Chương 34: Từ con bồ đến thằng đệ đều là lũ khoác lác
Cả đám chờ dài cổ suốt một ngày ròng rã cuối cùng cũng tới lượt mình thí luyện thiên phú, phải thể hiện bản lĩnh thật tốt trước các trưởng lão à nhen.
Chí ít không thể thua quá mất mặt trước thằng đầu trọc trong mắt các trưởng lão mới được.
Mặc dù thằng đầu trọc kia nó hên nên đoạt được thần thạch, học nhiều đến rụng hết cả tóc nên thiên phú mới tốt đến vậy, đánh nhau chưa chắc đứa nào sợ đứa nào nha.
Mỗi một người thí luyện vô được vòng này đều không phải nghêu sò ốc hến tầm thường đâu đó. Với bí pháp đặc hữu của tông môn, không lâu nữa cả đám sẽ bước chân lên con đường tu tiên chính thức à.
Giấc mơ đổi đời sắp trở thành hiện thực, lập tức nhoi nhoi cả lên như ong vỡ tổ, ai cũng muốn lên trước cả.
Chỉ có Đại Du vẫn bất động, chẳng phải dòm gái nữa mà một nỗi lo hiện lên trong lòng.
Hắn éo có thiên phú gì cả, chẳng lẽ lại bảo hắn có hệ thống.
Trưởng lão Địa thượng Thiên tiên Lục Ngự giọng điệu chán nản, nặng nề nói ra.
"Thí luyện thiên phú đách gì nữa tốn kém thời gian, thêm bớt một đệ tử thì có đáng gì, ta còn phải về xem linh thú Thiên Khí đỉnh phong sắp đẻ nữa, các ngươi thích ai thì chọn đại đi"
Cả đám trưởng lão còn lại xôn xao cả lên, ủng hộ ý kiến hay.
"Đúng đúng, bọn ta cũng muốn xem linh thú mới sinh ra mặt có giống ngươi không, ta chúc mừng Lục Ngự sinh được quý tử à nhen"
Bị cả đám cà khịa, Trưởng lão Địa thượng Thiên tiên Lục Ngự bực tức quát lớn.
"Các ngươi có ý gì, nghe đồn bậy bạ rồi muốn chụp mũ để hạ uy tín ta hả, có tin ta sai linh thú ị cả đám trên đầu các ngươi, ị thối cả núi các ngươi không?"
Thấy tình hình vừa căng vừa thẳng, một trưởng lão mắt ti hí như cái núm vú, miệng bé xíu như cái lỗ rốn, cụt hai tay, hai chân, chẳng biết chân giữa có cụt luôn không nữa, hắn là Trưởng lão Hình Thiên Chiến Thần, vội vàng can ngăn đám ông bà chợ búa này lại.
"Các vị trưởng lão, dù gì chúng ta cũng đã là lão rồi, cần giữ hình tượng trước đám trẻ này chứ, việc này đồn ra không tốt đâu"
"Hình Thiên Chiến Thần, ngươi có bị ngu không, mặt mũi ngươi như vậy mà cũng đòi giữ hình tượng. Chiến lực ngươi tuy mạnh mẽ nhưng ɖâʍ lực chỉ đáng bằng không, không nhờ ta bố thí cho mấy nữ đệ nhất, chym ngươi chỉ dùng để đi đái là chắc rồi, to mồm cái gì"
Trưởng lão Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn mặc dù đã lộ ra cả hàng họ nhưng vẫn không được Thích Thể Hiện chọn lựa, hiện tại uất ức không thôi, nữ nhân xinh đẹp này đã bị khảy trúng cái vảy ngược rồi, như con sư tử cái đói mồi gặp gì táp đó.
