Chương 16: Đi học - phần 2
Tiếng chuông báo vào học vang lên réo rắt, toàn bộ học viên đi vào lớp và về chỗ ngồi của mình. Cô giáo chủ nhiệm bước vào, theo sau là Tuệ Nghi.
- Giới thiệu với các em đây là Tuệ Nghi - học viên mới của chúng ta. - Cô Thanh nói dịu dàng và chậm rãi rồi quay sang Tuệ Nghi - Em tìm một chỗ ngồi đi.
Tuệ Nghi gật đầu quay xuống lớp nhìn một lượt, cô thấy chỗ nào cũng có người ngồi hết. Bỗng ánh mắt của Tuệ Nghi dừng lại ở góc lớp.
Cô vui mừng ra mặt, đi thẳng xuống ngồi vào chiếc bàn trống duy nhất ở bên cạnh cửa sổ chỗ góc lớp.
Tiết học Toán đầu tiên bắt đầu, rồi đến tiết Triết là tiết gần cuối của buổi học. Nhìn mặt người nào người nấy buồn ngủ, gật gà gật gù, có lẽ chắc chẳng ai trong số những người ở đây thích học môn học này.
Nhưng Tuệ Nghi là ai? - Một cô gái khác người mà. Chẳng hiểu sao mà cô lại thích học Triết một cách khó tả.
Ánh mắt cô bừng sáng suốt cả tiết học như kiểu nhìn thấy một đống vàng ko bằng vậy. Nhờ thế mà giáo sư Triết cũng có động lực giảng dạy hơn mọi ngày.
Tiếng chuông báo hiệu ra chơi vang lên, học sinh trong các lớp reo hò sung sướng còn các giáo sư thì lắc đầu bó tay, họ có bực đến mấy cũng ko thể động vào những người này được nếu ko muốn ch.ết sớm.
Tuệ Nghi vừa mới gấp sách lại cất vào trong hộc bàn, thì đã thấy mặt tên Minh kia ở trước cửa lớp cười toe toét.
Hắn xuống đây cũng được mấy lần giờ ra chơi rồi, lúc nào cũng có mỗi cái vẻ mặt đấy. Mà có việc gì đâu cũng xuống với lí do đơn giản là để ngắm Tuệ Nghi.
Cô bắt đầu cảm thấy nhàm chán và rắc rối với con đỉa đói này, nhưng nhìn xung quanh Tuệ Nghi mới nhận ra hắn ta đúng là một hotboy thứ thiệt.
Những ánh mắt hình trái tim của nữ sinh đang tia về phía hắn nhiều ko đếm nổi. Còn hắn thì chẳng để ý gì đến họ mà cứ nhìn cô cười cười như thằng thần kinh dẫm phải đinh, ảnh hưởng đến não.
- Phiền phức - Chợt Tuệ Nghi và một cô bạn khác cùng đồng thanh, rồi hai người quay qua nhìn nhau ko chớp mắt.
Trước mặt Tuệ Nghi là một cô gái xinh xắn, đáng yêu vô cùng. Cô ấy có thân hình nhỏ nhắn và chiều cao kiêm tốn.
Nhưng bù lại là khuôn mặt khả ái với mái tóc nâu dài, làn da trắng ngần, đôi môi anh đào gợi cảm và ánh mắt bồ câu to tròn.
Tuệ Nghi cảm thấy rất ấn tượng với cô gái ấy, nhìn có vẻ nữ tính nhưng lại rất cá tính. Có lẽ cô ấy cũng có cảm nhận tương tự về Tuệ Nghi như vậy.
- Tại sao cô dám nhại lời tôi nói? - Cô ấy nhìn Tuệ Nghi với ánh mắt sắc lạnh, nhưng vẫn ko thể nào đủ trình độ để so sánh với ánh mắt của Hàn Thiên Khánh được.
- Mình xin lỗi mình ko cố ý - Tuệ Nghi run rẩy vừa nói vừa xua tay trước mặt.
