Chương 54: Bộ Lạc Thời Tiền Sử 1

Nương theo mỗi cỗ mùi hương hôi thối khó chịu truyền vào trong mũi, Kong còn chưa mở mắt ra liền trước tiên cảm nhận được cái lạnh cắt da cắt thịt làm cho cậu không tự chủ được co quắp cơ thể lại run lên một cái.
“Lạnh quá... Đang ở nơi quỷ quái nào đây?” Kong mở to hai mắt quan sát bốn phía xung quanh.


Nơi đây là trong một cái hang đá, túm năm tụm ba lại với nhau có mười người đầu tóc bù xù, bẩn thỉu, trên thân bọc lấy da thú đang chăm chú nhìn về cùng một phía.


Không biết có phải là ảo giác của bản thân hay không mà Kong thấy trong mắt mười tên nguyên thủy thổ dân này đều bốc lên hỏa quang, không có thiện ý sao?
“Đám này không phải là đói quá muốn ăn thịt mình chứ!?”


Nghĩ tới đây Kong chợt cảm thấy lồng ngực gia tốc lọan đập, hít thở trở nên nặng nề. Không phải là vừa muốn tiến nhập thế giới nhiệm vụ đã phải ra tay đập ch.ết mấy cái thổ dân chứ? Thế này thì còn làm sao mà hoàn thành nhiệm vụ thăng hạng đây?


Ngay tại lúc Kong đang lần tay nhặt lên một viên đá dự định tiên thủ hạ vị cường thì một ông lão thổ dân ria mép tạp nhạp tựa cỏ dại đồng dạng chống một khúc gỗ tiến tới.
“Tộc trưởng, ngài đã đã tỉnh. Tất cả mọi người đang chờ ngài làm ra quyết định đây.”


Kong đột nhiên sững sờ, lão nói là tiếng Lạc Việt?
“Tộc Trưởng? Quyết định gì?”
Ông lão thổ dân tưởng rằng tộc trưởng đã quên liền vội nhắc lại: “Là phân phối đồ ăn thưa tộc trưởng. Ngày hôm nay ngài chưa có phân phối đồ ăn cho mọi người.”


available on google playdownload on app store


Nghe xong lời lão thổ dân nói, kết hợp với những suy đoán của bản thân Kong chợt hiểu ra.


Kong là tộc trưởng của một bộ lạc cỡ nhỏ có mười người, hoặc là có thể đã ch.ết trong mùa đông khắc nghiệt và hiện tại chỉ còn có mười người. Đồng thời cậu cũng nhận ra trước đó trong ánh mắt bọn họ ánh lên hỏa quang không phải là vì thèm muốn ăn thịt cậu mà là đang tràn ngập kỳ vọng được phân phát đồ ăn.


Từ từ đứng lên, từng hành động của Kong đều thu hút ánh mắt của những thổ dân xung quanh. Đã có kinh nghiệm lãnh đạo cả một công ty nên cậu cũng không có một chút không được tự nhiên bắt đầu chỉ huy ông lão bên cạnh.
“Lão phân phát đồ ăn cho mọi người đi, số lượng như mọi lần.”


Thấy được chuẩn bị được ăn khiến ông lão thổ dân hết sức vui vẻ chạy tới một góc rồi mang về một túi da thú. Lão móc ra bên trong từng viên tròn màu nâu đất phân phát.
Trong lúc các tộc nhân ăn thì Kong cũng thuận tiện kiểm tr.a một chút chính mình.


Khá lắm, ngoại trừ cơ thể mặt mũi cũng kiểu tóc, còn lại trang phục đã biến thành một thân quân áo da thú, mà giờ khắc này hoàn cảnh đang là gió tuyết lớn, bảo sao lạnh như vậy.
Kong ném vấn đề ăn mặc lại sau đầu, dù sao hiện tại cũng là thời kỳ tiền sử, có ăn có mặc đã là tốt lắm rồi.


