Chương 22: Tôi ghét anh
Tuệ Nghi mơ hồ mở mắt ra và nhìn mọi thứ xung quanh, cô đã hôn mê được gần 2 ngày rồi và trong thời gian đó thì Hàn Thiên Khánh luôn ở bên cạnh trông coi cô.
Các công việc ở công ty, anh đều bảo trợ lí gửi vào máy tính cho mình và anh làm việc ngay tại phòng y tế của biệt thự.
Dần dần, Tuệ Nghi đã nhìn thấy rõ được mọi thứ, cô đưa mắt sang bên trái thì thấy Hàn Thiên Khánh đang nhắm mắt ngồi trên ghế sofa. Bỗng một cảm giác đau nhói lại truyền đến tim của Tuệ Nghi ngày một nhiều hơn.
- Nhìn đủ chưa? - Câu nói lạnh lùng như băng phong của Hàn Thiên Khánh khiến cho Tuệ Nghi giật nảy mình, cô quay sang nhìn về một hướng khác với cơ thể đang run lẩy bẩy.
Hàn Thiên Khánh thấy thái độ của cô thì có chút khó chịu, anh cau mày lại, bỏ cái macbook sang một bên và đứng dậy tiến tới bên cạnh giường bệnh của Tuệ Nghi.
Những tiếng giày nện xuống sàn ngày càng gần, tim Tuệ Nghi lại càng thắt lại. Hiện tại người cô ko muốn gặp nhất là anh, nhưng người mà cô muốn gặp nhất cũng chính là anh.
- Quay sang đây nhìn tôi! - Hàn Thiên Khánh ra lệnh, giọng anh có chút gằn xuống.
Tuy vậy nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng, Tuệ Nghi hai tay nắm chặt lấy mép chăn tưởng chừng như muốn bóp nát nó cho kì vụn mới thôi.
- Tôi ko nhắc lại. - Hàn Thiên Khánh bắt đầu mất kiên nhẫn.
Tuệ Nghi vẫn chẳng nói một lời nào đáp trả anh. Quá tức giận, Hàn Thiên Khánh mạnh tay giật luôn cái chăn ra khỏi người cô một cách thô bạo.
Hành động bất ngờ của anh khiến cho Tuệ Nghi cảm thấy vô cùng khó chịu và có chút sợ hãi. Cô co rúm người lại nhìn như một con mèo nhỏ đang cuộn tròn mình khiến cho Hàn Thiên Khánh có chút chạnh lòng - phải chăng anh đã làm hơi quá!
Cơ thể nhỏ bé của Tuệ Nghi bắt đầu run lên từng đợt, anh có thể cảm nhận được điều đó. Khẽ lấy tay lật người cô sang nhìn mình, đập vào mắt Hàn Thiên Khánh là những giọt lệ nóng hổi của cô lăn dài trên khóe mắt.
Hai mắt Tuệ Nghi nhắm tịt lại, đôi môi anh đào mím chặt để cố ko cho những tiếng nấc phát ra. Nhìn thấy hình ảnh này mà Hàn Thiên Khánh nghệt hẳn ra nhưng ko bộc lộ ra bên ngoài, anh thật sự đã quá mạnh tay rồi nên mới làm cho cô sợ hãi như vậy.
Có chút ân hận và đau lòng nhưng đã quá muộn, anh nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh cô rồi đột ngột vòng tay qua người Tuệ Nghi ôm chặt cô vào lòng.
Ngay lúc cơ thể hai người chạm vào nhau thì đôi mắt của Tuệ Nghi mở trừng trừng lên, cô dùng một lực thật mạnh đẩy bật Hàn Thiên Khánh ra khiến cho anh lùi lại mấy bước.
- Tránh xa tôi ra! - Tuệ Nghi hét lên, những giọt nước mắt của cô rơi xuống ko ngừng nghỉ.