"Con quỷ cái nhà ngươi, năm đó không nhờ ta hứng trọn một kích của Hoàng đế Viên Hiên Thị thay ngươi. Bây giờ ngươi đến núm dú cũng không còn, chứ đừng nói đạt được Hương Tiên Chi Thể rồi dạng háng đi dạy đời. Lúc đó người làm nữ nhân của Hình Thiên Chiến Thần ta cũng không xứng chứ đừng nói gác mông lên cái ghế trưởng lão như hôm nay, loại ăn cháo đá bát còn dám bố láo"
"Này, này, năm đó chẳng phải ngươi vì lấy le trước mặt chủ nhân Tông Mẫu Ma Cô của ta hay sao, đến nô tỳ như ta mà cũng không có cửa đè lên, bày đặt ngó ngàng đến Tông Mẫu, ngu hết phần thiên hạ thì hối tiếc cái gì"
"Ngọc Thanh ɖâʍ Thủy Thiên Tôn, đợi ta luyện thành tiên pháp, Hình Thiên Chiến Thần ta sẽ kêu gọi năm trăm anh em, từng người từng người thọc ngươi đến ch.ết, nhớ mặt ta đấy"
"Khặc khặc... Tử Vi Đại Đế ta phán chẳng sai bao giờ. Đám trưởng lão các ngươi chẳng bao giờ đắc đạo thành tiên được, chỉ được cái tuổi cao chứ còn non và xanh lắm. Bình thường giả dối nghèo đói la ó không có thần thạch, bây giờ thì lòi mặt ra rồi nhé, vị nào cần giải mệnh thoát khỏi cửa ải Âm Dương luân hồi, xuất thần thạch đưa ta nhé"
"Im mẹ cái mồm và bớt khoác lác đi, ngươi thì tiên tri con mẹ gì, nếu cái gì cũng biết trước được, ngươi chẳng phải đã đắc đạo thành tiên trước bọn ta à. Bao nhiêu lần bọn ta xém mất mạng vì cái trò bói toán của ngươi rồi nhỉ, có ngon thì tiên tri cho bọn ta xem trong háng của Ngọc Thanh ɖâʍ Thủy Thiên có bao nhiêu cộng lông, Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân ta đây mùng một, ngày rằm sẽ không đòi nợ tiền đan dược của ngươi nữa"
"Chính xác là sáu nghìn chín trăm sáu mươi chín cộng, tất cả đều bị chặt tận gốc rễ rồi, sạch bong kin kít, trắng phau, Tử Vi Đại Đế ta phán chẳng sai bao giờ"
"Ta không tin, lông gì như rừng vậy, Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, hay ngươi vạch ra để bọn ta đếm lại từng cộng xem có chính xác không, nhiều lông thế thì linh thú cũng không bằng à" - Đan Linh Chân Lão le cái lưỡi ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, đưa mắt nhìn về phía dưới núm rốn của Ngọc Thanh.
"Về mà đào mộ rồi đếm lông háng mẹ các ngươi đi, đừng thấy ta là nữ nhân cô độc nên ức hϊế͙p͙ hội đồng nhé. Ta nói cho các ngươi biết, ta từng được Tông chủ Loạn Loăn rình trộm ta tắm rồi đấy, kẻ nào muốn lén phén nữa không"
Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn cảm thấy ở lại với đám này thì tâm hồn cũng bị chà đạp, vấy bẩn mà thôi. Nhanh như chớp tiến tới nắm búi tóc ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ bay lên cao rồi bay đi xa. Chiếc váy của ɖâʍ nữ tung bay lộng gió làm cho Hùng Tươm Tất đang ngẩng đầu lên nhìn theo chẳng dám gục đầu xuống vì máu mũi đã phọt ra mất rồi.
...
Cả đám trưởng lão giờ đây tâm trạng không ai được tốt cả, vô cùng nặng nề, liên tục đấu khẩu lẫn nhau.
Từ khi suýt lọt hố tính toán của Loạn Loăn và Ma Cô trong vụ tranh đoạt chức tông chủ, đến vụ tranh đoạt đệ tử là thiên tài sánh vai với tông chủ thì lọt luôn.
Thành ra.
Đám trưởng lão tông môn uy danh lẫy lừng, đức cao vọng trọng cũng không giữ được nỗi tâm tình nữa rồi.
Tuyệt nhiên không ai để ý đến đám thí luyện bị dội một gáo nước lạnh tỉnh cả mộng, đang ngồi tủi thân, buồn chán lẫn thất vọng.
Mang tiếng kiêu ngạo là truyền nhân của các giáo phái, sự đời trải qua biến động kinh thiên động địa mà đến giá trị linh thú nó đẻ cũng không bằng.
Đúng là kẻ đầu tiên bước chân lên mặt trăng mới được đáng nhắc đến, kẻ thứ hai mãi mãi lưu danh sử sách rồi cất vào tủ, bụi bặm, mạng nhện đóng đầy.
Tiếng khóc oa oa dữ dội, trận pháp vây lấy Ma Bư kêu két két chói tai. Chín cây kim quái thai của nó không ngừng xoáy tóe lửa từng điểm mấu chốt của trận pháp, muốn phá vỡ cái rọ này để thoát ra.
Thằng oắt này nóng nảy, không nhịn được khi bị các trưởng lão khinh thường.
