Chương 33
“Cái này…” Khương Tuấn nghe thấy vấn đề này, có chút chần chờ.
Hứa Minh Tâm nghe được sự khó xử trong lời của anh ta, vội vàng xua tay: “Nếu như anh không nói được thì thôi, đợi ngài ấy nói cho tôi cũng tốt.”
“Chỉ sợ ngài ấy sẽ không nhắc với cô về đoạn ký ức đau đớn kia đâu, thật ra cũng chẳng có gì cần phải giấu, sau này cô cũng sẽ là vợ của ngài ấy. Bốn năm trước, ngài ấy và cậu hai về nước, bọn họ ngồi cùng một du thuyền, du thuyền xuất hiện sự cố bị nổ mạnh. Ngay cả xác của cậu hai cũng không tìm thấy, mà tuy rằng ngài ấy tránh được một kiếp, nhưng nửa gương mặt cũng bị…”
Du thuyền nổ mạnh…
Không tìm thấy thi thể của cậu hai…
Nhà họ Cố có bốn người con.
Cố Gia Huy là đứa con thứ ba, trước anh có hai người anh trai, sau anh còn có một đứa em gái được bố mẹ anh nhận nuôi từ nhỏ.
Chỉ có cậu hai là cùng một mẹ ruột với anh, nhưng cậu hai đã qua đời từ bốn năm trước, nghe nói là bị bệnh ch.ết, lại không nghĩ tới ch.ết vào sự cố đó.
Trong lúc cô còn đang khiếp sợ, Khương Tuấn còn nói thêm: “Chuyện của cậu hai chính là vết thương lòng của ngài Cố, ngay cả ông cụ Cố cũng không dám nhiều lời. Cô Minh Tâm coi như hôm nay chưa từng nghe thấy chuyện gì cả đi, chuyện cậu hai ch.ết đả kích tới ngài ấy rất lớn, vì thế tinh thần ngài ấy sa sút hơn một năm, gần đây mới có chuyển biến tốt đẹp.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Cô chân thành nói, Hứa Minh Tâm đột nhiên cảm thấy Cố Gia Huy cũng không còn đáng sợ như vậy nữa.
Anh đã trải qua sinh tử, vậy nên túi da bên ngoài đối với anh không tính là gì cả.
Về đến nhà, người giúp việc đã bắt đầu chuẩn bị canh giải rượu.
Người giúp việc nói dạ dày Cố Gia Huy không tốt, không thể uống quá nhiều rượu, cho nên lần nào anh đi xã giao, bọn họ cũng đều sẽ chuẩn bị canh giải rượu.
Cô nghĩ tới tương lai mình chính là vợ anh, cho nên không dám chậm trễ, tự mình chuẩn bị, không cho người khác giúp.
“Mợ chủ đối xử với ngài ấy thật tốt.”
Cô còn chưa được gả vào nhà họ Cố, người giúp việc đã bắt đầu sửa miệng.
Cô bị gọi tới mặt đỏ tai hồng, nhịn không được hờn dỗi trừng mắt: “Còn lâu, tôi chỉ sợ ngài ấy trở về mượn rượu làm càn.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cô ngồi chờ anh từ lúc tám giờ tối cho tới mười giờ đêm.
Cô cảm thấy bản thân càng ngày càng giống cô vợ nhỏ, bắt đầu chờ người đàn ông của mình trở về.
Hứa Minh Tâm có chút buồn ngủ, ngồi ngủ gà ngủ gật, đúng lúc này lại nghe được tiếng còi xe hơi.
Cố Gia Huy đã trở lại!
Cô đi dép lê chạy tới mở cửa, nhưng ngoài cửa không phải chỉ mình Cố Gia Huy mà còn có một ông cụ hơn 60 tuổi, tuy rằng trên đầu toàn tóc bạc, nhưng tinh thần vẫn còn rất phấn chấn.
Cô lập tức sửng sốt, không biết người trước mặt là ai.
“Minh Tâm, đây là bố tôi!”
Cố Gia Huy đi từ phía sau lên trước, sợ Cố Gia Bảo dọa Hứa Minh Tâm.
“Bác… Bác trai…”