Chương 112: Tề cung dạ yến
Tề vương vì Ngũ công tử xây dựng đài chiêm tinh cũng không phải chuyện một hai ngày, theo chuyện Sở Nhược Vương lưu truyền rộng rãi, tất cả mọi người trong thiên hạ đối với chuyện lần này thập phần phẫn uất, nhóm hiền sĩ vốn tuôn ào ào tới từ từ giảm bớt. Những người này đều cảm thấy Tề hầu đối với việc Sở Nhược Vương quá mức để ý, chỉ sợ sẽ có biến cố, vì an toàn cho sinh mệnh, một bộ phận người lựa chọn buông tha tham gia sự kiện lần này.
Tuy rằng vắng vẻ một ít, nhưng Tắc Hạ cung xây dựng thêm đối với hiền sĩ thiên hạ mà nói, ý nghĩa dù sao cũng phi phàm, đây là lần đầu tiên trên phương diện ý nghĩa chân chính có nơi cho hiền sĩ tụ hội. Ở trong này, người trong lòng có nghi vấn hoặc có tài năng nổi bật, có thể trước mặt các hiền sĩ cùng thế hệ tramh cao thấp, tiến tới dương danh thiên hạ, huống chi, Tề vương ra điều kiện lại hậu đãi như vậy, vì tầng tầng duyên cớ, những hiền sĩ chí tại trời cao cũng không bởi vậy mà lùi bước.
Cơ phủ biệt viện, mấy ngày sau khi Ngũ công tử cùng Tôn Nhạc nói chuyện với nhau, liền tới một vị Lưu quản gia. Lưu quản gia này là bổn gia phái tới, từ sau khi Lưu quản gia đến, trong biệt viện hết thảy trở nên gọn gàng ngăn nắp, mà Tề Lục vương tử người như vậy đến định ngày hẹn Ngũ công tử thì hắn luôn luôn dùng các loại lý do làm cho đối phương muốn giận cũng giận không nổi từ chối ngay ngoài cửa.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng hết thảy, trong ba ngày gần đến lễ taị Tắc Hạ cung, Tề vương bắt đầu mở tiệc chiêu đãi các vị hiền sĩ. Mở tiệc chiêu đãi chia làm ba buổi, buổi đầu tiên, mở tiệc chiêu đãi đều là người nổi danh thiên hạ lập ra học thuyết riêng một nhà như Ngũ công tử.
Mà lần mở tiệc chiêu đãi này , đúng là cái đám người Ngũ công tử cần có, bọn họ đang lo tìm không thấy cơ hội gặp gỡ hiền sĩ nổi tiếng thiên hạ. Huống chi, yến hội như vậy, mỹ nhân cũng không phải ít! Nghe nói cái gì một trong mấy đại danh cơ đại mỹ nhân cùng một đại tài nữ khác cũng chạy tới, có lẽ tối hôm nay là có thể nhìn thấy.
Trong xe ngựa.
Tôn Nhạc xuyên qua màn xe lẳng lặng đánh giá bên ngoài, ban đêm tại Lâm thành, cũng giống các thành thị khác phi thường náo nhiệt, ở ngã tư đường khắp nơi đều đốt đuốc, so sánh với ánh lửa của cây đuốc, ánh sáng của đèn lồng có vẻ u ám hơn.
Xe ngựa ở trên đường đá xanh càng không ngừng đi tới, chạy nhanh chạy nhanh, những chỗ đường rẽ không ngừng chạy ra một chiếc xe ngựa, hoặc, một chiếc xe bò xe lừa, thậm chí là hiền sĩ cỡi lừa.
Khi xe ngựa đi tới gần Tề hầu cung thì toàn bộ trên đường chính có thể chứa bốn chiếc xe ngựa chạy song song này, cơ hồ đều là hiền sĩ đội nón cao.
Giữa thuần một sắc hiền sĩ, chợt có vài quý công tử phía sau đi theo thị tỳ cùng kiếm khách áo tang, đều có vẻ thập phần khiến người ta chú ý,Ngũ công tử cũng như thế.
