Chương 23: Giả bệnh
Màn đêm cuối cùng cũng dần buông xuống, tiếng động cơ xe gầm rú dưới sân của khu biệt thự rộng lớn rồi tắt lịm đi, báo hiệu hiệu Hàn Thiên Khánh đã trở về.
Tuệ Nghi ngồi trong phòng đọc sách mà ko khỏi lo lắng, tuy nói là đọc sách nhưng cô có lọt được chữ nào vào đầu đâu.
Chỉ riêng cái chuyện suy nghĩ về việc cô bị anh cướp mất nụ hôn đầu thôi là đã thấy lâng lâng rồi, huống hồ tối nay còn bị triệu tập vào phòng riêng nữa chứ, bảo sao mà cô ko sợ cho được.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Tuệ Nghi bị một tiếng nói làm cho giật thót cả mình, ngay lập tức cô từ từ quay đầu ra phía cửa nhìn người đó.
- Tuệ Nghi, thiếu gia cho gọi con đấy! - ɖú Phương nhẹ nhàng nói.
Hóa ra là bà, làm cô cứ tưởng ai cơ chứ! Tuệ Nghi thở dài một cái rồi gật đầu, ɖú Phương cũng vì vậy mà lui xuống sau khi đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Bước ra khỏi phòng, Tuệ Nghi thận trọng đi từng bước một lên phòng riêng của Hàn Thiên Khánh, vừa đi cô vừa run lẩy bẩy tưởng chừng như đứng giữa Nam Cực vậy.
Trước mặt cô bây giờ đã là cửa phòng của anh, nhưng tại sao cô lại ko có đủ can đảm để gõ cửa phòng. Chắc là do sợ hãi quá độ nên Tuệ Nghi đã mất đi sự can đảm cần thiết trong lúc này.
Sau khi bình tĩnh lại, cuối cùng cô cũng đưa tay lên gõ nhẹ vào cửa ba cái một cách lịch sự và đứng đó chờ đợi hồi âm.
Chẳng bao lâu, một tiếng nói lạnh lùng và quá đỗi quen thuộc với Tuệ Nghi vang lên.
- Vào đi. - Hàn Thiên Khánh nói.
Nhận được sự đồng ý của anh, Tuệ Nghi lấy lại bình tĩnh và hít một hơi thật sâu sau đó mở cửa phòng bước vào.
Đập vào mắt cô là những kệ sách cao lênh khênh, nhiều vô số kể. Trên đó là muôn vàn những quyển sách đủ thể loại mà cô hằng ao ước có được một lần.
Hàn Thiên Khánh đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm một quyển sách dày cộp và đọc nó. Thấy Tuệ Nghi, anh bỏ quyển sách đó xuống và ra hiệu cho cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Vẫn đang còn ngẩn ngơ trước những gì mà mắt mình nhìn thấy, Tuệ Nghi vừa đi vừa ngắm nhìn chúng ko rời cho nên ko để ý mà đâm sầm vào một kệ sách.
- Cẩn thận. - Trước lúc đó, Hàn Thiên Khánh đã hét lên và lao nhanh đến nhưng hình như là Tuệ Nghi ko nghe thấy.
Sau cú va chạm mạnh vừa rồi, sách từ trên kệ rơi xuống nhiều ko kể siết, có thể nói là có bao nhiêu quyển thì rơi hết bấy nhiêu.
Tuệ Nghi có thể cảm nhận được và nghe thấy tiếng chúng chạm vào mặt đất rất mạnh, nhưng tại sao cô lại chẳng thấy đau gì cả.
Chợt nhận ra rằng có một thân hình vạm vỡ đã che chắn cho mình - ko ai khác ngoài Hàn Thiên Khánh, Tuệ Nghi bỗng thấy vô cùng cảm động.
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt soái ca của anh đang nhăn lại chịu đựng mà ko khỏi đau lòng, hai tay anh gồng lên và vòng qua đầu cô, cả thân hình to lớn của Hàn Thiên Khánh dường như ép sát lấy thân thể nhỏ bé của Tuệ Nghi để bảo vệ.
- Anh ko sao chứ? - Tuệ Nghi lo lắng hỏi anh.
Sau khi sách đã ngừng rơi xuống, Hàn Thiên Khánh nhẹ nhàng bỏ tay anh ra và đứng thẳng dậy, nhưng có lẽ anh bị chấn thương ko hề nhẹ bởi vì số lượng sách lên đến hàng trăm quyển mà mỗi quyển khoảng 500 trang cộng thêm phần bìa cứng nữa.
Nếu như đó là một người bình thường thì sẽ ko thể nào mà chống cự được lâu, nhưng Hàn Thiên Khánh từ lúc nhỏ xíu đã rèn luyện các loại võ công nên đối với chuyện này cũng ko phải là to tát lắm, chỉ là vết thương ngoài da thôi.
- Anh có nghe thấy em nói gì ko vậy? Mau trả lời em đi! - Tuệ Nghi sốt sắng nhìn anh.
Thấy cô như vậy dù rằng Hàn Thiên Khánh ko sao, nhưng lại nổi máu muốn trêu đùa cô một chút. Anh giả vờ khụy xuống đất rồi ngất đi như là thật khiến Tuệ Nghi lo muốn ch.ết.
- Anh bị sao vậy? Đừng làm em sợ mà. - Tuệ Nghi hét lên, nước mắt bắt đầu tuôn ra giàn dụa.
Xem chừng là Hàn Thiên Khánh đã thành công lừa được Tuệ Nghi rồi, nhưng chẳng được bao lâu thì cô cũng đã gọi bác sĩ riêng đến khám.
