Chương 17: Rắc rối
Tuệ Nghi đang ngồi ăn sáng cùng Hàn Thiên Khánh với vẻ mặt ko thể nào mà khó chịu hơn được nữa. Đối nghịch với cô, anh chẳng có gì là ra vẻ bực bội mà còn rất vui là đằng khác.
Vừa lấy dĩa dằm dằm miếng bò beefsteak đến nát vụn, cô vừa lẩm bẩm chửi rủa anh đủ thể loại trên đời đều tụ họp về đây hết.
Hàn Thiên Khánh khẽ liếc nhìn Tuệ Nghi, thấy biểu cảm khó coi trên khuôn mặt baby của cô anh càng thấy cô đáng yêu hơn, nhếch miệng cười thú vị nhưng Hàn Thiên Khánh lập tức trở về biểu cảm ban đầu mà ko để cho một ai phát hiện.
Anh cố bác bỏ cái suy nghĩ tào lao ấy ra khỏi đầu nhưng thật đúng là rất khó khăn. Trong lòng thì như kiểu lửa đốt nhưng ngoài mặt lại tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Chính cái kiểu thản nhiên ấy lại càng làm cho Tuệ Nghi tức điên người, cô chuyển sang cấu xé miếng bò beefsteak vô tội. Cái này người ta gọi là "" giận cá chém thớt"" đấy mọi người ạ!
Hàn Thiên Khánh cố chịu đựng từng âm thanh va vào nhau như kiểu đánh nhau chan chát của chiếc dĩa với cái đĩa hoàng gia đắt tiền nhà anh.
Cuối cùng, ko chịu thêm nổi nữa khi tiếng va chạm càng ngày càng to hơn, anh lạnh lùng quát Tuệ Nghi.
- Đủ chưa?
Vừa nghe thấy thanh âm lạnh thấu xương quen thuộc, Tuệ Nghi lập tức dừng tay lại, ngẩng mặt lên nhìn anh bằng ánh mắt biểu tình.
- Chưa - Cô gằn giọng phản kháng.
- Cút cho tôi - Hàn Thiên Khánh cũng ko kém.
- Tại sao? - Tuệ Nghi vênh mặt lên hỏi.
- Tôi thích - Anh nói chậm rãi nhưng cứ tiếng nào phát ra là như băng phong phun ra nhắm thẳng về phía người đối diện.
Tuệ Nghi cũng cảm thấy có những luồng điện lạnh cóng liên tục chạy dọc theo sống lưng buốt lên đến tận óc.
Cô đang yếu thế và ko biết phải trả lời anh như thế nào nữa thì đột nhiên có tiếng chuông bấm cửa. Ngay lập tức, Tuệ Nghi nắm bắt lấy cơ hội trốn thoát liền chạy vọt ra mở cửa.
Vừa thấy người đứng trước mặt mình là Hạ Chi, Tuệ Nghi nhảy lên ôm cổ cô ấy sung sướng, cười ko ngừng như người điên. Thấy con bạn mình lạ lạ, Hạ Chi vội vàng đẩy Tuệ Nghi ra, nhìn cô với ánh mắt có phần sợ hãi rồi hỏi cô.
- Mày bị cái gì vậy? - Hạ Chi lo lắng.
- Tao có bị cái gì đâu, mày hỏi làm gì vậy? - Tuệ Nghi tỉnh bơ.
- Tao tưởng hôm qua dẫn mày đi đập phá kinh quá nên mày sốc rồi bị khùng luôn rồi - Hạ Chi cười đểu.
- Mày khùng í! Mà sao mày biết nhà tao vậy? - Tuệ Nghi hỏi.
- Tao nghĩ lại rồi, mày ko phải bị khùng mà là bị thần kinh. Hôm qua tao đưa mày về chứ chó nó đưa mày về à? Trời ơi là trời, tao ko hiểu làm sao mà mày có thể sống chung với Hàn Thiên Khánh bằng cái bộ não như thế này luôn đấy! - Vừa nói, Hạ Chi vừa dí đầu cô ra đằng sau.