- Hừ, giả tạo - Cô ấy hừ lạnh rồi quay đi.
- Bạn tên Hoàng Ngọc Hạ Chi sao? - Tuệ Nghi hỏi khi nhìn thấy bảng tên trên áo của cô ấy, nhưng đáp lại là sự im lặng.
Cô cũng ko dám ho he thêm gì nữa, Tuệ Nghi quay mặt lại thì vẫn thấy tên Minh đang đứng ở cửa nhìn cô khó hiểu, thêm vào đó là mấy chục cặp mắt nữa rọi vào cô chằm chằm như muốn cấu xé cô ra thành trăm mảnh vậy.
Tuệ Nghi còn chưa kịp nói gì thì Minh đã hằm hằm lửa giận xông đến trước mặt Hạ Chi. Hắn chống hai tay xuống bàn cái rầm làm mọi người đều giật mình, lũ tiểu thư kia thì đứng sát vào nhau sợ sệt.
Hạ Chi rời khỏi quyển sách đang đọc, cô ngẩng mặt lên nhìn hắn với ánh mắt sắt đá
- Chuyện gì? - Cô ấy hỏi.
- Tại sao cô dám nói chuyện với tôi kiểu đó, cô có biết tôi là ai ko hả? - Minh tức giận, anh nghiến răng hét lên.
Mọi tiếng động xung quanh im bặt, thay vào đó là nhiệt độ trong phòng xuống đến âm độ. Hai ánh mắt nhìn nhau tóe lửa, Tuệ Nghi đơ ra ko biết nên làm như thế nào.
- Biết, thì sao? - Hạ Chi hờ hững trả lời như thách đố hắn.
- Thì sao ư? Tại sao cô dám bơ Tuệ Nghi và nói chuyện với cô ấy như vậy chứ? - Hắn quát lên, giọng gằn xuống, nghe thật kinh khủng.
- Ai? Cô ta sao? - Hạ Chi chỉ thẳng vào Tuệ Nghi rồi nhếch mép khinh miệt quay đi.
- Đúng. Là cô ấy - Minh trả lời.
- Tôi thích, được ko Trần thiếu gia? - Hạ Chi nhấn mạnh ba chữ cuối như kiểu mỉa mai.
- Cô...- Hắn cạn lời, ko còn gì để nói nổi.
Bầu ko khí lại yên lặng đến ghê sợ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở hòa quyện vào nhau của tất cả.
- Anh thích cô ta sao? - Câu hỏi đột ngột của Hạ Chi khiến mọi người sock toàn tập, những ánh mắt xung quanh đều nhìn anh với sự mong đợi ngập tràn.
Minh cảm thấy bối rối ra mặt, anh cứ ấp úng
- Tôi.....tôi......tôi....
- Hừ - Hạ Chi hừ lạnh.
- Tôi cũng ko biết nữa - Hắn nói.
- Vậy anh có thích tôi ko? - Hạ Chi hỏi làm mọi người càng ngạc nhiên hơn nhất là Tuệ Nghi và Minh.
- Cô thích tôi sao? - Hắn hỏi cô ấy.
- Anh ko cần biết, chỉ cần trả lời có hoặc ko thôi!
Minh suy nghĩ một lúc rồi dứt khoát trả lời
- Ko, tôi ko hề thích cô.
Mọi người xung quanh đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng có ai biết rằng câu nói tuyệt tình ấy đã đâm một nhát vào trái tim của Hạ Chi rất sâu.
Cảm giác đau, đau lắm! Nhưng cô ấy chỉ gật đầu quay đi và nhếch môi hừ lạnh như ko có chuyện gì xảy ra.
- Anh đã biết được điều cần biết thì đi đi, đừng để tôi gặp anh thêm lần nào nữa. - Hạ Chi đuổi hắn bằng giọng lạnh lùng và cô ấy lại tiếp tục đọc sách.
Minh tức giận bỏ đi một mạch, lũ tiểu thư kia thì nhìn cô và Hạ Chi với ánh mắt như muốn giết người.