Mà nhắc tới ăn, không biết là người của thời kỳ này sẽ ăn cái gì nha.


Nhìn trong túi da thú có một nhóm viên tròn màu đất có kích thước lớn nhỏ không đồng đều, đại đa số chỉ lớn bằng cỡ nắm tay. Dùng tay cạo bỏ đi lớp đất bùn bám bên ngoài sẽ thấy một lớp vỏ màu vàng nhạt khá nhẵn, lại dùng tay cậy nhẹ lớp màng mỏng để lộ ra bên trong ruột củ cũng là màu vàng nhạt...


“Kore Wa... Jagaimo!”
Phát hiện ra được củ khoai tây khiến cho Kong không kìm được mà bật thốt lên.


Khoai tây là loại lương thực cực kỳ phổ biến và dễ canh tác, cậu quyết định giữ lại toàn bộ số khoai tây này để tới mùa xuân đem đi trồng. Dù sao cũng sẽ phải ở lại thời tiền sử dài dài, lập sẵn một kế hoạch phát triển là điều cần thiết.


Đầu tiên là nơi định cự, tìm vị trí tốt vô cùng trọng yếu, điều kiện cơ bản cũng phải gần nguồn nước. Hiện tại trong hang đá này cũng không tệ, có thể sử dụng tạm thời qua mấy ngày. Tiếp đến là lương thực, Kong có cấp C kỹ năng bị động Hoang Dã Sinh Tồn nên cũng không có quá nhiều lo lắng, cậu tự tin bản thân có thể sống sót tốt trong điều kiện thời tiết mùa đông này.


“Vấn đề bảo vệ sức khỏe cũng quan trọng không kém.”
Nghĩ tới đây, Kong nhớ ra điều gì, liếc nhìn các tộc nhân đang ngặm khoai tây sống.


Tổng cộng mười người, có một ông lão, ba người đàn ông trung niên, ba phụ nữ và ba đứa trẻ con hai nam một nữ khoảng chừng mười tuổi. Theo như thăm dò biết được đây đúng là ba gia đình.


Ba người đàn ông trung niên đều có thể trạng khôi lực lưỡng, Kong vừa nhìn liền cho ra nhận định đây là ba cái lao động chính trong bộ lạc.
Sơ bộ đã nắm rõ được tình hình, Kong chờ cho ba lao động chính ăn xong liền nhân lúc gió tuyết ngừng mà chạy ra khỏi hang đá khám phá khu vực lân cận.


Bên ngoài hang đá, thế giới liền là một màu tuyết trắng xóa.


Đứng ở cửa hang đá, đây là một vị trí tương đối cao, nhìn ra xa tầm mắt thấy được một mảnh rừng cây khổng lồ, từng cây từng cây tựa như một cây cột trụ chống trời. Dựa theo đặc điểm thảm thực vật Kong biết được vị trị địa lý hiện tại của bản thân đang ở rừng núi cao vùng ôn đới, cụ thể hơn là vùng Bắc Bán Cầu có mùa hè ẩm ướt và mùa đông băng giá


Rừng núi cao có thảm thực vật chủ yếu là cây lá rộng và cây lá kim.
Nhớ lại một chút kiến thức sinh tồn hoang dã, Kong dẫn theo ba nam trung niên đi theo cẩn thận leo xuống bên dưới vách đá.


Lội trên lớp tuyết dày được một đoạn, một người không nhịn được lên tiếng hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta đi đâu vậy?”


Kong bỗng dừng chân lại hơi nghi hoặc nhìn ba người. Do ràng từ ngôn ngữ giao tiếp có thể nhận ra được trí tuệ của nhóm người nguyên thủy này rất cao, vậy mà trong hang đá một đống lửa cũng không có, vũ khí thì chỉ là một nhánh cành cây. Còn chưa phát triển tới thời kỳ đồ đá mới?