Một cảm giác khó hiểu xẹt qua trí não của anh, làm Hàn Thiên Khánh khẽ nhăn mày lại. Trước mặt anh, một Tuệ Nghi luôn luôn vui vẻ, hoạt bát của mọi ngày đã ko còn nữa mà thay vào đó là ánh mắt căm hận của cô đổ dồn vào anh.
- Cô bị làm sao vậy? - Hàn Thiên Khánh hỏi Tuệ Nghi.
- Anh ko cần quan tâm đến tôi. Đi mà quan tâm Như Ngọc của anh đi! - Tuệ Nghi hét còn to hơn cả lúc nãy, nói xong cô úp mặt xuống gối khóc nức nở.
- Tôi và cô ấy đã kết thúc rồi. - Hàn Thiên Khánh buồn buồn nói.
Tuệ Nghi nghe thấy mà sững cả người, cô dừng khóc và ngước lên nhìn anh hoài nghi. Biết cô ko tin mình nên Hàn Thiên Khánh giải thích luôn.
- Tối hôm mà cô bỏ đi thì tôi và cô ấy cũng chấm dứt, là vì tôi nghĩ cô ấy ko hợp với tôi nên tôi đã chủ động nói lời chia tay cô ấy.
- Anh lừa tôi. - Tuệ Nghi nói, hai tay ôm lấy đầu lắc nguầy nguậy như cái chong chóng.
- Tôi lừa cô sao? Cô nghĩ gì vậy? - Hàn Thiên Khánh nhếch mép hỏi, càng nói anh càng đến gần chiếc giường bệnh mà Tuệ Nghi đang nằm hơn.
- Anh muốn gì? Đừng đụng vào tôi! - Tuệ Nghi hét lên sợ hãi.
Hàn Thiên Khánh chống tay vào thành giường, mặt áp sát mặt cô với khoảng cách tầm 17cm. Anh cười cợt nói.
- Tôi muốn gì ư? Nếu tôi nói tôi muốn cô thì sao?
Khuôn mặt của Hàn Thiên Khánh trở nên hết sức ma mị và đen tối khiến Tuệ Nghi ko khỏi lo lắng và sợ sệt.
- Thì đó là việc của anh, ko phải việc của tôi. - Tuệ Nghi lạnh lùng nói nhưng trong đó có 7 phần là sợ hãi.
- Ái chà, mèo con học cái kiểu máu lạnh ấy ở đâu đấy? Nếu ko phải việc của cô thì là việc của ai? - Hàn Thiên Khánh mỉm cười thách thức.
Đã lâu lắm rồi cô mới được nhìn thấy nụ cười đẹp hơn thiên thần của anh, chính nụ cười tỏa nắng ấy đã khiến cho cơ thể cô mềm ra như bún, toàn thân ko có chút sức lực nào cả.
Lợi dụng thời cơ Tuệ Nghi đang còn say đắm trong nụ cười ch.ết người của mình, Hàn Thiên Khánh nhanh chóng đè cô xuống giường và đặt lên môi Tuệ Nghi một nụ hôn nồng cháy.
Đến khi Tuệ Nghi nhận ra thì đã quá muộn màng, cô cố hết sức đẩy anh ra nhưng ko được, Hàn Thiên Khánh quá khỏe.
Cô bất lực chuyển sang đánh vào vai anh ko thương tiếc, nhưng vẫn chẳng có hiệu quả. Cuối cùng Tuệ Nghi đành phải đợi anh buông tha cho đôi môi đáng thương của mình vì cô đã mệt quá rồi.
Nhưng điều cô ko ngờ là một người lạnh lùng, lãnh đạm và ghét con gái như Hàn Thiên Khánh lại rất chuyên nghiệp trong chuyện này. Hơn nữa, anh càng hôn lại càng hăng khiến cho Tuệ Nghi cũng khó mà chống cự lại được.
Cho đến khi có mùi tanh nồng xộc lên mũi của anh và Tuệ Nghi cũng đã gần như hết oxi để thở thì Hàn Thiên Khánh mới chịu buông tha cho cô nhưng anh vẫn còn lưu luyến ko muốn rời xa bờ môi ngọt ngào ấy.
