hắn tà nghễ nhìn Đoan Tuấn Mạc Bắc lo lắng, trong lời nói tràn ngập cô tuyệt.
“Ừm… Ta nói rồi, hôm nay ta chính là Nhị ca của ngươi, không phải là Hoàng thượng gì cả!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thấp giọng nói, đôi mắt không dám rời khỏi cổ họng Mộng Nhan nửa phần, sợ là không để ý một chút thì ở trước mặt hắn chính là một tử thi.
“Nếu như vậy thì Nhị ca hãy vào trong đình phía trước nghỉ ngơi, nghe hát một chút, ăn điểm tâm, nếu chán rồi, Nhị ca hồi cung cũng được!”
“Hả?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc sửng sốt, đây là đuổi người sao? Nhưng mà Mộng Nhan làm sao bây giờ?
“Nhị ca còn có chuyện gì sao?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, lời nói mặc dù khách khí, nhưng ngữ khí lại lạnh băng đông cứng lòng người.
“Thập lục đệ, ngươi không nên tức giận, hôm nay ta tự mình đến đây chính là để giải quyết chuyện thập lục đệ muội!”
Hắn khẽ thở dài, buông cái mác Hoàng thượng xuống, chậm rãi mở miệng.
“Giải quyết? Xin hỏi Thái hoàng Thái hậu đang ở đâu?”
Hắn cười lạnh, bàn tay to lại không có chút nào buông lỏng, Mộng Nhan sớm đã nói không ra lời, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Thập lục đệ, một vừa hai phải thôi, Thái hoàng Thái hậu dù sao cũng là trưởng bối của chúng ta, yêu cầu ngươi đề ra thật sự là quá đáng, ngươi xem đi, ta cùng với Mộng Nhan tự mình tới cửa chịu tội với ngươi, ngươi còn chưa hài lòng sao?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc cười khổ một tiếng mở miệng.
“Hoàng thượng, ngươi là Hoàng thượng vạn người kính, hai chữ chịu tội này nặng tựa thái sơn, Hoàng thượng không có sai, không cần xin lỗi!”
Giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Nhiên cũng dịu lại rất nhiều, hắn chỉ là muốn giúp Hoàng thượng mà thôi, Hoàng thượng vĩnh viễn là trời của hắn!
Nhưng Thái hoàng Thái hậu thì không phải! Hắn tuyệt đối không cho phép một lão thái bà ở phía sau khoa tay múa chân!
“Thập lục đệ, chỉ cần ngươi vẫn còn thừa nhận ta là Hoàng thượng… Cho nên, coi như hết, ta cam đoan, từ nay về sau, Hoàng nãi nãi cùng Mộng Nhan tuyệt sẽ không trở lại gây phiền toái cho thập lục đệ muội nữa!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc tiến lên, bàn tay to phủ trên cánh tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trên cánh tay to như kiềm đang gắt gao cô trụ cổ họng Mộng Nhan .
“Trở lại?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo mắt lại, lần này là Lăng Tây Nhi mạng lớn, lần sau còn có thể lớn mạng như vậy sao?
Hắn chuyển tầm mắt nhìn vẻ mặt khó xử của Hoàng thượng, bàn tay to hơi buông lỏng, Mộng Nhan thở hổn hển một hơi thật sâu, ngay sau đó ho khan vài tiếng.
“Không có khả năng có lần sau, ngươi yên tâm! Hơn nữa lần này là Mộng Nhan cứu Tây Nhi, nên hãy nể tình…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhanh chóng phất tay, thuận tiện lắc đầu, lời thề son sắt cam đoan loại chuyện này tuyệt đối không có khả năng xảy ra lần nữa.
“Nàng ta sau khi giết người mới hối hận, mới kéo Lăng Tây Nhi lên!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, từ trong đáy lòng hắn đã cho rằng Mộng Nhan cùng Thái hoàng Thái hậu mới là chủ mưu trong trò khôi hài này, tựa như chỉ là đồng lõa mà thôi.
“Không…phải!”
Mộng Nhan gian nan chuyển dời tầm mắt, gian nan cất tiếng nói.
“Hoàng nãi nãi thật sự không muốn giết Lăng Tây Nhi, là một mình ma ma kia làm chủ! Ngươi hãy…tin tưởng ta!”
“Ngươi cảm thấy ta có thể tin không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, ánh mắt tà mị lạnh lùng trừng mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Nhan.