Tuệ Nghi mặc kệ họ, cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hạ Chi và thủ thỉ
- Bạn đừng che dấu nữa, hãy khóc đi, khóc thật to lên đến bao giờ mà bạn cảm thấy thoải mái. Nếu bạn ko muốn người ta biết bạn yếu đuối thì có thể ra khỏi chỗ này, đi thật xa thật xa vào, còn nếu bạn cần một bờ vai để tựa vào thì mình sẵn sàng cho bạn mượn bất cứ lúc nào bạn muốn. Mình sẽ luôn ở bên bạn vì vậy bạn ko cô đơn đâu.
Hạ Chi ngước lên nhìn Tuệ Nghi dò xét sau đó thì chuyển qua cảm động, trong ánh mắt của cô ấy ko còn sự giá lạnh như lúc trước nữa mà thay vào đó là sự ấm áp và yếu đuối của một cô gái đôi mươi.
- Cảm ơn! - Hạ Chi nói rất bé nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rõ, Tuệ Nghi mỉm cười gật đầu.
Hai người đứng lên cầm cặp của mình và ra khỏi trường giữa ánh nhìn của mọi người xung quanh.
Trước mắt họ là hai cô gái rất cá tính và xinh đẹp vô cùng đang đi cùng nhau. Đúng là gái xinh trên đời đã hiếm mà nó lại còn chơi với nhau.
Tuệ Nghi và Hạ Chi vừa ra đến cổng trường đã thấy một chiếc siêu xe ferrari màu đen bóng đậu trước mặt. Từ trên xe một người áo đen bước xuống cúi đầu lễ phép chào hai người, Tuệ Nghi ngây thơ cũng chào lại.
Hai người bước vào xe ngồi, trước khi nổ máy Hạ Chi hỏi Tuệ Nghi
- Này, cho tôi hỏi là cậu ngốc thật hay giả vờ vậy? - Hạ Chi nhìn cô chằm chằm, có vẻ hơi khó chịu.
- Là sao? - Tuệ Nghi hỏi lại, cô ngớ người ra chẳng hiểu gì.
- Vệ sĩ chào thì kệ họ, cậu chào lại làm gì? Bộ cậu là con nhà nghèo hả? - Hạ Chi hỏi cô.
- Không hẳn là như vậy - Tuệ Nghi trả lời.
- Là sao? - Hạ Chi tò mò.
- Ừm....thật ra thì nhà mình cũng thuộc hạng giàu có nhưng ko được giàu như chồng mình và cũng ko giàu như cậu - Tuệ Nghi thành thật.
- Cái gì? Cậu có chồng rồi á? Thật ra cậu bao nhiêu tuổi vậy? Mà tại sao cậu có chồng rồi còn đi học làm gì? Chồng cậu là ai? - Hạ Chi sửng sốt nhìn cô như ko tin vào tai mình, hỏi lia lịa.
- Thật ra thì mình chưa bao giờ đến trường, từ khi còn nhỏ mình đã được ba mẹ thuê gia sư về dạy. Mình mới lấy chồng cách đây gần 1 tuần thôi, còn mình bằng tuổi cậu mà. Mình cũng ko muốn đi học đâu, nhưng mình ko dám cãi lại chồng mình vì anh ấy là Hàn Thiên Khánh. - Tuệ Nghi kể cho Hạ Chi nghe.
- Chồng cậu là chủ tịch Hàn Thiên Khánh á? Có nhầm lẫn ko vậy? - Hạ Chi nghi ngờ.
- Mình xác định với cậu chồng mình là Hàn Thiên Khánh, ko nhầm được đâu - Tuệ Nghi thở dài.
- Ko thể nào, chắc chỉ trùng tên thôi - Hạ Chi vẫn chưa thể nào tin được.
- Anh ấy là con trai độc nhất vô nhị của Hàn lão gia và Hàn phu nhân, người thừa kế của Hàn gia, cậu có thể tin được chưa?
