Chương 28
“Nên tính sổ rồi.”
Cố Gia Huy nhìn người đẹp đang ngủ ở trên người, vẻ cưng chiều lan ra tận đáy mắt.
Anh đi tới kho hàng, Cố Tử Vị bị trói trên cây cột, mặt mũi đã sớm sưng lên, cũng đã mất một cái răng hàm, đây chính là kết quả bị Khương Tuấn “dạy dỗ”.
Không nghĩ tới sức chịu đựng của anh ta lại kém như vậy, vừa mới bị đánh vài cái đã rơi vào hôn mê, đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
Anh ở bên cạnh chăm sóc cho Hứa Minh Tâm cả một đêm, sự tức giận trong lòng cũng nên xả ra ngoài rồi.
Cố Tử Vị nhìn thấy anh đi tới, sợ tới mức cả người phát run, không ngừng hét chói tai: “Đừng… Đừng có tới đây! Chú ba, cháu biết sai rồi, sẽ không bao giờ có lần sau nữa, cầu xin chú đừng có đánh cháu!”
Lời cầu xin này không hề có chút tác dụng nào, một cú đấm rơi vào trên người anh ta.
Cố Tử Vị đau tới cong lưng, không nói nổi thành lời.
Cố Gia Huy ngoắc tay bảo Khương Tuấn cởi dây trói, Cố Tử Vị lập tức ngã ở trên mặt đất,
Anh ta nhìn cửa lớn, giãy giụa muốn bò về phía đó, muốn chạy trốn, nhưng lại bị một chân của Cố Gia Huy giẫm lên tay.
“Dùng tay trái để đánh?”
Sau giọng nói lạnh lẽo đó, anh dùng sức nghiền một cái, Cố Tử Vị đau đớn hét lên như heo mẹ bị chọc tiết.
“Không… Không phải… Chú ba, chú thả cháu ra đi, cháu thật sự không biết đó là người của chú!”
“Không phải? Vậy thì đó chính là tay phải.”
Ngay đó, anh đổi qua tay phải, lại dùng sức nghiền một cái.
Cố Tử Vị đau tới ngất đi, bất tỉnh nhân sự.
Cố Gia Huy như không nhìn thấy, giày da vẫn dùng sức nghiền, trên mu bàn tay kia lập tức xuất hiện vết máu.
“Ném tên vô dụng này trở về đi, nói cho anh cả và chị dâu, tôi không thích người khác đụng tới người phụ nữ của tôi. Bảo bọn họ nhanh chóng sinh thêm đứa nữa, nếu không sớm hay muộn thì tên vô dụng này cũng sẽ ch.ết trong tay tôi.”
Lời nói vô tình tràn ra từ miệng, mang theo ý lạnh thấu xương.
Rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, nhưng ở trong kho hàng này lại chẳng khác gì mùa đông khắc nghiệt.
Ánh mắt anh chứa chút tia máu, đáy mắt toàn là lệ khí.
Khương Tuấn nhìn mà sợ hãi, rất lâu rồi Cố Gia Huy chưa từng tức giận như vậy, lần tức giận gần nhất là vào nhiều năm trước, lúc du thuyền nổ mạnh…
Anh ta không dám nhiều lời, gói người mang đi, vừa muốn xoay người đi, Cố Gia Huy đã mở miệng nhắc nhở.
“Chuyện này không được truyền tới tai Minh Tâm, quá máu me, hiểu chưa.”
“Minh Tâm?”
Khương Tuấn nghe cách gọi thân mật này, không khỏi buồn nôn.
Xem ra ngài Cố vẫn còn muốn tiếp tục ngụy trang!
“Vâng, thưa ngài.”
Hứa Minh Tâm ngủ tới giữa trưa cũng không dám ngủ nữa.