Chương 57: Ảo ảnh diệu tướng
Lúc ấy canh năm đã qua, trời đã sáng tỏ dần. Tuy trời đã sáng, nhưng trong trận “Hoa Thụ Mê Tiên” vẫn mơ mơ màng màng như lúc trời chưa sáng vậy.
Âu Dương Siêu không ngờ Hoa trận này lại có oai lực và thần diệu đến thế! Trong lòng chàng vừa rầu rĩ vừa tức giận...
Bỗng có tiếng kêu nổi lên, nghe rất du dương êm dịu, tựa như tiếng chim oanh hót vậy, càng nghe càng khoái chí. Dần dần tiếng kêu đó biến thành nhu mì và tựa như một cặp tình nhân trẻ tuổi đang nỉ non với nhau.
Âu Dương Siêu giật mình kinh hãi bụng bảo dạ rằng:
“Sao nhạc khúc của thiếu nữ này lại hay đến thế”.
Chàng chưa nghĩ dứt, tiếng tiêu lại thay đổi. Một lát sau, hai người cảm thấy ngây ngất vô cùng và hình như không sao cầm cự nổi.
Lúc ấy hai người đã bị tiếng tiêu làm cho say mê tưởng tượng như đang ở trong một ảo ảnh và phảng phất vô số mỹ nữ trẻ tuổi, mình khoác miếng lụa mỏng đang nhảy nhót quanh hai người.
Việc này đối với Giang Mẫn, nàng không biết là bi đát hay là hổ thẹn vì nó liên quan đến hạnh phúc của cả một đời người của nàng, cho nên đối với nàng rất quan trọng. Mấy điều đó đảo lộn trong đầu óc nàng, rút cục nàng nức nở khóc, nàng không hiểu tại sao khóc như vậy.
Lúc ấy đầu óc nàng bối rối, bút nào cũng không thể mô tả được nhưng đây là lần đầu tiên vả lại hổ thẹn là bản năng của thiếu nữ.
Còn Âu Dương Siêu cũng hối hận và hổ thẹn vô cùng. Chàng ngơ ngác nhìn Giang Mẫn không biết nên giải thích với nàng sao cho phải. Bỗng nghe thấy nàng lên tiếng khóc, khiến chàng càng luống cuống thêm, nhưng việc đã xảy ra rồi, hổ thẹn hay cuống quýt không có ích lợi gì hết, nên chàng cố định thần và bụng bảo dạ rằng:
“Nam nhi đại trượng phu ai dám làm thì phải dám nhận, tuy ta mới quen biết nàng có một đêm và nàng cũng không phải là người yêu của ta, và nàng cũng không có một chút tình yêu nào. Nhưng đã lỡ như vậy rồi phải gánh vác hết hậu quả và trách nhiệm”.
Nghĩ như vậy, tuy chàng vẫn không yên, nhưng dễ chịu hơn trước nhiều, chàng gắn can đảm tiến lên, vái chào Giang Mẫn một cách ấp úng nói :
- Giang, chị... xin chị đừng khóc nữa, chỉ do tiểu đệ không nên phải khiến chị...
Chàng nói tới đó, bỗng cảm thấy khó nói lắm, ngừng giây lát, lại nói tiếp :
- Tuy tiểu đệ tôi đáng xử tử thật nhưng sự lầm lỗi đã gây lên rồi, chỉ mong chị lượng thứ cho tiểu đệ cũng suốt đời đi sát cánh với chi, không bao giờ rời khỏi nhau.
Chàng tưởng nói như thế, thể nào Giang Mẫn cũng nín khóc. Ngờ đâu, nàng vẫn nức nở như thường.
Chàng hiểu lầm, cau mày lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Hà! Đó là do sự vô tâm mà nên. Nhưng việc làm lỡ đã làm ra rồi, đệ cũng cảm thấy không còn mặt mũi nào trông thấy người nữa! Nếu chị không lượng thứ, bắt buộc tiểu đệ phải...
Nói tới đó, chàng ngưng giây lát, rồi nghiến răng nói tiếp :
- Tiểu đệ chỉ có một cách là ch.ết trước chị để tạ tội thôi!
Nói xong, chàng giơ tay lên nhằm Bách Hội huyệt của mình đánh xuống.
Sự khóc lóc của Giang Mẫn là do bi, hỉ và hổ thẹn gây nên, lời nói của Âu Dương Siêu như thế nào đều nghe rõ hết, nàng chỉ muốn nín ngay và ngả vào lòng an ủi chàng rằng:
“Không! Việc này không phải chỉ mình đại ca lầm đâu, thiếp cũng lầm nốt”
Hay là nàng nói:
“Chúng ta đều không có lỗi gì cả, lỗi này do con nhãi áo trắng thổi tiêu gây nên”.
