Chương 4: Người Yêu Nhặt

Buổi trưa tới.
Đặng Thùy Dương bưng theo nồi lớn nồi nhỏ, chuyển qua chuyển lại năm sáu lần sang nhà Trương Tam Phong mới hết. Cô bày biện một hồi đủ các loại món ăn khác nhau chế biến từ con gà mái mơ ra chật kín cả mâm, hết chỗ phải xắp cả ra chiếu.


Bày biện xong xuôi, Đặng Thùy Dương hô: “Anh Phong, mau rửa tay vào ăn cơm thôi.”


Trương Tam Phong cười nhẹ, gật gật đầu đi ra sân giếng múc một gáo nước lên rửa qua loa mấy cái xong lau luôn lên quần áo rồi chạy vào trong nhà. Ngôi nhà mà bố cậu để lại không có phòng ăn như những ngôi nhà xây dựng sau này, cơm nước cái gì đều bày biện ở phòng khách.


Ngồi trước mâm cơm rất thịnh soạn phong phú khiến cho cậu không tiếc lời khen ngợi: “Bác gái giỏi thật đấy.”
“Ơ, thế còn em thì sao? Em cũng rất giỏi mà.” Đặng Thùy Dương không vui nói.
“Ha ha... Em cũng giỏi, được chưa.”
“Hị Hị...”


Thùy Dương tươi cười lấy đũa gắp một miếng đùi gà tần lá ngải bỏ vào bát cho Trương Tam Phong rồi nhìn cậu với ánh mắt đầy mong chờ thúc dục: “Anh mau nếm thử, con gà này là do chính tay em bắt đấy.”
“Được rồi, cứ kệ anh.”


Tiếp nhận bát xong cậu cũng chưa vội ăn mà hỏi: “Em đã ăn cơm chưa, nếu không ngồi luôn đây ăn với anh.”
“Thật á, vậy em không khách sáo đâu.”


available on google playdownload on app store


Đặng Thùy Dương rất vui mừng, thực ra là khi mẹ cô biết được bệnh tình của Trương Tam Phong nên đã bảo cô đem hết thịt gà sang, ở nhà đã không còn lại một miếng nào.
Mặc dù rất thèm ăn nhưng vẫn phải giữ ý tứ.


Thùy Dương đánh chén hết hơn phân nửa con gà, đến khi bụng nhỏ căng phồng lên mới thỏa mãn dựa lưng trên ghế sofa một bộ lười biếng xem tivi.
No tới mức không thể đi lại được, Thùy Dương khách khách cười nói: “Anh cứ yên tâm đi, ngày nào em cũng bắt mẹ nấu món ngon mang qua cho anh ăn.”


Trương Tam Phong: “...”
Hoàn toàn không biết ai mới là người được tẩm bổ nữa đây.
Cậu dọn dẹp qua bát đũa xếp lại trong giỏ xách xong cũng ra ghế sofa ngồi xem tivi cùng với Thùy Dương.
“Dương này.”
“Hửm? Sao anh?” Thùy Dương vẫn chăm chú nhìn tiết mục trên tivi không quay đầu lại.


“Anh có một cái thắc mắc, thực ra em là trai giả gái hay là gái Thái Lan về vậy.”


Đây là điều mà Trương Tam Phong hết sức băn khoăn, cậu nhớ được khi còn nhỏ có một hộ gia đình mới chuyển tới ở bên cạnh nhà. Có một đứa nhóc nhỏ hơn cậu vài tuổi, thằng nhóc hàng xóm được gọi là Mực vì màu da đen nhẻm.


Cùng Mực cởi trần tắm đội mưa, tắm ao, nhảy sông rất nhiều lần nên Trương Tam Phong mới đinh ninh nó là con trai, thế mà đùng một cái lại biến thành con gái.
Đặng Thùy Dương: (¬_¬)
“Thái Lan cái đầu anh á. Em là gái nha! Chuẩn 100%!”


Trương Tam Phong vẫn chưa tin tưởng lắm, cậu tiếp tục hỏi: “Vậy chuyện hồi nhỏ tắm sông...”
Còn chưa để cho nói hết lời thì Thùy Dương đã nhét ngay một miếng táo vào miệng cậu chặn họng lại.


“Nhìn anh ngu ngơ như này là biết chưa từng có bạn gái rồi. Con mắt thật là kém, nam nữ đều không phân biệt được.”
Không thể phản bác, vì cô nói đúng.


Anh thanh niên năm nay đã ngót nghét ba mươi rồi, sáng mua năm nghìn xôi chiều hai nghìn trà đá. Hết việc ở công ty thì về tuột nhà, vậy nên chưa một lần hẹn hò với ai.
Thùy Dương đắc ý cười: “He He. Em nói đúng rồi chứ gì. Cái đồ ế...”


Trương Tam Phong mặt mo đỏ lên, lúc đó cũng không biết có phải là máu nóng dồn lên não hay không, cậu đề cao âm lượng phản bác.


“Đấy là tại bận công việc, chứ chỉ cần hơi thả tiếng gió một cái thì gái xếp hàng từ đầu làng tới cuối làng cho chọn cũng không hết. Nếu không em làm bạn gái anh đi!”
“....”
Khoảnh khắc ấy cả căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh đến lạ thường.


