Chương 58: Hai người bạn trẻ
Tuy Giang Mẫn tức giận đến nghiến răng mím môi, nhưng trái lại Âu Dương Siêu vẫn cứ bình tĩnh như thường. Chàng làm như không nghe thấy lời nói của thiếu nữ áo trắng vậy, nên không tỏ vẻ tức giận chút nào. Không phải là chàng không nghe thấy và cũng không phải là chàng không tức giận, nhưng sự thật chàng chỉ muốn phá tan “Mê Tiên trận” này và đánh ch.ết thiếu nữ áo trắng ngay tại chỗ thôi. Tuy chàng có võ công rất cao siêu, nhưng tiếc thay, lúc này quả thật anh hùng không nơi dụng võ. Vì “Hoa Thụ Mê Tiên trận” này rất huyền ảo. Thiếu nữ áo trắng đứng ở đâu? Tiếng nói của nàng ở đâu vọng tới chàng cũng không biết nốt, nên bắt buộc chàng ta phải nén lửa giận mà ngồi nghĩ cách phá trận pháp này. Cho nên, chàng cố trấn tĩnh xem xét trận pháp này huyền ảo ở đâu, bằng không cứ tức giận như vậy chỉ vô ích thôi chứ không sao phá nổi trận pháp của đối phương đâu.
Chàng là người rất khôn ngoan, cho nên tha hồ thiếu nữ nọ nói gì, chàng cũng làm như không hay biết, chỉ ngấm ngầm chờ lúc thiếu nữ áo trắng hiện thân ra thôi. Vì chàng biết chỉ có lúc thiếu nữ ấy hiện thân, chàng mới xuất kỳ bất ý giở thủ pháp kỳ diệu tuyệt thế ra kìm chế được nàng ta và bắt ép nàng ta phải đưa hai người ra khỏi trận thôi, chứ không còn cách nào khác nữa.
Tuy Giang Mẫn cũng là một thiếu nữ rất thông minh nhưng vì lúc này nàng vừa hổ thẹn vừa tức giận nên mới hồ đồ như vậy. Nàng thấy Âu Dương Siêu trái lại bình tĩnh và ung dung như vậy, nàng hiểu ngay và hỏi Âu Dương Siêu rằng :
- Này, sao đại ca không nói gì? Lời nói của y thị khó nghe như thế mà đại ca lại chịu làm thinh?
Nàng thấy người yêu vẫn bình tĩnh chẳng nói chẳng rằng nên mới thốt ra như thế. Sau thấy Âu Dương Siêu khẽ đẩy một cái nàng môi tỉnh ngộ, liền cười “khì” một tiếng. Đột nhiên, Âu Dương Siêu nhìn thẳng vào mặt Giang Mẫn nghiêm nghị khẽ hỏi :
- Mẫn muội! Trong nội công tâm pháp có câu “Tỉnh thì minh, minh thì định, có định thì tâm linh mới nẩy nở, tâm linh nẩy nở thì đầu óc mới tỉnh táo”. Như vậy ngoại ma ngoại vật mới không sao xâm nhập được người minh nữa.
Chàng mới nói tới đó đã nghe thấy thiếu nữ áo trắng cười khanh khách đỡ lời :
- Không ngờ tuổi của thiếu hiệp trẻ như vậy mà lại biết nhiều nội công tâm pháp đến thế! Nhưng chỉ tiếc rằng...
Nói tới đó, thiếu nữ ấy bỗng thở dài một tiếng mới nói tiếp :
- Hà! Bây giờ thiếu hiệp mới nghĩ tới thì đã muộn mất rồi. Bằng không đâu đã có xảy ra chuyện như hồi nãy...
Giọng nói của nàng ta tuy tỏ vẻ luyến tiếc, nhưng nghe vẫn động lòng vô cùng. Nhưng Âu Dương Siêu vẫn làm như không nghe thấy, cứ nhìn thẳng vào Giang Mẫn mà nói tiếp :
- Nàng ta nói kệ nàng ta, chúng ta làm như không nghe thấy được rồi. Dù nàng có nói khó nghe đến đâu, không lọt vào tai ta thì thôi, hà tất phải giận dữ cãi vã với nàng ta làm gì.
Giang Mẫn nghe thấy Âu Dương Siêu nói như vậy mới tỉnh ngộ, liền gật đầu mỉm cười. Tiếp theo đó, nàng lẳng lặng ngồi điều công vận thức.
Tuy nội công của nàng không thâm hậu bằng Âu Dương Siêu, nhưng nội công của nàng cũng thuộc vào hạng tâm pháp thượng thừa, điều thức một lát, nàng đã quên bẵng hết những cái gì đã xảy ra chung quanh ngay.
Âu Dương Siêu thấy Giang Mẫn đã vận công nhập thần rồi mới yên tâm, mặt tỏ vẻ hớn hở, miệng tủm tỉm cười.