Nàng quen biết Âu Dương Siêu có một đêm tuy nàng có lòng yêu chàng đấy, nhưng dù sao nàng cũng là thiếu nữ mà thiếu nữ thì bao giờ chả hổ thẹn! Nên nàng giả vờ nức nở khóc để đợi Âu Dương Siêu đến gần an ủi nàng.
Ngờ đâu Âu Dương Siêu lại không hiểu ý của nàng lại định tự tử để tạ tội. Nếu chàng ch.ết thì nàng sống sao được? Nàng thấy chàng giơ tay lên định đánh vào đỉnh đầu liền hoảng vô cùng, không còn giở quẻ được nữa vội nhảy lên kinh hãi kêu la :
- Siêu đại ca!
Nàng vừa nói vừa nhanh nhen như điện chớp, nhảy lại giơ đỡ lấy tay chàng mắt lườm chàng vẻ nửa hờn nửa oán và nói tiếp :
- Đại ca ngốc thật!
Âu Dương Siêu thấy nước mắt của nàng vẫn chưa khô trông rất tội nghiệp, lại hỏi tiếp :
- Như vậy chị đã lượng thứ cho tiểu đệ chưa?
- Em có trách đại ca bao giờ đâu!
- Nếu vậy chị đã lượng thứ rồi phải không?
- Sao anh ngốc thế à...
Nàng nói tới đó, khẽ thở dài một tiếng, rồi tựa vào lòng Âu Dương Siêu vẻ mặt thẹn thùng khẽ nói tiếp :
- Quý hồ đại ca nhớ lời nói vừa rồi, đừng có đánh lừa tiểu muội là được.
Âu Dương Siêu nghe nàng nói như vậy ôm chặt lấy nàng và nói tiếp.
- Chị cứ yên tâm, đệ không phải là người vô tình, vô nghĩa, bạc bẽo như thế đâu
Giang Mẫn mỉm cười đáp :
- Nếu đại ca nuốt lời hứa thì tiểu muội thế nào cũng tự tử ngay trước mặt đại ca cho mà xem.
Âu Dương Siêu nghe nói, giật mình đến thót một cái vội nói lại rằng :
- Xin chị chớ có nghĩ như vậy. Tiểu đệ dám thề độc với chị, lòng này có trời chứng cho, nếu tiểu đệ sai lời sẽ...
Chàng chưa nói tới chữ “tử” thì Giang Mẫn đã vội giơ tay lên bịt lấy mồm chàng, và nũng nịu đỡ lời :
- Đại ca thật là... tiểu muội mới nói thế thôi chứ có bắt đại ca phải thề đâu!
Nói xong, nàng lườm chàng một cách rất tình tứ như hờn, như mừng, như hổ thẹn, trông rất đáng yêu và đẹp vô cùng.
Âu Dương Siêu đối với nàng, trong lòng tuy vốn dĩ chỉ có trách nhiệm thôi, chứ không có yêu đương, nhưng bây giờ chàng thấy nàng đẹp như thế, đã từ trách nhiệm biến thành yêu đương rồi.
Vì vậy chàng không sao cầm lòng được, vội cúi đầu xuống hôn nàng luôn. Hai người ôm lấy nhau hôn hít, quên hết cả hoàn cảnh. Đang lúc ấy, bỗng có tiếng cười khanh khách khiến hai người giật mình kinh hãi vội ngẩng đầu lên.
Hai người nghe thấy thiếu nữ áo trãng, với một giọng rất nhu mì, nói :
- Ối chà! Hai người âu yếm quá! Vừa mới đùa giỡn như điên như khùng mà vẫn chưa tận hưởng hay sao? Có cần tôi thổi khúc “Mê Tiên Diệu Vận” nữa hay không?
Giang Mẫn nghe nói, quát mắng :
- Con nhãi đê tiện kia, im mồm!
Thiếu nữ áo trắng cười khúc khich nói tiếp :
- Ối chà! Có phải vì chàng hung hăng quá, đó là đầu tiên không? Nhưng lần thứ hai... cô sẽ...
Giang Mẫn nghe sao nổi những lời lẽ ɖâʍ đãng ấy, liền quát mắng tiếp :
- ɖâʍ phụ! Rõ không biết xấu hổ?
Thiếu nữ áo trắng vội đáp :
- Ối chà! Cô cho lời nói của tôi quá đáng ư?
Nói xong, y lại cười khanh khách và nói tiếp :
- Tôi nói như thế mà cô bảo tôi không biết xấu hổ, cô với y đùa bỡn điên đảo ở trên bãi cỏ thì sao?
Nói xong, y lại cười khanh khách hoài.
Giang Mẫn tức giận vô cùng cứ nghiến răng kêu cồm cộp, nhưng không làm gì nổi.