Trong màn đêm, thỉnh thoảng có người liên tiếp nhìn hướng ba người Ngũ công tử trong xe ngựa.
Tề hầu cung bởi vì gần bờ biển, nơi đây mưa to gió lớn. Bởi vậy toàn bộ cung điện đều là dùng đá tảng xây thành. Đá tảng vốn là vật thô ráp mà tính Tề nhân lại thích tinh mỹ. Bởi vậy, đá tảng toàn bộ cung điện đều rất nhỏ. Chẳng những nhỏ, hơn nữa ngoài tảng đá vẽ đầy các loại đồ án. Trong bóng đêm, Tôn Nhạc cũng nhận không ra đồ án khắc cực kỳ trừu tượng này vốn là những thứ gì.
Vì nghênh đón các vị hiền sĩ đến. Toàn bộ trên con đường chính dẫn đến Tề cung đều cắm đầy các ngọn đuốc bốc cháy hừng hực. Lúc này lại là lúc gió Nam vù vù thổi tới. Ngọn đuốc trong giónhẹ rung động, ánh sáng đỏ rực cả một góc trời. Xa xa nhìn lại như một con hỏa long dài có vẻ thập phần nguy nga.
Mà ở hai bên Hỏa Long, là một loạt quân sĩ khôi giáp hạng nặng. Những quân sĩ đó thân hình oai hùng cường tráng, mặt không chút thay đổi, đứng như một cây trường thương, rất là uy phong. Đặc biệt giữa bầu trời ngập tràn ánh lửa, trường kiếm bên hông bọn họ lạnh lẽo tỏa hàn quang dày đặc càng làm cho lòng người sinh kính sợ.
Cảnh sắc như vậy, trong mắt Tôn Nhạc không coi vào đâu. Nhưng đối với những người như Ngũ công tử mà nói cũng là kỳ cảnh. Trong thời gian ngắn. Chúng hiền sĩ đều có điểm hoa mắt thần mê, đến tiếng hô hấp cũng tựa hồ cố ý áp chế.
Mọi người bắt đầu nghiêm túc. Trên con đường , chỉ còn lại dòng xe mênh mông vô bờ chạy dọc theo con hỏa long. Theo càng chạy càng gần, chúng hiền sĩ đột nhiên cảm thấy khi mình đi giữa hai đội quân sĩ nghiêm nghị, cái loại cảm giác này cũng không tệ.
Sau khi đội xe ngựa chạy qua đường chính, tiến nhập vào trong một quảng trường lớn, chúng hiền sĩ xuống xe, cất bước hướng đại điện hội hiền phía trước quảng trường đi đến.
Hội hiền đại điện này cũng giống Tắc Hạ cung, mới xây dựng không lâu. Cả tòa nhà làm từ đá cẩm thạch, kiến trúc thật lớn cắm đầy cây đuốc thiêu đốt hừng hực. Trong quảng trường, hỏa diễm đỏ tươi, kiến trúc trang nghiêm mà to lớn, mang đến cho tất cả mọi người một loại cảm giác ấn tượng sâu sắc.
Tôn Nhạc đi theo phía sau Ngũ công tử nhảy xuống xe ngựa, bọn họ vừa xuống xe, liền hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Tham dự yến hội này, đều là một ít hiền sĩ râu dài phiêu phiêu, nón cao đai rộng, bọn họ đột nhiên nhìn thấy Ngũ công tử trẻ tuổi như vậy, còn tuấn mỹ bất phàm, trong thời gian ngắn mắt đều có điểm choáng váng.
Bất quá há hốc mồm cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ chốc lát Tôn Nhạc liền nghe được vài thanh âm truyền đến, “Ta nghĩ kẻ này đích thị là Tề quốc Cơ Ngũ!”
“Thì ra là hắn!”
“Lấy tài của Tề quốc Cơ Ngũ, cũng đủ phân lượng. Kẻ này sau khi tự nghĩ ra một cái ‘ ngũ đức chung thủy thuyết ’ liền không thấy bóng dáng, thật không ngờ sẽ ở nơi đây gặp lại.”