- Tao nghĩ là hôm qua chó nó đưa tao về mà - Tuệ Nghi cười thách thức sau đó lập tức co giò bỏ chạy vào nhà với vận tốc ánh sáng.
- Mày dám........- Hạ Chi cũng ko phải dạng vừa, cô hét lên rồi đuổi theo con bạn trời đánh của mình mà ko cần biết đây là đâu.
Hai người lùa nhau chạy quanh phòng khách rồi chạy lên tầng, xuống tầng đến mấy vòng chứ chẳng chơi. Hàn Thiên Khánh ngồi trong phòng ăn vừa bực bội vừa khó chịu khi con chó con nhà anh lại quậy phá ầm nhà lên như vậy.
Anh thật tò mò về người con gái có gan dám vào nhà anh đã vậy còn làm loạn nữa chứ! Thật ko biết cô ta là ai, có thân phận gì mà dám làm như vậy - Hàn Thiên Khánh nghĩ.
Anh đột nhiên đứng dậy, lạnh lùng cài lại khuy áo vet chỉnh tề rồi ra hiệu cho ɖú Phương dọn chén đĩa. Tiếp đó, những tiếng giày Tây nện xuống đất đều đều nhưng lại khiến cho người nghe cảm thấy thật ghê rợn.
Tuệ Nghi đang mải miết chạy mà ko biết trời trăng mây nước gì, theo sau là Hạ Chi. Hai người cười đùa rất vui vẻ khiến cho cả khu biệt thự rộ lên tiếng cười nói hồn nhiên trong sáng của hai người.
Bỗng Tuệ Nghi va vào một người mà ko nên nhìn thấy - chính là Hàn Thiên Khánh. Cú va chạm ko hề nhẹ khiến vùng ngực anh đau điếng nhưng vẫn làm ra vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra.
Hàn Thiên Khánh đang ôm lấy Tuệ Nghi khiến cho ngay cả cô cũng cảm thấy bất ngờ nhưng ko kém phần sợ hãi.
Ngay tại thời điểm này tim của cả hai đều đập rất mạnh - rung động chăng? - Đó là câu hỏi mà cả Tuệ Nghi và Hàn Thiên Khánh đều đặt ra cho bản thân, nhưng ko có câu trả lời.
Anh cúi xuống nhìn Tuệ Nghi, có gì đấy khó tả dấy lên trong ánh mắt anh mà ngay đến cả anh cũng ko biết rõ đó là gì.
Hạ Chi đứng từ xa cách đó tầm 4m nhìn hai người, khi thấy ánh mắt đó của Hàn Thiên Khánh, cô đã biết anh có chút tình cảm với Tuệ Nghi, nhưng chưa rõ ràng cho lắm!
Tuệ Nghi khi vừa kịp định thần lại thì ngửi thấy mùi hương quen thuộc phát ra trên người Hàn Thiên Khánh, cô giật nảy mình vội ngẩng đầu lên đồng thời đẩy anh ra bằng một lực rất mạnh.
Hàn Thiên Khánh cảm thấy hơi bất ngờ, anh bị lực đẩy của Tuệ Nghi làm cho lùi về sau mấy bước. Có chút tiếc nuối khi phải rời xa bờ vai mềm mại và ấm áp của cô nhưng anh đâu có để cho ai biết mình nghĩ gì.
Sự lạnh lùng lại cố hữu trên gương mặt Hàn Thiên Khánh và đằng trước là sự tức giận của Tuệ Nghi, hai người nhìn nhau ko chớp mắt. Hạ Chi thấy tình hình ko ổn thì lập tức tiến đến bên cạnh cô, nắm lấy bờ vai Tuệ Nghi và quay người cô qua nhìn mình.
- Tuệ Nghi, nhìn tớ đi. Tớ xin cậu đấy! - Hạ Chi thay đổi cách xưng hô, cô khẩn thiết cầu xin.
Tuệ Nghi nghe được tiếng nói của Hạ Chi thì từ từ ngẩng mặt lên nhìn cô, lúc này cô đã xuôi xuôi đi cơn tức giận nhưng chỉ cần một chất xúc tác là nó sẽ lại bùng lên.