Tuệ Nghi nắm bắt lấy cơ hội đẩy Hàn Thiên Khánh ra, cô ngồi bật dậy thở hổn hển và cảm thấy khoang miệng mình có gì đó mặn mặn - ngay lập tức cô đã nhận ra rằng đó là máu.
Có chút sợ hãi vì hồi nhỏ Tuệ Nghi đã gặp một chuyện gì đó liên quan đến rất nhiều máu mà cô ko nhớ ra đó là chuyện gì, nhưng nó đã ám ảnh cô cả đời.
Tuệ Nghi đưa ánh mắt căm phẫn nhìn Hàn Thiên Khánh đang đứng cười cười như một thằng khùng, nhưng ko thể phủ nhận được vẻ đẹp của anh.
- Kĩ thuật hôn của cô kém quá! Cô ko biết cách hôn à? - Hàn Thiên Khánh hỏi cô khiến cho Tuệ Nghi đỏ bừng cả mặt, một là vì tức giận, hai là vì quá xấu hổ.
- Anh còn nói được hả? Đó là nụ hôn đầu của tôi đấy. Trời ơi! Tôi đã gìn giữ nó suốt bao nhiêu năm qua cho người mình yêu mà anh lại dám cướp của tôi sao? - Tuệ Nghi nói như hét vào mặt Hàn Thiên Khánh
- Người cô yêu là ai? Người đó ko phải là tôi à? - Anh hỏi.
Câu hỏi của Hàn Thiên Khánh làm cho Tuệ Nghi hơi sững lại - Phải, người cô yêu là anh nhưng bây giờ thì có lẽ là ko.
- Anh ko cần biết, miễn người đó ko phải là anh. Hàn Thiên Khánh, TÔI GHÉT ANH!
- Tuệ Nghi hét vs âm lượng mấy nghìn Hz làm biệt thự của anh xảy ra động đất tạm thời.
- Cô ghét tôi? Được thôi! Rồi tôi sẽ làm cho cô yêu tôi trở lại, còn bây giờ thì ɖú Phương sẽ làm chút gì cho cô ăn. Dù gì thì cô cũng đã hôn mê hai ngày hai đêm rồi còn gì nữa. - Hàn Thiên Khánh nói chắc như đinh đóng cột.
- Tùy anh, nhưng đừng có mà mơ. -Tuệ Nghi hất mặt lên thách thức.
- Cô cứ chờ đấy! - Hàn Thiên Khánh nói rồi bỏ đi.
Một lúc sau ɖú Phương mang bát cháo tổ yến thượng hạng lên cho Tuệ Nghi ăn, vừa thấy đồ ăn là mắt Tuệ Nghi sáng như sao sa. Cô lao vào ăn một cách điên cuồng mà ko hề biết rằng đó là một âm mưu do Hàn Thiên Khánh bày ra.
- Tuệ Nghi, đây là chính cậu chủ căn dặn tôi mua ở nhà hàng năm sao cho tiểu thư bồi bổ đấy ạ! - ɖú Phương nói.
- WOA! Chẳng trách nào lại ngon như vậy! - Tuệ Nghi lấy tay áo lau miệng rồi cười tươi nhìn ɖú Phương.
- Tiểu thư ăn ngon miệng là tốt rồi. Cậu chủ có nói là tối muốn gặp tiểu thư ở phòng của cậu chủ. - Vũ Phương nói.
- Có việc gì vậy ạ? - Tuệ Nghi hỏi.
- Tôi cũng ko biết nữa. - ɖú Phương trả lời.
- Dạ con biết rồi. - Tuệ Nghi cười rồi nói.
- Nếu ko có việc gì nữa thì tôi xin phép đi làm việc ạ! - ɖú Phương lễ phép nói.
Tuệ Nghi khẽ gật đầu đồng ý nhưng trong đầu cô lại đang dấy lên một nỗi lo ko hề nhỏ, cô ko biết rằng tối nay chuyện gì sẽ xảy ra với cô nữa.