“Ta không tin một đứa trẻ con như vậy lại có kiến thức kinh người, lát nữa, ta có thể hướng hắn thỉnh giáo một phen.”
Xe xếp trong sân rộng tuy nhiều, nhưng hiền sĩ kì thực bất quá hơn mười người. Bốn phần năm cỗ xe là thị tỳ hạ nhân của các vị hiền sĩ.
Trong lúc mọi người nghị luận, Ngũ công tử biểu tình lạnh nhạt. Hắn hướng về phía những hiền sĩ nhìn chằm chằm mình chắp tay trước ngực thi lễ, trong ánh mắt của một đám hiền s,ĩ hắn vừa thi lễ vừa chậm rãi đi tới.
Tôn Nhạc chú ý thấy, Ngũ công tử tuy rằng luôn luôn đi về phía trước, nhưng hắn đi quá chậm, hơn nữa hắn thật cẩn thận luôn nhường đường cho bất kỳ một hiền sĩ nào lướt qua mình.
Cứ như vậy, Ngũ công tử xếp hàng sau chúng hiền sĩ, chậm rãi đi tới trước hội hiền đại điện.
Chúng hiền sĩ vừa tới dưới cầu thang cất bước hướng về phía trước thì một trận cười ha ha truyền đến, trong tiếng cười lớn, một hán tử bốn mươi mấy tuổi, chòm râu dày mà đen ngắn, gương mặt ngăm đen mặt mày đoan chính, đội hầu quan bước ra.
Xem ra, đây là Tề vương.
Tề vương cười lớn, hào sảng nói: “Chư vị có thể tới, Tề cung thật sự là đến vách tường cũng sáng rực! Chư vị mời!”
Tề hầu tự mình ra nghênh đón, mặc dù nằm trong dự liệu của chúng hiền sĩ, bất quá vẫn làm bọn hắn cảm thấy thoải mái. Lập tức, nhóm hiền sĩ hướng Tề vương chắp tay trước ngực hoàn lễ, cả đám trong tiếng cười lớn của Tề vương, đi vào hội hiền đại điện.
Cất bước vào cửa lớn, một đại điện ước chừng cao hai ba trượng, có thể chứa ngàn người liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Tề vương dẫn mọi người đi qua chính điện này, đi vào thiên điện bên cạnh nó, thiên điện nhỏ hơn, chỉ có thể chứa không đến hai trăm người. Bên trong sập đều xếp vòng quanh trái phải thiên điện, trên bàn đều đã bày xong rượu và thức ăn, những rượu và đồ ăn này còn nóng hầm hập tỏa hương ngào ngạt, hiển nhiên là vừa mang lên. Ở một bên thiên điện, một thiếu niên trắng nõn mười lăm mười sáu tuổi đang nhảy múa gõ chuông nhạc. Mà giữa điện, mười mấy cung nữ eo nhỏ vẫy vẫy tay áo đủ màu, nhanh nhẹn xoay tròn.
Bọn họ nhìn thấy mọi người đi tới, đồng loạt dừng động tác nhảy múa lại, thối lui đến bên cạnh chỗ đặt chuông nhạc.
Tề vương bước đi đến hướng bên trái, ngồi xuống trên sập chủ vị đối mặt cùng các sập khác.
Dưới sự dẫn dắt của hắn, chúng hiền sĩ cũng đều chọn xong vị trí ngồi. Hai mắt Tôn Nhạc đảo qua, nàng lập tức chú ý thấy, có mấy hiền sĩ đều giành vị trí gần chủ sập.
Ngũ công tử bề ngoài bình ổn yên lặng ngồi xuống một cái sập ở trong góc, hai mắt hắn quét về phía mấy người hiền sĩ giành chỗ ngồi bắt mắt nhất kia, miệng bĩu bĩu.
Tôn Nhạc đã ngồi xuống sau lưng Ngũ công tử.