“Khả năng là do Vạn Giới thiết lập đi.”
Không xoắn xuýt vấn đề này nữa, Kong tìm dưới đất một viên đá cỡ trái bóng rổ sau đó nện mạnh nó lên một tảng đá lớn kiến nó vỡ ra thành sáu bảy khối. Lựa chọn lấy bốn khối có cạch sắc xong phân phát cho ba nam trung niên nói.


“Mỗi người cầm lấy một khối. Nhìn theo cách tôi làm mà làm theo.”
Với chức vị là thủ lĩnh nên ba người cứ răm rắp nghe lời học tập Kong dùng khối đá đập vào thân cây.


Chặt! Chặt! Chặt!... Từng chút một bốn người dùng khối đá chặt phá được phân nửa thân cây nhìn rất giống với cây thông.


Một lúc sau, nương theo bốn tiếng ầm rầm đổ xuống, bốn người bọn họ đã đốn hạ được bốn cái cây có thân to bằng hai bắp đùi người trưởng thành. Kong tiếp tục hướng dẫn ba người cách xử lý cành cây xong rồi cùng nhau kéo trở về hang đá.


Ông lão thổ dân vẫn luôn đứng ngóng chờ ở cửa hàng nhìn thấy thủ lĩnh dẫn người đen về bốn cái thân cây không biết đang làm trò quỷ gì: “Tộc trưởng, mang cây về làm gì. Nó không ăn được đâu.”
“Ồ, nhận biết được cây cối à.”


Kong trong lòng mừng thầm, biết đây là cây vậy là tốt rồi, còn tưởng nhóm thổ dân nguyên thủy cái gì cũng không biết thì lại khó làm.
“Cây này không ăn được nhưng có thể sưởi ấm...”


Nhìn mười người bọn họ cái hiểu cái không nhưng Kong vẫn rất kiên trì giảng giải, hướng dẫn bọn họ cách nhóm lửa. Thế nhưng hiệu quả vẫn không khả quan cho lắm, dù sao thì việc cậu đang làm là đốt cháy giai đoạn lịch sử phát triển của loài người tới mấy nghìn năm, chậm một hai ngày không đáng là gì.


Trong hang đá có một đống lửa làm cho nhiệt độ trong hành nháy mắt trở nên vô cùng ấm áp, bọn họ tới tận bây giờ mới hiểu ý nghĩ lời nói sinh lửa sưởi ấm mà tộc trưởng vừa nói. Cũng kể từ lúc này mà mười người tộc nhân đã sinh ra thêm lòng trung thành đối với vị tộc trưởng này.


Kong rất hài lòng nhìn xem biểu hiện của đám tộc nhân, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay màu đen thì thào.
“Chức năng balo, cửa hàng và thoát đều bị khóa lại. Chỉ có bảng trạng thái và chức năng xem thời gian còn sử dụng được.”


Tuy nhiên cũng không phải là lần đầu tiên bị khóa balo, Kong cũng chẳng để tâm tới đống vật tư trong không gian nữa. Cậu thấy thời gian cách lúc mặt trời lặn vẫn còn ba giờ, lúc này nên tiếp tục đi khai thác gỗ. Thế là bốn lao động chính của tiểu bộ lạc lại rời khỏi hang đá tiến nhập rừng cây.


[Đồng Bằng Sông Hồng. Thứ Hai, 26- -2021]
[Bối cảnh lấy từ rừng công viên quốc gia Sequoia, Bắc Mỹ.]
[Map này dự kiến sẽ hơn một trăm ngàn chữ, vì để không chiếm dụng quá nhiều số lượng chương nên sẽ đăng khoảng hai ngàn chữ đổ lại cho mỗi chương truyện.]


[Về phần số lượng chữ có khả năng bị thiếu thì mình sẽ cố gắng cào phím viết mấy cái dòng xàm nhảm mà bạn không cần đọc như thế này để câu kéo cho đủ lượng chữ.]
[A ha ha ha ha ha ha ha...]
[1800]






Truyện liên quan