Chương 55: Bộ Lạc Thời Tiền Sử 2

Trong rừng cây bốn người mặc quần áo da thú đang cẩn thận ẩn nấp sau một khối đá và nhìn chằm chằm về phía gốc cây cổ thụ trước mặt.


Bằng vào kỹ năng Hoang Dã Sinh Tồn của mình, Kong phát hiện ra một con gấu xám đang ngủ đông ở bên trong gốc cây. Đây là một tín hiệu tốt, một con gấu có rất nhiều thứ có thể khai thác, đặc biệt là bộ lông có thể làm chăn đắp.


Thế nhưng mọi viễn tưởng sau này tiền đề phải săn được con gấu xám kia đã.
Đầu óc Kong bắt đầu vận chuyển suy tính.


Cậu hiện tại có bốn người, ba nam trung niên thổ dân đều là những cười có sức khỏe tốt, qua tiếp xúc có thể đại khái ước tính khoảng gấp hai lần người trưởng thành. Điều này cũng không có gây quá nhiều kinh ngạc, dù sao bản chất người nguyên thủy đều là trời sinh thần lực.


Cùng với bản thân Kong có chỉ số cao gấp bốn lần người bình thường.
Người chơi: Kong.
Chủng tộc: Nhân loại.
Xếp hạng: E.
Danh hiệu: Không.
Thể chất: 40 (Sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 35 (Lực công kích, khả năng bộc phát...)


Nhanh nhẹn: 25 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác...)
Năng lượng: 130 (Mỗi giờ tự động hồi phục 1% ( ,3) điểm năng lượng. Tăng gấp đôi trong trạng thái nghỉ.)(Tổng các chỉ số cộng chỉ số Tinh Thần nhân đôi. Bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)


available on google playdownload on app store


(Chỉ số của người trưởng thành là 10)
Kết hợp với vũ khí thì việc săn gấu sẽ tương đối dễ dàng.
Tổng kết xong toàn bộ kế hoạch, Kong bắt đầu triển khai tác chiến. Bốn người mang theo bốn thanh giáo gỗ đã được vót nhọn từ từ di chuyển tiếp cận lấy hốc cây cổ thụ.


Đây là một gốc cây họ thông với màu gỗ đỏ rực, cao tới cả trăm mét. Ở vị trí gốc cây có một cái khe nứt rộng ba mét bị tuyết dày bao phủ, nếu không cẩn thận quan sát thì sẽ rất dễ dàng bỏ qua.


Kong đứng sát hốc cây dùng âm thanh nhỏ ra hiệu cho ba người cảnh giới sau đó dùng tay nhẹ nhàng đào đi lớp tuyết tránh cho đánh thức con gấu xám.


Một phút... Hai phút... Năm phút... Lớp tuyết che phủ hốc cây bị đào ra một bộ phận lớn, lộ ra bên dưới là phần đầu của một con gấu với bộ lông đen xám. Nhìn kích thước cái đầu của nó thì đây là một con gấu xám trưởng thành, trọng lượng vào khoảng hai trăm cân.


Ba nam trung niên vừa mới nhìn thấy con vật trong hốc cây lập tức trở nên sợ hãi.
“Tộc... Tộc trưởng... Mau rời khỏi đây thôi, con quái vật này rất mạnh...”
“Mau... Về thôi tộc trưởng...”
Suỵt!
“Im lặng! Con gấu này đang ngủ đông, giết nó rất dễ dàng. Làm theo lời tôi nói là được.”


Kong ra hiệu cho bọn họ yên lặng xong cũng không có nổi giận trách mắng mà kiên trì giảng giải. Cậu muốn đào tạo cho ba người bọn họ thành thục những kiến thức đi săn căn bản, điều này sẽ rất có ích cho tương lại. Cậu vừa nhỏ giọng nói vừa chỉnh sửa uốn nắn lại tư thế cho ba người.


Sau buổi học lý thuyết ngắn, giờ thực hành cũng sẽ đến. Kong cùng ba người năm chặt giáo gỗ trong tay, gồng người lên tụ lực và...
Phập! Phập! Phập! Phập!


Liên tiếp bốn tiếng xuyên thấu trầm đục vang lên, con gấu xám trong trong mộng đẹp liền bị bốn ngọn giáp bén nhọn đục thủng hốc mắt chui vào trong đại não. Tử vong trong nháy mắt, âu cũng là một sự giải thoát cho nó không có bị thống khổ kéo dài.
“Tộc trưởng! Nó ch.ết rồi!”


“Ha ha... Nó ch.ết rồi! ch.ết rồi!”
“Tôi chính tay giết được con quái vật!”
Ba tên tộc nhân vui sướng nhảy loạn lên hò hét ăn mừng khiến cho Kong cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm: “Mau mang nó trở về hang. Mùi máu tươi sẽ thu hút thú săn mồi, ở lâu nơi này rất nguy hiểm.”


Mặc dù không hiểu nửa câu sau tộc trưởng nói là có ý gì, nhưng nửa câu trước thì bọn họ rất lý giải, là mang chiến lợi phẩm về nha. Cả ba người không có phiền tới tộc trưởng mà tự mình động thủ lôi xác con gấu xám ra bên ngoài, lại ngoắt một cái vác nó lên vai khiêng đi theo lối cũ trở về hang đá.


“Mấy người này... Chỉ có thế là nhanh.”
Một đường vô sự trở về hang đá.