Vì Hàn Thiên Khánh quá nặng lên Tuệ Nghi chẳng thể nào mà dìu anh lên ghế cho được, bắt buộc cô phải để anh nằm yên như vậy cho đến khi ông bác sĩ kia đến.
- Thiếu gia bị gì vậy ạ? - Ông bác sĩ hỏi.
- Tôi cũng ko biết nữa, anh ấy sau khi bị sách rơi vào người thì ngất đi luôn. - Tuệ Nghi nói, cô vừa nói vừa sụt sịt.
- Bằng này sách sao? Với thể lực của thiếu gia thì...... - Ông bác sĩ nhìn xung quanh và đang định nói toẹt móng lợn ra thì bị anh giật nhẹ đuôi áo lên im luôn ko dám nói nữa.
- Thì sao ạ? - Tuệ Nghi lo lắng hỏi.
- À.... thì...thì...thì rất nghiêm trọng. - Ông ta nói đại đi cho xong chuyện, Hàn Thiên Khánh ở đằng sau nghe thấy mà hài lòng, đúng là ko uổng công anh trả lương cao cho ông ta.
- Nghiêm trọng như thế nào ạ? - Tuệ Nghi ngây thơ hỏi.
- Việc đó thì để tôi khám cho thiếu gia mới biết được, phiền tiểu thư quay ra chỗ khác một tí ạ! - Ông bác sĩ bắt đầu nói khoác.
Tuệ Nghi cũng nghe lời quay mặt đi chỗ khác chờ đợi, đằng sau chỉ còn lại ông ta với Hàn Thiên Khánh đang thì thầm to nhỏ với nhau.
- Bây giờ tôi đọc cái gì thì ông nói theo là được, hiểu chưa? - Anh nói thầm vào tai ông ta và nhận lại được cái gật đầu đồng ý.
Thế là vở diễn kịch giả bệnh bắt đầu.
- Theo tôi thấy thì thiếu gia đã bị gãy 10 đốt xương sống và cần băng bó lại. - Ông ta nói.
- Ông muốn giết tôi à? 1 thôi. - Hàn Thiên Khánh trợn tròn mắt đe dọa, anh nói nhỏ với ông ta.
- À lộn, 1 đốt xương sống. - Ông ta sửa lại.
- Và lục phủ ngũ tạng bị thiếu xương - Ông ta nói tiếp, ngay khi dứt lời thì lại nhận được sự hăm dọa của Hàn Thiên Khánh.
- Sao cơ? - Tuệ Nghi hỏi lại.
- Xin lỗi, ý của tôi là lục phủ ngũ tạng của thiếu gia bị tổn thương. - ông ta cười xòa, Hàn Thiên Khánh vì thế mà cơ mặt cũng dãn ra đôi chút.
- Tại sao lại nghiêm trọng quá vậy? - Tuệ Nghi nức nở hỏi ông làm cho ông ta có phần bối rối.
- À thật ra thì thiếu gia còn bị thiếu sự quan tâm của tiểu thư trong thời gian gần đây nên bị suy nhược cơ thể rất nặng. Tiểu thư cần phải tránh nặng lời và có những hành động mạnh thì bệnh của thiếu gia mới có thể khỏi được. - Ông ta nói ra được câu này mà vã hết cả mồ hôi.
Hàn Thiên Khánh hài lòng phẩy tay ra hiệu bảo ông ta ra về, nhanh như cắt ông ta đã xin phép Tuệ Nghi lui xuống và nhận được sự đồng ý của cô.
Khi ông ta vừa đi khỏi thì Tuệ Nghi nhẹ nhàng đến bên anh và khóc nức nở trên ngực anh như một người mất chồng vậy.
Hàn Thiên Khánh vì vậy mà cũng cảm thấy mình có phần hơi quá đáng với cô, nhưng chỉ có như vậy thì Tuệ Nghi mới có thể hết giận anh được. Đành phải vậy thôi!
Sau một hồi nghe cô khóc cạn cả nước mắt thì Hàn Thiên Khánh cũng ko đành lòng nghe thêm nữa nên anh đã tự phá đi kế hoạch ban đầu của mình, đúng là anh hùng khó qua ải mĩ nhân.
- Ai ya, ồn ào ch.ết đi được, khóc cái gì mà khóc. - Hàn Thiên Khánh mở mắt ra và ngồi dậy trước sự kinh ngạc của Tuệ Nghi.
- Sao anh lại........- Tuệ Nghi ngạc nhiên quá ko nói lên lời.
- Sao với trăng cái gì? Là do tên bác sĩ kia đã cho tôi uống thuốc giảm đau rồi nên đỡ đau đi chứ sao. - Anh cau mày nói dối như đúng rồi ý.
- Vậy thì tốt quá! Anh mau về phòng nằm đi ko nó đau lại thì ch.ết. - Câu nói ngây thơ của Tuệ Nghi làm cho Hàn Thiên Khánh bật cười.
Anh gật đầu rồi đứng dậy trở về phòng của mình như chưa có chuyện gì xảy ra. Tối hôm ấy qua đi nhưng cả đêm Tuệ Nghi lại chẳng ngủ nói được một phút vì quá lo lắng cho căn bệnh "" nan y "" của Hàn Thiên Khánh mà chỉ có cô mới có thể chữa được.
Liệu cô có nên tha thứ cho anh hay ko thì chap sau sẽ biết.
***************************************************************
* Tác giả sắp thi học kì rồi và chắc các bạn cũng vậy. Nhân tiện mình xin chúc mọi người thi thật là tốt nha!