Chương 67: Bộ Lạc Thời Tiền Sử 14

Đất sét là loại đất bao gồm các hạt khoáng rất mịn và không nhiều chất hữu cơ. Loại đất này khá dính vì không có nhiều khoảng trống giữa các hạt khoáng, và khả năng thoát nước rất kém. Do vậy mà những khu vực có đất sét dễ bị ngập úng trong mùa mưa và khô hạn trong mùa khô.


Vậy nên tìm kiếm nơi có đất sét ở khối khu vực đồng bằng khi tuyết đã tan hết vô dùng dễ dàng.
Đứng ở trong hố đất sâu nửa mét, Kong vui sướng nắm chặt nắm đất màu nâu đỏ trong tay cười lớn.
“Ha ha... Tìm được!”


Bởi vì tuyết mới tan nên đất sét lúc này rất dẻo, thích hợp chế tạo đồ gốm, Kong chạy trở về bộ lạc gọi theo mười tộc nhân khỏe mạnh cả nam lẫn nữ cùng với mình đi khai thác đất sét.
Công việc đầu tiên hết sức quen thuộc với nhóm bọn họ.
Dọn dẹp mặt đất.


Mười tộc nhân sử dụng xẻng gỗ, cuốc đá đào hết đi lớp đất không thể sử dụng được ở bên trên mặt, làm lộ ra bên dưới toàn bộ đều là đất sét nâu đỏ. Chỉ nhìn quy mô của mỏ đất sét này cũng đủ hiểu được trữ lượng khổng lồ của nó.


“Được rồi, mấy người tụ tập lại đây đi.”
Đã dọn ra được một khu vực gần trăm mét vuông lúc Kong triệu tập mười tộc nhân tụ hội lại một phiến đất trống ngay sát bên cạnh mỏ đất sét, cầm lên một khối đất sét nâu đỏ nói.


“Đây là đất sét. Mọi người xuống dưới hố đào thứ đất này lên mang trở về bộ lạc.”
“Đã rõ thưa tộc trưởng!”


available on google playdownload on app store


Mười người đồng thanh hô lớn đáp lời sau đó năm nam tộc nhân lập tức nhảy xuống dưới đào đất sét đổ vào bên trong chiếc gùi được bện từ dây leo cho năm nữ tộc nhân vác trở về bộ lạc.


Quãng đường trở về có khoảng bảy tám trăm mét, cũng không phải là rất xa nên Kong mới quyết định để cho các tộc nhân mang đất sét trở về, nếu không thì đã khai thác ở đâu liền ở nguyên đó làm.


Bộ lạc Đại Việt lúc này đã hình thành nên hai khối khu vực, vòng trong là khu dân cư sinh hoạt, vòng ngoài là khu nông nghiệp trồng trọt...


Năm nữ tộc nhân mang đất sét trở về bên trong vòng ngoài tập kết lại một khối đất trống đã hơi đào trũng xuống dạng hình chữ nhật khoảng chừng năm mươi mét vuông. Tại đây Kong bắt đầu dùng chày gỗ nện đất sét nén lại ở bên trong nền đất tạo thành một cái sân nền bằng đất sét.


Để đổ năm mươi mét sân cần rất nhiều đất sét, nhóm mười người tộc nhân khai thác có điểm chậm, thế nên Kong lại điều động thêm năm người nữa chạy qua hỗ trợ, phải đến sát giờ ăn cơm trưa mới hoàn thành.


Một cái sân rộng vuông vức bằng phẳng bằng đất sét, ở bên trên Kong dùng dao đá kẻ ra từng khối từng khối ô vuông nhỏ. Đây trong thuật ngữ xây dựng gọi là kẻ mạch, nhằm cho sau này khi đất sét khô lại sẽ không có hiện tượng nứt vỡ...


Trong khi chờ cho nền sân khô thì nhóm các tộc nhân lục tục trở về bộ lạc, rửa ráy chân tay nấu cơm nấu cơm.