- Nghe tớ nói này, bình tĩnh đi Tuệ Nghi. - Hạ Chi vuốt vai cô dỗ dành.
Hàn Thiên Khánh vẫn còn đứng đó nhìn hai người nhưng ánh mắt của anh thì chỉ nhìn một mình Tuệ Nghi thôi. Anh cảm thấy có chút khó hiểu và hơi chạnh lòng.
Anh ko biết tại sao từ một cô gái đơn thuần, ngây thơ như vậy lại trở lên to gan, táo bạo dám cãi tay đôi với anh và đặc biệt là rất khó kìm chế cảm xúc tức giận khi ở bên cạnh anh.
Chẳng lẽ anh đã làm sai điều gì sao? - Hàn Thiên Khánh tự hỏi chính mình, nhưng vẫn ko nhận được câu trả lời như mọi khi.
Sau một lúc thì cuối cùng Tuệ Nghi cũng trở lại bình thường, cô thở dài một tiếng. Hạ Chi và Hàn Thiên Khánh cũng bớt lo lắng cho cô.
Lúc này anh mới hỏi Hạ Chi với câu hỏi mà đáng lẽ anh phải hỏi khi vừa thấy cô mới phải.
- Cô là ai? Tại sao lại thân thiết với cô ấy như vậy?
- Tôi xin tự giới thiệu tôi là Hoàng Ngọc Hạ Chi, con gái của chủ tịch chi nhánh bán đá quý lớn nhất Trung Quốc thuộc tập đoàn Hàn gia - Hoàng Ngọc Kim Bảo. - Hạ Chi giới thiệu, đồng thời cúi chào Hàn Thiên Khánh.
- Ra là Hoàng Tiểu thư nghe danh đã lâu, hôm nay hân hạnh được gặp mặt. - Hàn Thiên Khánh gật đầu đáp lễ, anh nhếch môi cười trong đó có 7 phần là khinh bỉ.
- Cảm ơn Hàn chủ tịch quá khen, tôi ko có phúc phần như vậy đâu. - Hạ Chi biết rõ thân phận của mình ở đâu nên đáp lại rất từ tốn.
- Hoàng tiểu thư khiêm tốn quá rồi - Hàn Thiên Khánh nhếch mép.
Hạ Chi đang định trả lời thì Tuệ Nghi liền nắm lấy tay cô ấy và nói.
- Ko cần phí lời với loại người này, chúng ta đi. - Tuệ Nghi cương quyết khiến Hạ Chi cũng phải nghe theo.
Trước khi đi Tuệ Nghi còn ném cho anh ánh mắt khinh bỉ và sắc lạnh nhất từ trước đến nay mà anh từ thấy.
Nhưng đâu có dễ dàng như vậy, khi Tuệ Nghi vừa quay người định bỏ đi thì Hàn Thiên Khánh đã nhanh như cắt nắm lấy tay cô kéo lại.
Anh cười cười nhìn cô, cả Tuệ Nghi và Hạ Chi đều bị nụ cười ấy thu hút ko rời. Lần đầu tiên trong đời, hai người thấy có người đẹp trai một cách kinh khủng khiếp như vậy.
Nhưng Tuệ Nghi đã kịp thoát ra khỏi cái thế giới mà cô cho là giả tạo ấy, trong khi Hạ Chi vẫn đang còn rất đắm chìm đến mức đơ người.
Cô giật tay mình ra khỏi tay Hàn Thiên Khánh rồi lạnh lùng nhìn anh và hỏi.
- Anh muốn gì?
Cũng vì nhờ cái giọng nói của Tuệ Nghi làm cho Hạ Chi tỉnh lại, cô quay sang nhìn Tuệ Nghi rồi lại nhìn sang Hàn Thiên Khánh, trong đầu chẳng hiểu cái gì đang xảy ra cả.
- Tôi muốn hỏi tại sao cô lại lạnh lùng với tôi? - Hàn Thiên Khánh hỏi Tuệ Nghi.
- Tôi ko thích anh đối.....- Tuệ Nghi chưa kịp nói hết câu thì đã thấy một bóng hình mà cô ghét phải gặp nhất.
