Chương 5: Yes or No

Sau khi Đặng Thùy Dương về, Trương Tam Phong cũng không còn việc gì nữa nên dứt khoát khóa cổng cẩn thận rồi vào trong nhà.


Cậu tiện tay lấy xuống mũ len vứt qua một bên, dùng tay gãi gãi cái đầu hói của mình xong trong nhìn một nhúm tóc rụng bám trên tay mà cười khổ. Tóc của cậu đã bắt đầu rụng từ hơn ba tháng trước, thời gian gần đây rụng càng thêm nhiều hơn, hiện tại đã biến thành một vùng địa trung hải.


“Nếu mà thấy quả đầu địa trung hải này, không biết là em ấy có đòi chia tay gấp không đây.”


Nghĩ nghĩ một chút xong Trương Tam Phong cũng ném vấn đề này ra khỏi đầu, cậu nằm trên ghế sofa nghịch điện thoại. Trong giao diện màn hình chính của chiếc LG V50 Thinq 5G, ngoài một số app hỗ trợ công việc ra thì chẳng còn thứ gì khác. Nhưng đó là trước kia, bây giờ thì cậu đã cài thêm vô số ứng dụng giải trí cùng trò chơi.


Đưa ngón tay điểm vào biểu tượng trên màn hình, trò chơi có tên là Tốc Chiến nhanh chóng khởi động. Đây là một tựa game tương đối nổi tiếng trong thời gian gần đây, vì thế mà Trương Tam Phong cũng hiếu kỳ tải về để chơi thử.


Mặc dù ít khi chơi các dạng trò chơi moba nhưng mà với năng lực của bản thân thì rất nhanh cậu đã thành thạo toàn bộ các thao tác. Chỉ chơi mấy ván liền đã mở được full tướng full trang phục.
“Quá Dễ Dàng!”


available on google playdownload on app store


Trương Tam Phong vào game, dùng tốc độ tay kinh khủng của mình để pick lock Yasuo. Cậu rất có thiện cảm với vị tướng này, từ ngoại hình, cốt truyện cho tới bộ kỹ năng cực kỳ hoa lệ đẹp mắt. Bất cứ một chia tiết nào cũng đầy sự thú vị, hứng thú đối không chỉ cậu mà còn là vô số những game thủ khác nữa, bằng chứng là.


“Thằng khốn nạn!”
“Tốc độ tay nhanh quá. Tao tự nhận cẩu độc thân hơn mười tám năm cũng không bằng.”
“Bỏ daxua ra.”
“Daxua hoặc tao sẽ phá game...”


Bốn người đồng đội không thể tranh cướp được yasuo, bọn họ liên tục spam trên khung chat mắng chửi Trương Tam Phong cực kỳ thậm tệ. Bất quá, cậu sẽ quan tâm sao?
Không hề!
“Ha ha... Non lắm.”
Dù sao cũng là trận hạng lên rank đồng nên mắng chửi cho thỏa cơn tức xong thì bọn họ cũng bắt đầu chọn tướng.


Vayne đi jungle, Master Yi đi top, Blitzcrank đi mid, Yone đi support.
Thời gian đếm ngược vào trận bắt đầu.
10... 9... 8... 7... 6... 5... 4... 3... 2... 1...
*Bụp!
Bỗng nhiên màn hình điện thoại đen kịt lại trong sự ngỡ ngàng của Trương Tam Phong.
“What the f*ck!”
Khụ! Khụ!


Kích động khiến ngực cậu lại đau quặn lên, kho sặc sụa mấy cái: “Cái khỉ gì vậy? Sao tự nhiên lại sập nguồn.”


Vì là trận đấu xếp hạng lên rank, Trương Tam Phong mau chóng gạt đi vết máu ở khóe miệng rồi đi tìm củ sạc điện thoại. Thế nhưng đột nhiên ngay lúc cậu đi tới được chỗ ổ điện thì màn hình điện thoại lại sáng lên.


Màn hình toàn bộ màu trắng, chỉ duy nhất một đoạn thông điệp ngắn ghi bằng tiếng Việt nổi bật ở chính giữa.
“Muốn hiểu ý nghĩa của sinh mạng ư? Muốn thực sự sống không?”
Bên dưới còn có hai ô lựa chọn Yes hoặc No.
Trương Tam Phong nhìn xong nội dung trực tiếp gây người đứng hình.


Cậu thường ngày bận rộn công việc công ty, không có thời gian chơi game nhưng rảnh rỗi vẫn sẽ đọc tiểu thuyết. Thói quen này là do ảnh hưởng từ đam mê truyện kiếm hiệp của bố cậu.


Bắt đầu nhập môn từ năm bảy tuổi, tính tới thời điểm hiện tại Trương Tam Phong đã đọc qua vô số bộ truyện với đủ các thể loại.
Và cái motif này cực kỳ quen thuộc.


Nó là một câu bảng hiệu của loạt tiểu thuyết cực kỳ nổi tiếng mà Trương Tam Phong từng đọc hồi còn là học sinh cấp ba. Nội dung như thế nào thì cậu vẫn còn nhớ mang máng một chút.
Lựa chọn Yes, sẽ là một hướng đi nhân sinh với vô cùng mạo hiểm kích thích.


Lựa chọn No, sẽ là từ bỏ đi cơ hội ngàn năm có một này.
Với lại bản thân Trương Tam Phong đã là một người sắp ch.ết, chẳng còn gì để mất cả. Thế nhưng, lỡ đây là một trò đùa ác của kẻ rỗi hơi nào đó thì sao?