Toàn thể tộc nhân trong bộ lạc lúc ăn cơm đều là ăn tập thể, ngồi ở các dãy bàn gỗ dài làm từ nguyên một cái thân cây thông cổ thụ vát phẳng trên bề mặt, ghế ngồi là mấy khối đá bằng phẳng. Chỉ có riêng bàn ghế của tộc trưởng và đại tế tự thì được chế tạo riêng, và hai người bọn họ cũng không ăn cùng các tộc nhân ở bên ngoài sân, trừ lúc có việc cần phải thông báo.


Bữa trưa hôm nay có súp thịt khô cùng cá nướng và rau dại luộc.


Loại rau dại này Kong cũng không có biết chúng tên gọi, nhưng thấy đám tuần lộc dài rất thích ăn nên cũng hái một ít về cho một lão nhân lớn tuổi trong bộ lạc ăn thử. Ăn thử một lần liền là năm ngày liền, thấy lão không có biểu hiện trúng độc các loại thì mới cho các tộc nhân khác ăn.


Và cũng sử dụng tương tự phương pháp ấy mà vị tộc trưởng bộ lạc Đại Việt đã thử nghiệm ra được rất nhiều loại rau dại có thể ăn được.


Rau dại mỗi loại đều có một mùi vị riêng biệt, có loại thì mặn, loại thì ngọt, có loại lại đặc biệt cay... Kong thu thập một nhóm mang đi phơi khô rồi nghiền thành bột làm thành các loại gia vị.


Sản lượng cũng không có nhiều, chỉ đủ để hai ba người ăn, thế nhưng hôm nay là dịp đặc biệt, Kong quyết định đem toàn bộ ra để nấu cơm cho các tộc nhân ăn.


Được nếm thử đồ ăn ngon làm cho các tộc nhân hưng phấn vô cùng, người nào người lấy đều ăn với tốc độ như gió cuốn. Chả mấy chốc mà một bàn đồ ăn toàn bộ bị đưa xuống dạ dày, nhưng nhìn khuôn mặt của mấy người có vẻ như là còn chưa có thỏa mãn.


Kong chính là mong muốn thu được hiệu quả như thế này. Ham muốn chính là thứ sẽ thúc đẩy con người, không phải trong các đại tội sẽ có nó một vị trí.


Nhân lúc rèn sắt khi còn nóng, Kong đưng lên cầm bát gỗ và thìa gỗ gõ gõ hô lớn: “Các tộc nhân! Mọi người có muốn ngày nào cũng được ăn ngon không?”
“Có Muốn!”
“Tộc Trưởng! Chúng tôi muốn được ăn ngon mỗi ngày!”
“...”


Tiếng hô hào liên miên không dứt, đặc biệt là đám trẻ con, còn chèo cả lên trên bàn rống lên đặc biệt lớn.
Kong đứng ở bên trên cao thu hết mọi thứ vào trong tầm mắt, cậu nhẹ nhếch khóe miệng, vẫy vẫy tay ra hiệu tất cả yên lặng lại rồi tiếp tục nói.


“Để được ăn ngon như hôm nay thì mọi người cần phải nhanh chóng hoàn thành việc xây dựng bộ lạc. Chỉ khi đó thì chúng ta mới có thể gieo trồng các loại hương liệu, rau củ...”


Lại là một tràng dài lắc lư các tộc nhân, ngồi ở bên cạnh ngặm đùi cừu nướng Elina cũng kém chút bị lừa cho khí thế hừng hực cũng không có nghỉ trưa mà chạy đi cầm dụng cụ hăng hái làm việc.
“Anh thật lợi hại nha...”


Elina nói ra, bên trong không hiểu sao lại có một điểm thương cho các tộc nhân bị tên tộc trưởng xấu xa bóc lột sức lao động.
Kong nhìn các tộc nhân chạy đi làm việc cũng không cso ngăn cản, cứ kệ bọn họ thôi, cậu đi rửa qua chân tay xong rồi về nhà gỗ nằm ngủ trưa.
[Mừng quốc khánh mùng 2 tháng 9.]






Truyện liên quan