Thiếu nữ áo trắng đứng ở đâu. Âu Dương Siêu không trông thấy rõ, nên chàng chỉ nghe thấy tiếng mà không trông thấy người. Trái lại mọi hành động của hai người thì nàng áo trắng lại trông thấy rõ hết.
Đang lúc ấy, thiếu nữ áo trắng lại cười khánh khách và nói tiếp :
- Các người đừng có mừng vội, tuy không bị ngoại vật quấy nhiễu thật, nhưng cũng không thể nào ra khỏi chỗ này được đâu. Vả lại...
Thiếu nữ ấy nói tới đó bỗng ngắt lời, rồi giọng nói của nàng ta uyển chuyển như chim hoàng oanh hót mà nói tiếp :
- Này! Sao người lại nhắm mắt làm chi? Chả lẽ lời nói của ta không đáng lọt vào tai của người hay sao?
Tuy lúc này nàng không nói những lời lẽ ɖâʍ tà như trước nữa, nhưng Âu Dương Siêu vẫn không thèm nghe và cũng không trả lời.
Nàng ta thấy Âu Dương Siêu không trả lời liền thở dài một tiếng thật ai oán, rồi nói tiếp :
- Tôi biết lúc này công tử đang tức giận tôi. Sự thật câu chuyện xảy ra lúc nãy, tôi cũng rất lấy làm ân hận...
Âu Dương Siêu thấy nàng nọ nói như vậy quả thật cảm động, liền từ từ mở mắt ra nhìn. Tuy vẫn chưa trông thấy hình bóng của nàng ta, nhưng mắt vẫn nhìn về phía có tiếng nói của nàng, chàng hơi tỏ vẻ kinh ngạc và hỏi :
- Tại sao cô nương lại ân hận?...
- Tôi ân hận vì trót đã thổi bài “Diệu Vân Tiên Âm” ấy.
Âu Dương Siêu lạnh lùng nói tiếp :
- “Diệu Vân Tiên Âm” cái gì? Đó chẳng qua chỉ là một điệu nhạc hoang ɖâʍ vô sỉ thôi!
Thiếu nữ áo trắng rầu rĩ thở dài một tiếng nói tiếp :
- Tiên âm cũng được mà ɖâʍ khúc cũng chả sao. Tôi chỉ biết là tôi chỉ ân hận đã trót lỡ thổi bài đó là được rồi.
- Có tiếc cũng lỡ lầm rồi, bây giờ cô còn hối hận gì nữa!
- Tôi biết dù bây giờ có hối hận cũng đã muộn thật, nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Tôi không ngờ lại có kết cuộc như vậy.
- Cô nương khéo ăn nói thật!
- Không phải tôi nói dối đâu, sự thật nó là thế.
- Lời nói dối quả thật khôn khéo!
- Tôi không hề nói dối ai bao giờ, lần này tôi đâu có ngờ lại có kết quả bi đát đến thế!
Âu Dương Siêu ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi tiếp :
- Cô nương cho biết rõ nguyên nhân?
Thiếu nữ thở dài một tiếng với giọng rất êm dịu nói :
- Vì tôi thấy hai vị nhân phẩm đều tuấn tú, nội công rất tinh thâm nên mới thổi khúc mê tiên đó để thử xem nội công và định lực của hai vị ra sao, và cũng thí nghiệm xem “Mê Tiên khúc” của tôi mới học thành công nó công hiệu như thế nào, ngờ đâu...
Nàng nói tới đó bỗng thở dài một tiếng nói tiếp :
- Không ngờ cô nương lại là một thiếu nữ giả trai! Và lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến, nên mới có sự lầm lẫn lớn như vậy...
Âu Dương Siêu nghe nói, nhận thấy lời lẽ của nàng ta cũng có lý liền bán tính bán nghi, hỏi tiếp :
- Sự thật có đúng như thế không?
- Tôi không nó dối nửa lờí.
- Nếu vậy, việc này xảy ra, cô nương cũng không ngờ và đó chỉ là sự sơ suất vô tâm phải không?
- Đúng thế! Bằng không sao tôi lại ân hận?
- Thế tại sao cô nương lại giam giữ chúng tôi ở trong trận này?
- Công tử có thể lượng thứ cho tôi không?
Giang Mẫn mở mắt ra xen lời nói :
- Nếu hành động đó quả thật là vô tâm, thì tất nhiên tôi với đại ca tôi phải lượng thứ cho chị nhưng chỉ sợ...
Nói tới đó nàng bỗng ngắt lời không nói nữa. Thiếu nữ áo trắng bèn hỏi :
- Nhưng cái gì?
- Chỉ sợ lời nói của chị giả dối, và sự hối hận cũng không thật nốt.
- Cô nương không tin tôi ư?