Tề vương nhìn thấy mọi người đã ngồi xong, ha ha cười, giơ chén rượu nhỏ miệng vuông* trong tay lên cao giọng nói: “Chư vị đều là hiền sĩ dương danh thiên hạ, hôm nay có thể đến đông đủ , là vinh hạnh của Tề quốc! Mời uống chén này!”
Chúng hiền sĩ hai tay nâng chén, cùng Tề vương uống một hơi cạn sạch.
Tề vương buông cốc, vỗ vỗ trán ồm ồm nói: “Chư vị cũng biết việc Sở Nhược tự lập là vương?”
Tề vương vừa nói lời này ra, mọi người đều sợ hãi, không ai nghĩ đến hắn mới mở miệng liền nhắc tới việc này.
Tề vương híp mắt nhìn phản ứng của mọi người, qua một lúc lâu, thanh âm hắn cất cao nói: “Xem ra chư vị đã biêt. Vị Sở Nhược này, chẳng những tự lập là vương, còn dám hỏi vương vị! Việc như thế, thực là mấy trăm năm qua ít thấy. Việc này có thể nói là kinh thế hãi tục!”
Hắn nói tới đây, chầm chậm đứng lên. Đột nhiên, hắn hướng về phía góc Ngũ công tử ngồi chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Nhưng tất nhiên mọi người không biết, việc kinh thế như vậy, ba tháng trước, có một hiền sĩ đức cao vọng trọng đã từ trong tinh tượng quan sát ra!”
Ồ ——
Đám người như nổ tung, vô số – thanh âm truyền ra. Trong thời gian ngắn, vô số tiếng nghị luận truyền đến, “Vị hiền tài nào cư nhiên có thể hiểu được thiên ý?” “Là ai?” “Không biết người này hôm nay đến ư?” “Theo hướng Vương thi lễ, hẳn là ở ngay trong chúng ta.”
Ngũ công tử hiển nhiên cũng có chút giật mình.
Tôn Nhạc cũng không nghĩ đến, Tề vương cư nhiên ngay từ đầu liền đem Ngũ công tử đẩy ra. Xem ra, hắn đối với Ngũ công tử là phi thường coi trọng nha.
Bên trong,mọi người ồ lên, thỉnh thoảng lại nhìn quét khắp nơi.
Tinh tượng?
Đây là việc của âm dương gia.
Bọn họ sau khi liếc nhanh mấy lần, cơ hồ là đồng thời nghĩ tới lý luận của Ngũ công tử. Trong khoảng thời gian ngắn, chúng hiền sĩ đồng loạt nhìn về phía Ngũ công tử, bọn họ vừa nhìn, lập tức toàn bộ mọi người trong đại điện hướng bên này nhìn chăm chú.
Lúc này, Tề vương hướng về phía phương hướng Ngũ công tử chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Cơ Ngũ công tử tuy rằng còn trẻ, tài hoa lại kinh thế hãi tục! Lại là người Tề quốc ta, giữa các vị hiền sĩ, cũngcó thể xem là phó chủ nhân, nên ngồi ghế chủ tọa! Mời!”
Dứt lời, Tề vương hướng một cái sập không trước mặt mình đưa tay lên, ý bảo Ngũ công tử đi sang ngồi.
Ngũ công tử trong sự chú mục của mọi người, biểu hiện thập phần bình tĩnh, hơn nữa trong sự bình tĩnh này còn có chút hưng phấn. Hắn đứng lên, hướng tới chúng hiền sĩ xung quanh chắp tay trước ngực, cao giọng nói: “Cơ Ngũ bất tài, xin nhận.”
Dứt lời, hắn phất trường bào một cái, đi nhanh về phía sập đầu tiên bên trái.
Hắn đi lần này, Tôn Nhạc cùng Trần Lập tự nhiên theo sát ở phía sau.
Theo ba người tiêu sái chuyển động, hàng trăm ánh mắt gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, trong ánh mắt đó, còn có một chút đố kỵ. Tôn Nhạc tuy rằng tinh tường cảm thấy, lúc này, nàng cũng nghĩ Ngũ công tử không thể khiêm tốn. Bởi vì Tề vương đã đem hắn trở thành hiền sĩ thống lĩnh Tề quốc mà hướng mọi người giới thiệu . Mặc kệ tài ba của hắn, chỉ theo lời Tề vương, là phó chủ nhân, hắn cũng có thể ngồi ghế trên.