Trương Tam Phong ngay lập tức loại bỏ suy nghĩ, khả năng này cực kỳ nhỏ, hơn nữa “Là thật hay giả? Kiểm chứng một cái là biết”.
Không còn một điểm do dự, Trương Tam Phong đưa ngón tay lên nhẹ nhàng ấn vào Yes.


Và ngay lập tức khi lựa chọn thành công, khoảng khắc ấy không gian cùng thời gian chợt đứng yên. Cậu chỉ cảm nhận được trước mắt hơi hoa lên một cái rồi hoàn toàn mất đi ý thức.


Cả căn phòng nhỏ một lát sau mới trở lại bình thường, thế nhưng là Trương Tam Phong đã không còn thấy đâu nữa, cậu như một làn khói mờ ảo cứ như vậy mà tiêu thất giữa thế gian...


Cùng lúc đó ở thành phố S, trên sân thượng của tòa nhà KeangNam. Có một cô gái, mặc một thân váy cổ trang trắng tinh, xinh đẹp mỹ lệ tựa như tiên nữ giáng trần.


Cô gái váy trắng tay cầm chai Coca Cola ướp lạnh đứng vịn người vào thành lan can, thi thoảng sẽ đưa ống hút lên miệng khẽ nhấp một miếng nhỏ, gương mặt thỏa mãn dãn ra một chút hưởng thụ cảm giác mát lạnh kia.
“Thứ nước này uống rất ngon, cảm giác vô cùng hoài niệm. trở về mang theo năm trăm thùng.”


Nhưng nói xong cô lại thay đổi chủ ý sửa lại.
“Không... Đem cả nhà máy sản xuất trở về.”


Trên sân thượng trống trải rõ ràng là chỉ có duy nhất cô gái váy trắng, vậy mà vừa dứt lời, đột nhiên sau lưng cô gái hiện ra thân ảnh của một người đàn ông áo đen, hắn quỳ một chân trên đất cung kính đáp: “Vâng thưa đội trưởng!”


“À phải rồi, việc lựa chọn nhân tuyển tiến hành tới đâu rồi?” Cũng không có quay đầu lại, cô gái áo trắng hờ hững hỏi.
“Đã hoàn thành được hai phần ba kế hoạch, những thành viên khác vẫn đang tăng tốc làm việc. Qua hai ngày nữa là hoàn thành.” Người kinh vẫn quỳ trên đất cung kính trả lời.


Cô gái gật đầu đã biết rồi phẩy tay một cái. Một động tác nhìn tựa như vô cùng bình thường, thế nhưng theo động tác tay hất lên, không gian phía trước quỷ dị bị xé rách thành một cái thông đạo, năng lượng màu lam quang từ bên trong bất ổn định tràn ra bên ngoài, lập lòe chớp sáng tựa lôi điện.


Cô gái áo trắng nhẹ nhàng nhón chân một cái liền bay lên đứng vững vàng trên thành lan can. Còn không có dừng lại ở đó, cô gái bước một chân tiến lên phía trước, đi trên không khí tựa như là đi trên đất bằng một dạng.


Bước qua được nửa bước chân, như nhớ ra điều gì, cô dừng lại nói: “Làm tốt lắm! Xong việc lập tức trở về Vạn Giới không gian, ta còn có việc đi trước.”
“Rõ!”


Người đàn ông áo đen hô lớn một tiếng, hắn vẫn duy trì tư thế cúi đầu quỳ một chân mãi cho tới khi cô gái biến mất trong thông đạo không gian thật lâu sau mới từ từ đứng dậy, đối phía sau lưng phân phó.
“Đội trưởng có lệnh “Đẩy nhanh tiến độ nhiệm vụ” sau đó lập tức trở về.”


Dứt lời, mấy chục người áo đen từ bốn phương tám hướng nhảy ra tụ tập lại trên sân thượng, bọn họ lập tức đứng xếp hàng chỉnh tề cúi đầu thật sâu một cái sau đấy mới phân chia đi ra làm nhiệm vụ.


Có hai người nữ áo đen giống như ảo thuật lấy đồ, từ ở trong một chiếc túi vải nhỏ hơn năm nắm đấm nhưng lại có thể mang ra một đống dụng cụ thiết bị. Những thiết bị được lấy ra có tạo hình vô cùng khoa huyễn, bọn chúng được lắp đặt, kết nối vào với một cỗ máy khổng lồ đang không ngừng vận chuyển đem sóng năng lượng truyền vào cột thu phát sóng của tòa nhà KeangNam.


Ở đỉnh ngọn tháp, lấy mắt thường có thể quan sát được từng vòng từng vòng ánh sáng đều đặn tỏa ra khắp không gian.
[Trong đấu xếp hạng có cấm chọn, nhưng ở trong truyện đã cố tình bỏ qua.]
[Mấy chương đầu là phần dẫn, mạch truyện sẽ đi khá chậm.]


[Truyện được chỉnh sửa lại từ đầu và viết tiếp. Sẽ có một số thay đổi nhỏ trong các chương, tuy nhiên các bạn có thể bỏ qua chỉ đọc các chương mới. Bất quá mình khuyến khích các bạn đọc lại từ đầu để nắm bắt chính xác mạch truyện. Cảm ơn tất cả vì đã theo dõi ủng hộ...]
[1600 Word]






Truyện liên quan