- Nếu muốn tôi tin chị thì chị phải cho chúng tôi biết ngay cách ra khỏi trận pháp này.
- Quý hồ hai vị tin tôi và lượng thứ cho thì tất nhiên tôi phải chỉ đường cho hai vị ra khỏi trận pháp này chứ.
Âu Dương Siêu trầm giọng xen lời hỏi :
- Cô nương định dùng nó để uy hϊế͙p͙ chúng tôi ư?
Thiếu nữ áo trắng liền đáp :
- Tôi không có ý nghĩ đó!
- Thế cô có ý nghĩ gì?
- Tôi biết hai vị vẫn còn ghét hận tôi lắm, cho nên...
Nàng ta chưa nói dứt, Giang Mẫn đã vội đỡ lời :
- Chị sợ chúng tôi ra khỏi trận này, sẽ không để yên cho chị chứ gì?
Thiếu nữ áo trắng đáp :
- Vâng, tôi có sợ như thế thật.
Giang Mẫn ngẫm nghĩ giây lát, rồi vừa cười vừa nói tiếp :
- Chị cứ yên tâm, tôi với Âu Dương đại ca không phải là những người không biết điều như thế đâu.
Thiếu nữ áo trắng nghe thấy Giang Mẫn nói như vậy, liền mừng rỡ hỏi lại :
- Nếu quả thật hai đi đã lượng thứ cho tôi thì tôi thật sung sướng vô cùng.
- Quý hồ lời nói của cô là thật, và có cũng thật lòng hối hận, thì thể nào tôi với Âu Dương đại ca cũng lượng thứ cho cô.
- Cám ơn công tử, cám ơn cô.
Giọng nói của nàng rất ngây thơ, khiến ai ai cũng không thể ngỡ rằng vừa rồi nàng ta lại thổi được khúc tiêu rất ɖâʍ đãng như thế. Giang Mẫn lại nói tiếp :
- Bây giờ chị có thể cho chúng tôi biết cách ra khỏi trận pháp này không?
Thiếu nữ áo trắng gật đầu đáp :
- Bảo cách cho hai vị thì phiền phức lắm, để tôi đưa hai vị ra thì tiện hơn.
Lời nói của nàng chưa dứt Giang Mẫn với Âu Dương Siêu đã thấy một cái bóng thấp thoáng, và chỉ trong nháy mắt đã thấy thiếu nữ nọ đứng ở cạnh Giang Mẫn rồi. Nàng nắm tay Giang Mẫn một cách âu yếm rồi nũng nịu nói :
- Chị, theo tiểu muội ra khỏi trận pháp đi!
Nói xong, nàng đưa mắt tiếc nhìn Âu Dương Siêu mà tủm tỉm cười một cách rất đáng yêu.
Mặt nàng đẹp tuyệt trần, khiến Âu Dương Siêu trông thấy cũng phải động lòng. Chàng giật mình đánh thót một cái, vội vàng ngoảnh mặt đi, không dám nhìn vào bộ mặt lẳng lơ ấy nữa...
Thiếu nữ áo trắng nắm tay Giang Mẫn đi trước. Âu Dương Siêu theo sau, chỉ trong thoáng cái đã ra khỏi “Mê Tiên trận” liền.
Lúc ấy đã là trước giờ Ngọ, Âu Dương Siêu với Giang Mẫn quay đầu lại nhìn trận mê tiên, thấy nơi đó trồng những cây hoa cao chừng bốn năm thước, nhưng nếu người không biết kỳ môn thuật số, vào trong đó sẽ thấy hoàn cảnh bên trong khác ngay, dù người đó võ công có cao siêu đến đâu cũng không sao ra được.
Từ khi bước chân vào giang hồ đến nay, mấy tháng nay Âu Dương Siêu đã đấu với rất nhiều tay cao thủ của võ lâm như các người Chưởng môn của bảy môn phái chẳng hạn nhưng chàng chưa hề đối phó với một trận pháp kỳ ảo như thế này bao giờ. Đây là lần đầu tiên, cho nên ra khỏi trận pháp đó rồi, chàng cứ ngẩn người ra nhìn những cây nọ hoài.
Chàng đứng nhìn một hội, rồi bụng bảo dạ rằng:
“Trí tuệ của người đời quả thật thần kỳ khôn lường. Chỉ một miếng đất nho nhỏ, trồng mấy chục cây hoa thường mà bên trong lại thần kỳ đến thế!”
Chàng đang nghĩ ngợi thì thiếu nữ áo trắng bỗng mỉm cười nhìn chàng và hỏi :
- Này! Các người đang nghĩ ngợi gì thế?
Thì ra lúc ấy, Giang Mẫn cũng đang ngẩn người ra nghĩ ngợi như Âu Dương Siêu vậy.