Con gấu xám cũng chưa có lập tức xử lý, đơn giản là vì không có dụng cụ thích hợp. Lúc này Kong mới lựa chọn một miếng đá cứng mỏng và dẹp cỡ lòng bàn tay. Cậu dùng một viên đá cuội lượm ở gần hồ nước đóng băng, cẩn thận khống chế lực đạo đập từng chút một tạo lưỡi cho con dao đá.


Sau mười phút, lưỡi dao cũng đã thành hình, thế nhưng như vậy còn chưa có thể dóc thịt lột da gấu được, nó vẫn còn cần tiếp tục được mài dũa.


Trong thời gian Kong chế tạo dao đá, những tộc nhân khác cũng không có rảnh rỗi. Sáu người trưởng thành thì đi khai thác gỗ, vận chuyển hòn đá vào trong hang. Ông lão cùng ba đứa nhóc thì ở lại làm công việc tổng vệ sinh dọn dẹp rác bẩn.


Mỗi người một việc, làm cho tới khi mặt trời khuất bóng sau những rặng cây thì mới ngừng.


Cửa hang đá hiện tại đã được chống lên mười mấy thân gỗ, lại được cành cây đan xen sau đó chèn chân bằng đá và đắp tuyết lên tạo thành một bức tường đơn giản. Cửa vào cũng thiết kế đơn giản bằng một tảng đá lớn cần ba tộc nhân đàn ông mới có thể d chuyển được.


“Nơi trú ẩn cuối cùng cũng hoàn thành.”
Ở trong hoang dã đi ngủ mà không có cửa thì Kong không thể nào mà yên tâm được, huống chi hiện tại là thời tiền sử. Một con gấu xám cũng có hai trăm cân, các loài săn mồi khác hiển nhiên không có nhỏ đi đâu bao nhiêu cả.


Nơi ở kiến thiết dọn dẹp sạch sẽ cũng làm cho người sinh hoạt bên trong cảm thấy ấm áp an toàn hơn.


Kong nhóm một đống lửa ở bên cạnh lỗ thông gió của cửa hang, cũng may là cái lỗ thông gió này chế tạo sơ sài nhưng hoạt động vẫn rất tốt, đại lượng khói đều thuận theo lỗ hổng theo nguyên lý một đầu đẩy một đầu hút mà thoát ra bên ngoài. Nếu không thông khói được thì việc đốt lửa trong hang kín quả thực là một hành vi tự sát.


Lửa đã có, Kong giao việc tiếp thêm củi kho cho ba đứa nhóc, còn bản thẩn thì đi xử lý xác con gấu xám.
Máu gấu tương đối nhiều, nhưng không có vật chứa đựng nên Kong đành phải đào một cái hố tuyết sâu và bỏ hết chúng đi cùng với một số bộ phận nội tạng không ăn được.


Chọc tiết bỏ nội tạng ở cách xa hang đá từ trước, Kong lúc này ngồi ở trong hang dùng dao đá thái nhỏ những bộ phận nội tạng có thể ăn được xỏ vào một cành cây nhỏ đưa cho ba nữ tộc nnhâ nướng chín.


Đồng thời nướng chín đồ ăn còn có tấm da gấu. Cũng không có để gần đống lửa mà là căng phần da dính huyết nhục lên để hong khô, tính toán thời gian hẳn là đêm này đi ngủ sẽ có chăn lông gấu đắp.


Mười tộc nhân dưới sự chỉ đạo của tộc trưởng, lần đầu tiên trong cuộc đời họ biết cách sử dụng tuyết để vệ sinh tay trước khi ăn. Cả mớ tóc dài của bọn họ cũng bị Kong dùng dao đá cắt đi một bộ phận lớn.


“Ha ha... Bây giờ nhìn mười người bọn họ cũng ra dáng nhân loại văn minh rồi đấy chứ.”
Nhai một miếng lớn tim gấu nướng Kong cảm thán một tiếng. Cậu cảm thấy bản đã làm được một chuyện đóng góp to lớn cho sự phát triển của loài người.


Đang ăn bỗng Kong sực nhớ ra cậu không có biết những người này có tên gọi là gì.
“Ừm... Ông lão, ông tên là gì?”
Ông lão thổ dân đang ngấu nghiến cắn miếng thịt trụ dài của con gấu xám thì bị điểm danh, lão hơi ngơ ngác hỏi: “Tộc Trưởng, tên là cái gì? Có ăn được không?”


Kong: “...”
Hít sâu một hơi cho điềm tĩnh lại xong cậu gọi cả mười tộc nhân của mình quây lại đống lửa bắt đầu màn diễn thuyết bổ não kiến thức thường thức về tên gọi.
“Nói tóm lại tên gọi chính là tên gọi của riêng của mỗi người.”


“Hôm nay tôi sẽ đặt tên cho từng người, sau này lão sẽ được gọi là trưởng lão.” Kong chỉ tay vào ông lão thổ dân tuyên bố.
Lại nhìn về sáu người trưởng thành, Kong trong đầu bỗng nhiên nảy ra một cái suy nghĩ thú vị.


Những người này đều giống với người dân tộc, như vậy không bằng gọi là...
“A Phủ, A Báo, A Sử, Mị Nương, Mị Châu và Mị Nguyệt.”
Kong cười hắc hắc đặt tên cho từng người một.
[Đồng Bằng Sông Hồng. Thứ Ba, 27- -2021.]


[Đời đời tổ quốc sẽ không bao giờ quên công ơn những người đã hiến dâng cả cuộc đời cho sự nghiệp giải phóng dân tộc và thống nhất đất nước.]
[1700]






Truyện liên quan