Không ai khác là Như Ngọc. Cô ta mặc một cái váy bó sát người khoe ra hết da thịt trên cơ thể đã vậy lại còn ngắn cũn cỡn nữa chứ!
Tuệ Nghi với Hạ Chi nhìn mà ko thể nào tin nổi vào mắt mình là cô ta chỉ hơn 2 người có 1 tuổi thôi. Nhìn Như Ngọc chẳng khác nào mấy cô gái đứng đường cả, hai người nhìn mà rợn hết cả người.
Không những vậy, cô ta còn đang ôm ấp Hàn Thiên Khánh từ phía sau một cách vô cùng thân mật. Tay Như Ngọc siết chặt vào lồng ngực của anh ép cho lưng anh dính chặt vào ngực của cô ta.
- Khánh nhi, em nhớ anh! - Như Ngọc ưỡn ẹo nói. Tuệ Nghi nghe thấy mà nổi hết cả da gà, máu của cô lại có dấu hiệu chuẩn bị sôi lên.
Lúc đầu, Hàn Thiên Khánh nghe thấy giọng của Như Ngọc thì có phần vui mừng, nhưng sau khi nghĩ đến những việc tán tận lương tâm mà cô ta đã làm đối với Tuệ Nghi, Hàn Thiên Khánh ko thể nào mà vui nổi mặc dù vẫn còn yêu Như Ngọc.
- Bỏ anh ra - Hàn Thiên Khánh vừa nói vừa nhìn Tuệ Nghi.
Thấy vẻ mặt khó coi của cô đang cúi gằm xuống, anh ko cần đợi Như Ngọc buông ra đã tự gỡ tay cô ta ra và nhìn Tuệ Nghi lo lắng. Chắc chắn cô ấy sẽ giận anh lắm!
Còn Như Ngọc thấy Tuệ Nghi như vậy lại vô cùng hả hê, khi Hàn Thiên Khánh vừa gỡ được tay của cô ta ra thì Như Ngọc lại bám hai tay lên cổ anh, ép cho anh nhìn cô và nũng nịu nói.
- Khánh nhi, anh ko nhớ em sao? Hay anh hết thương em rồi? - Nói đến đây Như Ngọc mắt ươn ướt trực khóc.
Hàn Thiên Khánh vội vàng lau nước mắt cho cô ta và dỗ dành đủ trò mà Như Ngọc vẫn ko hết khóc. Nhìn cô ta khóc giả tạo dễ sợ, Tuệ Nghi nhìn thấy cảnh tượng này bày ra trước mắt thì nhếch mép cười khinh bỉ nhưng có ai nào biết trái tim cô đau lắm!
Hạ Chi nhìn Tuệ Nghi mà cũng ko khỏi đau lòng, cô biết cái cảm giác này. Cô cũng đã từng trải qua rất nhiều lần trong thời gian đơn phương Minh nên cô rất hiểu.
- Cô là ai? Sao dám làm như vậy? - Hạ Chi hỏi cô ta.
- Tôi là ai thì cô ko cần biết nhưng Hàn Thiên Khánh là bạn trai tôi thì tại sao tôi ko thể làm như vậy - Lúc này Như Ngọc đã ngừng khóc, cô ta đáp trả lại Hạ Chi rất kịch liệt.
- Cô có bằng chứng gì mà nói như vậy chứ? - Hạ Chi tức giận nhìn cô ta như muốn ăn tươi nuốt sống hộ cho Tuệ Nghi.
- Bằng chứng là đây - Nói rồi, Như Ngọc quay sang kéo đầu Hàn Thiên Khánh và đặt lên môi anh một nụ hôn say đắm.
Lúc đầu, Hàn Thiên Khánh ngạc nhiên đến trợn tròn mắt, anh có ý kháng cự, nhưng sau khi vị ngọt tràn vào khoang miệng từ đôi môi của Như Ngọc, Hàn Thiên Khánh liền nhắm mắt lại và đáp trả lại cô ta.
Khi thấy Tuệ Nghi có vẻ sắp ko chịu được nữa, Hạ Chi vội vàng kéo tay cô ra khỏi chỗ này, lên xe và rời đi.