Âu Dương Siêu thấy thiếu nữ nọ trong vẻ mặt ngây thơ nhưng lại lẳng lơ vô cùng, nên chàng liếc nhìn bộ mặt tuyệt đẹp của nàng ta, tủm tỉm cười và hỏi :
- Cô nương có phải là chủ nhân của bổn sơn cốc không?
Thiếu nữ áo trắng tủm tỉm cười, khẽ gật đầu.
Âu Dương Siêu lại hỏi :
- Xin hỏi cô nương quý tính danh là gì?
- Tôi là Lăng Giao Cơ.
Giang Mẫn cũng xen lời hỏi :
- Trong sơn cốc này chỉ có một mình cô ở?
Giao Cơ lắc đầu đáp :
- Đúng ra thì có những bốn người kia, nhưng sự thật chỉ có hai người rưỡi thôi.
Giang Mẫn với Âu Dương Siêu nghe nói đều ngẩn người ra ngạc nhiên hỏi lại :
- Tại sao lại có thể tính được hai người rưỡi thôi?
- Một đôi vợ chồng già, người đàn ông điếc, người đàn bà câm như vậy đôi vợ chồng đó hợp lại không là một người là gì.
Giang Mẫn lại hỏi tiếp :
- Thế còn nửa người nữa?
- Ngoài ra một người là tôi, còn nửa là thằng nhỏ bảy tuổi.
Âu Dương Siêu với Giang Mẫn nghe thấy nàng nọ giải thích xong, mới hiểu bốn người mà chỉ coi là hai người rưỡi là thế, nên cả hai đều cười ồ, Giang Mẫn lại hỏi tiếp :
- Thế ba người đó hiện bây giờ ở đâu?
- Bây giờ đã gần Ngọ, lúc này có lẽ họ đang bận làm cơm.
Lăng Giao Cơ gật đầu, nhưng lại lắc dầu đáp :
- Họ là đầy tớ của sư phụ tôi là đúng hơn.
Âu Dương Siêu lại xen lời hỏi :
- Sư phụ của cô tên họ là gì?
- Tôi không biết.
Giang Mẫn tỏ vẻ thắc mắc nhìn nàng hỏi :
- Lạ thật, chị không biết tên hiệu của sư phụ mình?
- Không thấy sư phụ nói cho tôi biết.
- Thật không?
- Việc gì tôi phải nói dối chị.
Âu Dương Siêu lại hỏi :
- Thế sư phụ của cô nương có ở đây không?
Câu hỏi đó quả thật là thừa và cũng ngô nghê là khác, nếu sư phụ của Giao Cơ có ở đây thì sao nàng bảo sơn cốc này chỉ có một đôi vợ chồng già vừa điếc vừa câm và một đứa nhỏ chứ không nhắc nhở đến sư phụ cô ta?...
Bộ mặt tươi đẹp của Giao Cơ bỗng rầu rĩ và u oán nói tiếp :
- Khi tôi lên chín, sư phụ của tôi đã quy tiên rồi..
Giang Mãn lại xen lời hỏi :
- Thế đôi vợ chồng già cũng không biết hay sao?
- Vợ chồng ông ta theo sư phụ tôi lâu năm, tất nhiên phải biết rõ.
- Thế chị có hỏi vợ chồng ông ta không?
- Có hỏi qua.
- Vợ chồng họ nói sao?
- Họ bảo chờ khi nào tôi học hết những võ công mà sư phụ tôi để lại cho, thì lúc ấy mới chịu nói cho tôi biết sư phụ tôi là ai.
Giao Cơ nói tới đó, ngừng giây lát lại nói tiếp :
- Họ lại nói đó là mệnh lệnh của sư phụ tôi trước khi hấp hối đã trối như thế, nên họ không dám trái lệnh.
Giang Mẫn ngẫm nghĩ giây lát lại hỏi tiếp :
- Bây giờ cô đã học thành công những võ công của sư phụ để lại cho chưa?
Giao Cơ nghĩ một lát, rồi mới đáp :
- Tôi đã học được bảy tám phần rồi.
Âu Dương Siêu bỗng phát biểu ý kiến :
- Theo sự ước đoán của tôi, thì sư phụ của cô nương thể nào cũng là một võ lâm tiền bối cao siêu, và còn biết nhiều môn kỳ học nữa.
Giao Cơ nghe nói hai mắt bỗng sáng ngời hớn hở gật đầu đáp :
- Phải, ông già điếc có nói cho tôi hay, võ công của sư phụ tôi không những rất cao mà đã luyện tới mức thượng thừa, văn học cũng giỏi và còn biết cả kỳ môn thuật số lẫn Hà Lạc đồ thư.
Nàng càng nói càng cao hứng, mặt cũng rất kiêu ngạo và thao thao bất tuyệt nói tiếp :
- Nếu sư phụ tôi còn sống thể nào cũng là đương kim vô địch của thiên hạ...