“Ta không cần phải lừa ngươi, mặc dù ta tùy hứng, nhưng mà chuyện đã gây ra thì nhất định sẽ thừa nhận, ta thật sự chỉ là muốn đuổi Lăng Tây Nhi đi mà thôi, không hề muốn giết nàng, ta không có lòng dạ độc ác như ngươi nghĩ nghĩ đâu!”
Nàng ta thở hổn hển một hơi chậm rãi mở miệng.
“Thập lục đệ, quả thật không phải Hoàng nãi nãi hạ lệnh, bởi vì chuyện này, bà vẫn còn tự mình chạy đến thiên lao giằng co, nhưng thật không ngờ lại té bị thương, bây giờ còn nằm ở trên giường, không đến ba tháng không thể xuống giường!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thấp giọng nói, nét mặt đầy chân thành.
“Có đúng không?”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, chậm rãi ngoái đầu nhìn lại:
“Lần này té thật là đúng lúc nhỉ, không cần tới cửa xin lỗi nữa nhỉ?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc ngẩn ra, nhẹ thở dài một hơi nữa :
“Thập lục đệ, đệ nói đi, đến tột cùng đệ muốn thế nào mới bằng lòng bỏ qua?”
“Hoàng thượng, huynh là trời của ta, hết thảy ta đều nghe theo mệnh lệnh của huynh, nhưng ngoại trừ chuyện này!”
Hắn lạnh lùng cười, Thái hoàng Thái hậu có thật sự té bị thương hay không tất nhiên hắn sẽ điều tr.a rõ.
“Thập lục đệ, đệ luôn miệng nghe theo mệnh lệnh của ta, vậy, bây giờ ta lệnh cho đệ thả Mộng Nhan ra, nàng đã biết sai rồi, đệ hãy cho nàng một cơ hội hối cải để làm người mới đi!”
Giọng điệu của Đoan Tuấn Mạc Bắc lãnh túc, hắn không thể nhìn Mộng Nhan ch.ết ở trên tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Bây giờ ngươi đang dùng thân phận Hoàng thượng tới ra lệnh cho ta sao?”
Hắn lạnh lùng nhìn lướt qua hai tròng mắt lãnh túc của Đoan Tuấn Mạc Bắc.
“Đúng!”
Hắn gật đầu, nhưng lại thật không ngờ chuyện bởi vì hắn gật đầu mà càng trở nên hỏng bét.
“Hoàng thượng, là chính nàng ta nói muốn cho ta tùy ý xử trí!”
Thái độ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên vẫn rất kiên quyết, hắn sẽ không quên loại thống khổ sợ hãi mất đi Lăng Tây Nhi, mạng Mộng Nhan là mạng, chẳng lẽ mạng Vương phi của hắn không phải là mạng sao?
“…”
Đoan Tuấn Mạc Bắc nhất thời á khẩu không trả lời được, thấy thái độ của hắn ngang ngạnh, cũng không thể nói thêm gì nữa.
“Thập lục đệ, Thái hoàng Thái hậu đã biết sai rồi, bây giờ sức khỏe của bà rất kém, ngự y nói, lục phủ ngũ tạng cũng bị thương nặng, lại tăng thêm ngoại thương… Đệ hãy nể tình bà là một lão nhân hơn tám mươi tuổi mà coi như cho qua đi! Tựa như ta đã mang người đến để tùy ý ngươi xử trí rồi, về phần Mộng Nhan, đệ cũng đã giáo huấn nàng rồi, dù sao nàng cũng đã cứu Lăng Tây Nhi!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc ôn hòa mở miệng thương lượng cùng Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
Mộng Nhan gắt gao mím chặt đôi môi anh đào, đôi mắt đẹp ngóng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoan Tuấn Mạc Nhiên không nói lời nào, nàng đã không có cách khác rồi, bây giờ rốt cuộc nàng biết trong lòng người nam nhân này ngay cả một phân một hào cũng không muốn buông tha cho nàng, ánh mắt lãnh liệt thật sự đang muốn giết nàng!
“Hoàng thượng người có thể cam đoan Thái hoàng Thái hậu sẽ không trở lại tìm Lăng Tây Nhi gây phiền toái sao?”
Hắn chuyển tầm mắt nhìn khuôn mặt khó xử của Đoan Tuấn Mạc Bắc.
“Ta cam đoan! Sợ rằng bà không còn có khí lực gây phiền toái rồi!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc thấp giọng nói.
“Tốt lắm, để lại Uyển Như, Mộng Nhan cũng ở lại, Hoàng thượng có thể trở về rồi!”
Hắn lần nữa lạnh lùng mở miệng.
“Hả?”