Sau khi Ngũ công tử ngồi vào sập đầu tiên phía bên trái, đối diện cùng Tề vương. Tôn Nhạc cùng Trần Lập đã ở phía sau hắn ngồi xuống.
Ba người ngồi xuống xong, Tề vương lại ha ha cười, hắn vỗ tay cười to nói: ” Trước khi chư vị tới đây, hẳn là nghe qua đại danh Tô cơ rồi chứ?”
Thanh âm của Tề vương vừa rơi xuống, quả nhiên thấy chúng hiền sĩ mới vừa rồi còn vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn chằm chằm Ngũ công tử đánh giá không ngớt, nghị luận không ngớt đảo mắt liền trở nên cực kỳ hưng phấn.
“Ha ha “ trong tiếng cười lớn, Tề vương tiếp tục nói: ” Tên Tô cơ mọi người đều đã biết, vậy Trĩ tài nữ thì sao?” Ánh mắt mọi người sáng choang, cả đám đều đem Cơ Ngũ ném ra sau đầu. Tề vương nhìn thấy thần thái mọi người như thế, không khỏi lại là một trận cười to, hai tay của hắn hợp lại, cao giọng nói: “Trĩ tài nữ chẳng những tài trí kinh người, tài học của nàng còn không thua một vị cao hiền nào. Lần này vì cố ý mời nàng đến, ta đã hao hết tâm tư. Người tới, ời Trĩ tài nữ, nói tất cả hiền tài trong thiên hạ đều mong chờ được diện kiến tài nữ?”
Thanh âm của Tề vương vừa rơi xuống, một cái thanh niên nón ặt trắng chẳng biết vào lúc nào từ trong góc đứng ra lên tiếng trả lời, chắp tay trước ngực cao giọng đáp, lui thân đi vào trong hậu điện.
Tất cả mọi người có điểm hưng phấn.
Đang ngồi tuy rằng đều là hiền sĩ nổi danh thiên hạ, nhưng bọn họ lại là nam nhân. Chỉ cần là nam nhân, hiếm có ai nghe đến tên Trĩ tài nữ mà không động dung. Truyền thuyết nàng này chẳng những dung mạo là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, tài trí cùng kiếm thuật đều bất phàm. Nàng du lịch các nước, làm mê mẩn vô số vương tôn công tử, cho tới hôm nay vẫn không một người lọt vào mắt xanh của nàng.
Có thể được mỹ nhân như thế ái mộ, đây chính là việc sẽ làm cho nam nhân khắp thiên hạ đều đố kỵ.
Hiền tài đang ngồi bên trong, chỉ có Ngũ công tử không hưng phấn. Tôn Nhạc ngồi xổm phía sau hắn, luôn đánh giá chúng hiền. Trong các hiền sĩ, Ly tử lần trước chủ trì đại hội cũng ở trong đó.
Tất cả hiền sĩ này, đều có một nhà học thuyết, Tôn Nhạc trong mấy năm này, đối với học thuyết của bọn họ cũng biết một hai, cơ hồ có thể nói, mười mấy người trước mắt, đại biểu cho năm sáu lưu phái, tuy rằng còn chưa có thành hình, cũng đã có bộ dạng của Chư Tử bách gia.
Ngoại trừ Ly tử đại biểu Nho gia, còn có người ngồi phía sau cùng, đề xướng ‘bắt chước người thượng cổ, vô vi mà trị thiên hạ ’ đại biểu Đạo gia Nam tử. Về phần mấy người giành chỗ ngồi kia, ngồi trên hai ghế bên trái là người của Danh gia. Mà thanh niên khuôn mặt giản dị tự nhiên ngồi bên cạnh bọn hắn, lại đề xướng ‘lấy trọng hình trị quốc ’ một trong những nhân vật đại biểu Pháp gia Trình tử.