Mặt phiến hồng tới tận mang tai Đặng Thùy Dương cúi gằm xuống, dùng âm thanh muỗi kêu lí nhí lẩm bẩm: “Anh Phong, đây là đang tỏ tình với mình sao? Nhưng mà anh ấy xắp...”
*Nấc!
Không kìm được cảm xúc của bản thân, Đặng Thùy Dương ôm gối khóc nấc lên khiến cho Trương Tam Phong vô cùng bối rối.


Bản thân Đặng Thùy Dương thực ra là vẫn luôn có tình cảm với Trương Tam Phong, từ hồi còn bé không hiểu chuyện vẫn luôn đi theo sau câu như cái đuôi nhỏ. Đến khi lớn thêm mấy tuổi sau đó không biết từ lúc nào đã thầm thích người anh trai nhà bên.


Sau sự mất tích bác trai, Đặng Thùy Dương cảm thấy anh Phong như đã thay đổi, cô rất lo lắng muốn qua thăm nhưng lại không gặp được. Rồi đùng một cái anh Phong rời quê đi lên thành phố, từ đó mà mất liên lạc.


Đặng Thùy Dương qua lời mẹ kể biết được Trương Tam Phong ở trên thành phố làm ăn rất tốt, còn gửi tiền về hỗ trợ xây dựng làng. Cô cực kỳ vui mừng vì biết được cậu đã thoát ra được quá khứ. Cô quyết định học tập thật tốt, thi đỗ trường đại học lên thành phố để có thể đi tìm gặp cậu.


“Cuối cùng mới có thể một lần nữa gặp gỡ, thế nhưng mà anh Phong…”
Càng nghĩ tới sẽ phải vĩnh viễn không thể nhìn thấy người mình thương nhớ khiến Đặng Thùy Dương khóc càng trở nên thương tâm hơn.


Trương Tam Phong tưởng mình nói sai điều gì vội nói: “Em sao thế, anh chỉ nói đùa thôi mà.”
“Nói đùa?”
Nhưng mà nghe xong cô lại khóc lớn hơn, Trương Tam Phong không hiểu ra làm sao.
“Được được, là anh nói thật.”


Nắm lấy bàn tay nhỏ mềm của Đặng Thùy Dương, Trương Tam Phong quỳ một chân đối diện cô nhẹ giọng hỏi: “Đặng Thùy Dương, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”
Đặng Thùy Dương ôm gối ngồi trên ghế sofa hơi ngước đầu lên nhìn thật lâu vào trong đôi mắt của Trương Tam Phong.


“Em.. em đồng ý.”
Nức nở đáp lời xong cuối cùng thì Thùy Dương cũng đã cố nín khóc, cô khuôn mặt cười vô cùng dạng rỡ nhưng mà nhìn còn khó coi hơn cả khóc.
Con gái đều là những sinh vật khó hiểu.
Tự dưng lại nhặt được một cô người yêu... Nhưng mà cảm giác cũng không tệ a.


Trương Tam Phong trong lòng không hiểu sao lại thấy hơi hồi hộp cùng vui vẻ, cậu lấy khăn tay đưa cho cô lau mặt.
Đặng Thùy Dương ngoan ngoãn tiếp lấy, thế nhưng càng lau mặt càng đỏ lên lợi hại hơn. Trương Tam Phong giật thót, vội lấy lại chiếc khăn tay đầy áy náy nói: “Thật xin lỗi, anh đưa nhầm.”


Mặt Thùy Dương bị thấm nước mắt với cả máu từ chiếc khăn tay nên trông cực kỳ đáng sợ, cô nàng nhìn thấy gương mặt mình ở trong gương kém chút nữa bị dọa cho ngất đi.


Phải mười mấy phút sau mới thấy Thùy Dương trở ra từ trong nhà tắm, ánh mắt oán hận nhìn Trương Tam Phong. Cậu cũng chỉ cười trừ một tiếng xong rồi tiễn cô ra khỏi cửa, không quên căn dặn trở về nhớ dùng nước muối vệ sinh lại. Cũng không biết bệnh này có lây nhiễm không, nhưng mà cẩn thận thì vẫn hơn.


“Em biết rồi! À tối nay không được nấu cơm đâu đấy, sáu giờ cùng em lên thị trấn. Đây là buổi hẹn hò đầu tiên, không được quên!”
Dứt lời Đặng Thùy Dương chạy về nhà như ma đuổi, mặc kệ Trương Tam Phong còn đang đứng loading thông tin.
“Ha ha... Cái con bé này.”


[Mấy chương đầu là phần dẫn, mạch truyện sẽ đi khá chậm.]


[Truyện được chỉnh sửa lại từ đầu và viết tiếp. Sẽ có một số thay đổi nhỏ trong các chương, tuy nhiên các bạn có thể bỏ qua chỉ đọc các chương mới. Bất quá mình khuyến khích các bạn đọc lại từ đầu để nắm bắt chính xác mạch truyện. Cảm ơn tất cả vì đã theo dõi ủng hộ...]
[1500 Word]






Truyện liên quan