Đoan Tuấn Mạc Bắc khó hiểu nhìn hắn, có ý gì đây?
“Đệ sẽ nỗ lực bắt người gây nên chuyện sai trái phải hứng chịu hình phạt thích đáng, nhưng đệ cam đoan sẽ giữ lại mạng nhỏ của Mộng Nhan!”
“À!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, coi như là viên mãn, ít nhất, chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết !
“Vậy ta đây đến thăm thập lục đệ muội!”
Đoan Tuấn Mạc Bắc gật đầu, bỏ qua Đoan Tuấn Mạc Nhiên tiến lên.
“Cảm ơn nhị ca!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt mở miệng, trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộng Nhan chỉ còn một mảnh tro tàn, nàng biết Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhất định sẽ không bỏ qua nàng! Sợ rằng sẽ sống không bằng ch.ết!
“Em nói Hoàng thượng muốn tới thăm ta?”
Ôm chăn, làm hết phận sự của một người đang bị trọng thương chưa lành, Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt, nét mặt tràn ngập kinh dị, xem ra thế lực Đoan Tuấn Mạc Nhiên thật sự khổng lồ nha, ngay cả Hoàng thượng cũng thỏa hiệp rồi sao?
“Đúng vậy, Vương phi nương nương!”
Lục Nhi hâm mộ mở miệng, thuận tiện giúp nàng sửa sang lại dung nhan.
“Nhưng mà… Đến khi gặp hắn ta nói gì đây?”
Lăng Tây Nhi khẩn trương, mặc dù không phải lần đầu tiên gặp mặt nhưng tại bữa tiệc đêm 30 nhiều hoàng thân quốc thích như vậy ai biết ai nha, nàng cũng chỉ là rất xa nhìn dáng vẻ Đoan Tuấn Mạc Bắc mà thôi, hôm nay, người thật đến trước mặt rồi, oa, có phải quá hạnh phúc rồi không?
“Vương phi thích nói cái gì thì nói cái ấy, ngẫm lại Hoàng thượng đến thăm bệnh Vương phi, tất nhiên là chỉ hỏi han ân cần một chút mà thôi!”
Lục Nhi thấy dáng vẻ của nàng khẩn trương thì không khỏi cười rộ lên.
“Được được, nếu là giả bệnh, tất nhiên là không thể nói nhiều rồi!”
Ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh, hưởng thụ quang vinh vĩ đại ở thời cổ đại này, Hoàng thượng nha, đến thăm bệnh nha!
Hoàng thượng đi rồi, Lăng Tây cười tủm tỉm cả buổi chiều nên đã chọc đến người nào đó không vui.
“Hoàng thượng chỉ nói mấy câu mà vui thế sao?”
Hắn hầm hừ mở miệng, thuận tay đặt mạnh chén cơm lên bàn.
“Ừm!” Nàng cố ý gật đầu, làm hắn tức giận nở cả mũi, trừng con ngươi.
“Nàng đã thích hắn nói chuyện như vậy, sau này tiến cung sẽ mang theo nàng!” - Cho nàng nghe cho đã!
“Được, Hoàng thượng mà, miệng vàng lời ngọc!”
Nàng tiếp tục trạng thái say mê, mặc cho người nào đó không ngừng phát điên.
“Hoàng thượng rất ghê gớm sao?”
Hừ, không phải là Hoàng thượng thăm bệnh thôi, nhớ hồi đầu lúc nàng hôn mê, hắn cực nhọc ngày đêm hầu hạ nàng, hắn là thân vương nha!
“Đúng vậy, Hoàng thượng thật sự rất ghê gớm nha!”
Nàng cố ý cười thoải mái, ai kêu hôm nay hắn đánh mông nàng, đến bây giờ nàng còn đau phải ngồi ở trên đệm mềm mới chịu được.
“Nàng…”
Lạnh lùng nhét bánh vào bát sứ men xanh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không vui nhìn nàng, thuận tiện không kiên nhẫn nhíu mày.
“Thú vị thật nha, ngươi là bình dấm chua lật úp sao?”
Nàng nhăn nhăn cái mũi nhỏ, đầu nhỏ hất lên, mắt to nháy nháy.
“Làm gì có!”
Rầu rĩ mở miệng, lại nhặt chén cơm lên, dùng sức đưa cơm vào trong miệng, sau đó lại thử dùng răng nhai, dùng sức tước tước, bộ dáng hung thần ác sát làm Lăng Tây Nhi sợ tim đập thình thịch.
“Có phải chàng rất yêu ta không?”