Tôn Nhạc ung dung thản nhiên, đem cử chỉ của mọi người nhất nhất thu vào đáy mắt. Lúc nàng đánh giá mọi người, mọi người cũng tiếp tục đánh giá Ngũ công tử.
Vẻ mặt mọi người hướng về hắn vẫn là vừa sợ vừa nghi, hiển nhiên không tin thiếu niên tuấn mỹ như thế sẽ có tài năng kinh thế như vậy.
Nhưng bọn hắn đánh giá thì đánh giá, tại lúc tiểu mỹ nhân sẽ xuất hiện này, thì sẽ không có người hướng Ngũ công tử đưa ra nghi vấn
Đúng lúc này, một trận tiếng ngọc va nhau vang nhỏ truyền đến.
Tiếng ngọc vang nhỏ thập phần du dương êm tai, nó mềm nhẹ như nước chảy, tựa như một cô gái tuyệt mỹ đang bước chậm nhảy múa. Mọi người đồng thời ngồi thẳng tắp, vẻ mặt say mê nhìn về phía thanh âm truyền đến.
Có mấy người trẻ tuổi một chút thậm chí còn hô hấp thật sâu, hiển nhiên mỹ nhân mặc dù chưa đến, hương thơm cũng đã nhập phổi.
Tiếng ngọc vang nhỏ càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, chỉ chốc lát, nó ngừng lại sau bức rèm che thông vào hậu điện. Lúc mọi người ngẩng đầu lên mong ngóng không thôi, một giọng nữ ôn nhu mà vui mừng, tuyệt vời giống như dòng nước trong chảy qua truyền đến,“Thiếp Trĩ thị ra mắt chư vị tài cao.”
“Gặp qua Trĩ tài nữ.”
“Gặp qua gặp qua.”
“Tuy rằng chừa từng gặp tài nữ, cũng là nghe danh đã lâu, ngưỡng mộ không thôi.”
Tiếng mọi người trả lời chẳng những loạn thất bát tao, còn rất có vài phần háo sắc. Thấy vậy, Ngũ công tử khẽ rũ mắt xuống, giống như vài người lớn tuổi, trên mặt không chút biểu tình.
Chờ tiếng trả lời của mọi người khá an tĩnh một ít, Trĩ tài nữ nhẹ nhàng cười.
Tếng cười của nàng, giống như Ngọc Thạch đánh nhẹ, nước chảy nhẹ nhàng rong chơi, vô cùng dễ nghe, trong thời gian ngắn, tất cả mọi người lộ ra bộ dạng hoa mắt thần mê, càng lộ vẻ khẩn cấp trông chờ.
Tôn Nhạc cũng giống mọi người, nhìn về phía cửa Trĩ tài nữ sẽ xuất hiện. Trong lòng của nàng vẫn đang suy nghĩ: tướng mạo tuyệt mỹ, tài trí hơn người? Nàng lắc lắc đầu, cảm giác được, nếu là mình, sẽ không thích loại náo nhiệt ồn ào náo động này, loại cảm giác vạn chúng chú ý này. Nàng tình nguyện lẳng lặng đứng sau người khác, lẳng lặng nhìn.
Trĩ tài nữ cười khẽ một tiếng, ngân nga nói: “Thiếp từ lúc đến đây, sớm đã nghe danh Cơ Ngũ công tử. Thiếp bất tài, muốn hỏi Cơ Ngũ công tử một câu.”
Trĩ tài nữ vừa nói những lời này ra, xoát xoát xoát, vô số ánh mắt sáng quắc trừng hướng ngũ công tử. Lần này, sự ghen tỵ trong những ánh mắt này càng thêm rõ ràng.
Ngũ công tử tất nhiên là cảm thấy những ánh mắt giống như hàn tên phóng tới đó, hắn lộ ra một nụ cười khổ bất đắc dĩ. Tôn Nhạc nhìn đến , sau cổ của hắn lại bắt đầu chảy mồ hôi lấp lánh.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, Ngũ công tử chậm rãi ngẩng đầu nhìn hướng Trĩ tài nữ, hỏi: ” Mời Tài nữ nói.”