- Vậy cậu là Hàn thiếu phu nhân sao? - Hạ Chi hỏi cô.
- Ừm. Vậy cậu là ai? - Tuệ Nghi hỏi lại.
- Mình là con gái của chủ tịch tập đoàn đá quý lớn nhất Trung Quốc, mình mới du học bên Mĩ về được hơn 2 tháng thôi. - Hạ Chi tự giới thiệu bản thân.
- Tập đoàn đá quý Thiên Chi sao? Woa thật là ngưỡng một nha! - Tuệ Nghi thốt lên.
- Mình mới là người ngưỡng mộ cậu chứ! Cậu có biết là nhà mình chỉ là một chi nhánh của tập đoàn nhà cậu ko? - Hạ Chi nhìn Tuệ Nghi nói chậm rãi, ko biết cô đã cho xe chạy từ lúc nào.
- Cậu nói thật sao? Nhưng theo như mình biết thì tập đoàn Hàn gia chỉ kinh doanh nhà hàng, khách sạn,....chứ có kinh doanh về mặt đấy đâu - Tuệ Nghi tò mò.
- Chắc cậu ko biết chứ tập đoàn Hàn gia kinh doanh đủ mọi mặt và là một đối thủ khổng lồ của giới thương trường thế giới đấy!
- Woa! Thật ko ngờ nha - Tuệ Nghi mắt sáng rực, hôm nay cô mới biết đến tập đoàn của Hàn Thiên Khánh lại tuyệt vời như vậy.
- Hai người yêu nhau lâu chưa? - Hạ Chi hỏi cô.
- À, tớ với Hàn Thiên Khánh á? Có yêu nhau gì đâu, do có hôn ước từ nhỏ nên lấy nhau thôi, chẳng có gì hết - Tuệ Nghi phẩy tay.
- Mà tại sao cậu lại yêu tên Minh vậy? - Tuệ Nghi hỏi.
Nói đến đây, Hạ Chi chợt giật mình, vẻ mặt có chút hốt hoảng, nhưng rồi lại lấy lại vẻ mặt bình thường.
- Thật ra thì mình cũng mới chỉ yêu hắn khi mình vừa vào trường thôi. Lúc đấy bọn con trai khu khác đến trêu mình, may mà có Minh đi qua bảo vệ ko thì mình cũng ko biết hôm nay mình sẽ ra sao nữa. Mình biết ơn hắn từ đấy rồi ko biết từ lúc nào chuyển thành tình yêu nam nữ. Sau vụ việc hôm đấy, mình cũng bắt đầu đi học các loại võ để phòng thân và cũng trở nên lạnh lùng, vô cảm với mọi thứ xung quanh như cậu đã biết. Thậm chí mình còn lạnh lùng với cả Minh nhằm gây ấn tượng nhưng ko thành - Hạ Chi kể lại, ánh mắt cô đượm buồn.
- Thì ra là như vậy - Tuệ Nghi gật đầu.
- Mà thôi đừng nói về việc này nữa, mình có thể làm bạn ko? - Hạ Chi tỏ ý chân thành.
- Tất nhiên là được rồi, từ nhỏ đến giờ mình chưa bao giờ có bạn luôn đó - Tuệ Nghi thành thật.
- Vậy sao? Thế thì mình là người bạn đầu tiên của nhau rồi, mình cũng chưa bao giờ có bạn cả. Cho tớ gọi cậu là Nghi nhé!
- Được, tớ cũng sẽ gọi cậu là Chi. Nghi mà chơi với Chi là hợp phải biết. - Tuệ Nghi cười tươi để lộ cái răng khểnh và núm má đồng tiền rất duyên.
- Cậu xinh thật đấy - Hạ Chi thốt lên.
- Cậu cũng vậy mà - Tuệ Nghi khen lại Hạ Chi.
Hai người cứ vậy ba la ba la những chuyện trên trời dưới đất, nhờ vậy mà ko biết từ khi nào họ đã là bạn thân của nhau.