Nàng cố ý kéo dài chữ “Yêu”, sau đó giảo hoạt nháy nháy mắt.
“Không phải!”
Thở phì phì mở miệng, yêu? Không nghĩ đến, chỉ là khi nghĩ nàng đã ch.ết hắn mới cảm giác được cuộc sống không thú vị nữa mà thôi!
“Không —— yêu sao?”
Nàng không thuận theo, không buông tha, không ngừng cố gắng.
“Không!”
Như đinh chém sắt, hắn sẽ không thừa nhận từ ngữ thấp hèn như vậy.
“À…” Bộ dáng như bừng tỉnh đại ngộ, Lăng Tây Nhi nháy nháy mắt:
“Nhưng mà ta yêu chàng!”
--- Loảng xoảng, chiếc đũa rơi trên bàn cơm, Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngẩn ra, sau đó làm bộ như không có việc gì nhặt lên, gắp miếng thịt ưa thích lên, hàng mi xinh đẹp dương dương tự đắc, dáng vẻ thì không tin nhưng khóe môi nhưng lại tự đắc nhếch lên, mang theo một nụ cười mỉm không dễ cảm thấy.
“Bây giờ tới phiên chàng!”
Lăng Tây Nhi mở mắt trừng hắn.
“Cái gì?” Giả ngu.
“Có qua có lại nha! Trung Quốc mấy ngàn năm văn hoá rồi, chàng không phải không biết chứ?”
Nàng nhướng nhướng mày, ngữ khí thẳng thắn nói. Nếu hắn ngại mở miệng, bây giờ nàng nói trước, cũng phải đáp lễ một câu chứ?
“Có qua có lại?”
Hắn nhàn nhạt cười, gắp một miếng thịt kho đặt ở trong chén của nàng:
“Đây, cho nàng!”
“Aizz, ta muốn không phải cái này!”
Người nam nhân này giả ngu sao? Cái miệng nhỏ nhắn không vui chu lên.
“Muốn có đúng không?”
Hắn nhướng mày, giảo hoạt đích nháy mắt mấy cái:
“Nói cho ta biết, nàng thật sự để ý cái vị trí Hoàng thượng kia sao?”
“Cái gì?”
Có liên quan gì đến vị trí Hoàng thượng chứ?
“Nếu nàng thật sự nói muốn, ta sợ rằng không thể cho nàng!”
Hắn khoa trương thở dài một hơi, cả đời này, hắn thề phải thuần phục Hoàng thượng, hơn nữa vị trí Hoàng thượng kỳ thật ngồi xuống cũng không thoải mái!
“Ơ?” Lăng Tây Nhi càng khó hiểu.
“Nhưng mà ngoại trừ vị trí Hoàng thượng , tỷ như cơ thể của ta, ta có thể cho nàng!”
Lời của hắn nói mập mờ, mắt to đen lúng liếng như một cái bóng đèn không ngừng hấp háy.
“Thân thể của ngươi vốn chính là của ta mà!”
Nàng thẹn thùng cúi đầu.
“Nàng nói thật sao? Nàng thật sự quan tâm đến vị trí Hoàng đế sao?”
Hắn không buông tha.
“Không, ta không quan tâm!”
Lăng Tây Nhi cười cười, ánh mắt chứa đựng ý cười ấm áp:
“Thứ ta quan tâm là huynh đệ chàng hài hòa, vui mừng vì chàng cùng Hoàng thượng quay về như cũ! Đoan Tuấn vương triều bớt được một kiếp nạn!”
“Nàng thật sự nghĩ như vậy?”
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chợt tối sầm lại, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
“Đúng, ta biết chàng cũng không muốn sinh linh đồ thán!”
Nàng tiến lên, dán thân thể nhỏ bé vào trong ngực của hắn, bất kể hắn có đang dùng cơm hay không.
“Nàng biết sao!”
Đoan Tuấn Mạc Nhiên sủng nịch nhéo cái mũi nhỏ của nàng, hắn là một Vương gia lãnh khốc giết người như ngóe.
“Đúng, ta biết! Hơn nữa ta còn biết chàng rất thương ta!”
Nàng lớn tiếng tuyên bố, cười ngã vào trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên. Một ngày nào đó, nàng sẽ khiến cho hắn phải nói, ta yêu nàng!
Ánh mắt của Đoan Tuấn Mạc Nhiên tối sầm lại, câu trả lời cho nàng chính là ôm lấy nàng, trực tiếp đi vào phòng. Tối nay bóng đêm lãng mạn như cũ, triền miên như cũ, hắc hắc!