Trĩ tài nữ ngân nga nói: “Thiếp muốn hỏi, Cơ Ngũ công tử từng đi chu du thiên hạ chưa?”
Lại là một vấn đề như vậy?
Ngũ công tử có điểm không hiểu, hắn thành thật đáp: “Thiên hạ to lớn như thế, Cơ Ngũ cũng không thể đi hết. Cơ ngũ chỉ là đã đến Đô thành vài quốc gia mà thôi.”
Trĩ tài nữ ồ một tiếng, nàng tiếp tục nói: “Cơ Ngũ công tử ngộ đạo chính là thuật Âm Dương Ngũ Hành. Âm dương gia luôn luôn từ thiên tượng trên trời, mà đoán ý trời. Việc thiếp muốn hỏi ngũ công tử đó là, theo cái nhìn công tử, thiên hạ này, có một chỗ nào có rồng ẩn mình hay không?”
Mọi người lần này đều hiểu được.
Rõ ràng Trĩ tài nữ là hỏi, Trung Nguyên đại địa có một chỗ nào thể trở thành kinh đô của Tân thiên hạ cộng chủ không. Cũng có nghĩa là hỏi, các quốc gia trong thiên hạ có một quốc gia nào thay thế được Chu thiên tử, có khả năng trở thành thiên hạ cộng chủ kế nhiệm?
Vấn đề này thật khó trả lời nha!
Đang lúc mọi người trầm tư, Trĩ tài nữ khẽ cười một tiếng, uyển chuyển có điểm ngây thơ nói: “Nếu như công tử trả lời vấn đề này khiến thiếp hài lòng, thiếp liền đi ra cùng chư vị gặp mặt.”
Lời này vừa ra, ngay cả Tề vương cũng nhìn về phía Cơ Ngũ.
Ngũ công tử cảm giác được ánh mắt mọi người vây lấy hắn đến phát đau, âm thầm cười khổ: được Trĩ tài nữ này coi trọng, cũng không phải chuyện dễ chịu gì, thoáng chốc, đã chân chính bị vây trên đầu sóng ngọn gió rồi.
Bất quá từ trước khi đến trong lòng hắn đã có chuẩn bị, biết rằng chính mình từ nay về sau không khỏi bị vây trong ánh mắt thế nhân, lập tức cũng không hoảng loạn. Hắn rũ mắt xuống, thản nhiên nói: “Tài nữ nói quá lời. Cơ Ngũ tuy rằng có biết âm dương, nhưng cũng không dám nói chính mình đã hoàn toàn lĩnh ngộ ý trời. Có một nơi nào có rồng đang say ngủ, còn phải để Cơ Ngũ đi khắp, lại căn cứ theo thiên tượng, nhân sự tinh tế suy tính mới nhìn rõ, nói rõ.”
Lời này hắn trả lời thật sự bình thản, cũng rất công chính. Nhưng thật quá bình thản, quá công chính rồi, thiếu niên tuấn mỹ như thế, đối diện với câu hỏi của thiên hạ đệ nhất mỹ nhân còn có thể bình thản công chính như thế, thực là làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Trong thời gian ngắn, mọi người đồng thời thầm nghĩ: Cơ Ngũ tuy rằng còn trẻ, đã có phong thái đĩnh đạc của hiền sĩ, xem ra hắn cũng không hẳn là có tiếng không có miếng.
Trĩ tài nữ cũng bị sự bình tĩnh của hắn làm cho ngây ngẩn cả người, nàng sau khi giật mình, nhẹ giọng cười nói: ” Lời Cơ Ngũ công tử nói thật đúng. Thiếp gặp nhiều người vậy, hiếm thấy nam nhân như công tử, xin được diện kiến.”
Dứt lời, tiếng ngọc va nhau lại vang lên, một trận làn gió thơm xuyên thấu qua bức rèm che nhẹ nhàng bay lại. Ngay sau đó, một bàn tay trắng nõn vung mở bức rèm che.