Chỉ tiếc thủ pháp cao siêu nhưng khí lực có hạn, mặc dù pháp trận đã hiện ra những đường nứt như sét đánh, có dấu hiệu sắp nổ tung. Nhưng một chiêu của trưởng lão Âm Dương luân hồi xuất ra, có mà gọi cả dòng họ thằng nhãi này cũng chưa chắc phá nổi.
Ma Bư điên tiết vừa phá trận vừa khóc oa oa, nước mắt nước mũi chảy đầy mặt, quầng mắt sưng húp đỏ thén, chả khác nào một đứa trẻ thật sự đang nhõng nhẽo vì bị bạo hành à.
"Thằng này được, ta chọn nó"
Hình Thiên Chiến Thần không muốn dây dưa với đám trưởng lão này nữa, chọn đại một đứa rồi tiến tới giải trận pháp.
Một sợi xích đỏ chói, nóng hừng hực quấn lấy cổ Ma Bư, đứa trẻ tội nghiệp bị Hình Thiên vừa bay vừa kéo đi về núi của hắn. Tiếng hét, tiếng khóc xa xa vẫn vọng lại rợn người, như loài chim lợn tìm bạn tình trong đêm tối.
"Ta là Ngũ Linh Huyền Lão Hắc Đế Quân, bảy người các ngươi còn lại nói lè lẹ thiên phú mà các ngươi tự hào nhất ra đi, khỏi cần thí luyện chi cho mệt, nhanh nhanh"
Nghe Ngũ Linh Huyền Lão Hắc Đế Quân nói xong, Hùng Tươm Tất lanh lẹ tiến tới trước nhất ba hoa khoác lác, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn à
"Ta đẹp trai và..."
"Ta chọn nó, hí hí"
Hùng Tươm Tất chưa nói hết câu đã được một trưởng lão lựa chọn, Khoa Phụ Song Nhân vừa cười như con dê vừa ỏng ẻo đi tới, chỉ tay về phía Hùng Tươm Tất.
"Không, không... Ta không muốn trưởng lão này, trưởng lão nào cũng được nhưng đừng bắt ta theo trưởng lão này, ta bị trĩ, á á á..."
Tiếng thét chói tai làm cả đám còn lại thấy rùng rợn, chẳng biết từ khi nào một ảnh nhân cầm kiếm từ dưới đất ngoi lên, đâm ngay cái lỗ giữa hai chân của Hùng Tươm Tất.
Thốn quá thốn, thốn đến tận rốn. Tên đẹp trai này hai tay ôm mông nhảy tưng tưng, la thảm thiết còn hơn cả heo nái bị thọc tiết.
"Hỗn xược, chỉ một tên nhãi ranh hỉ mũi chưa sạch mà cũng dám từ chối ta, đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời, mặc dù ngươi không xứng nhưng ta sẽ dạy dỗ ngươi chu đáo"
Trưởng lão Khoa Phụ Song Nhân nói xong thì nắm lấy hạ bộ, xách chym của Hùng Tươm Tất bay đi. Tên mỹ nam này còn hú còn hét ghê tợn hơn cả tên Ma Bư kia.
Mặc dù chưa động chạm tới mình, nhưng cả đám nam nhân còn lại, bị hình ảnh ngược đãi này làm chất dẫn truyền thần kinh tiết ra, cả người thấy thốn thốn, run run.
Long Ki Ki từ lúc tới đây dường như trốn đâu mất tăm. Chỉ khi thú nữ Thi King Kông đứng dậy mới thấy.
Hóa ra hắn đang ngồi núp sau tấm lưng to đùng của con thú nữ này, chẳng lẽ nó đi bắt chấy lấy tiền công.
Chẳng ai biết âm mưu của hắn là gì, chỉ thấy khi thú nữ đứng dậy bước đi, thằng đầu rồng nhận ngay một bãi nước bọt của Thánh nữ Thiên Chúa giáo Viên Tú An.
Hóa ra nó không thích nhan sắc như ɖâʍ nữ Kỷ Kỷ bằng nhan sắc thùy mị như thánh nữ à nhen. Phải chăng hắn được sinh ra trong gia đình nhà giáo, cho rằng đứa nào kín kẽ đứa đó còn rin, quá ảo tưởng.
"Ê ê, Vô Linh, ngươi thấy ta có thiên phú gì không, cầm kỳ thi họa ta chẳng biết cái nào... nói gì đây"
Thấy cả bọn đứa nào đứa nấy kể rành rành thiên phú của mình, Đại Du trong lòng rối như tơ vò.
Vô Linh thấy cảnh ngược đãi nên hiện ra nãy giờ, hưng phấn theo dõi, huyễn hóa thành một bệnh nhân trên giường bệnh, chỉ chỉ tay Đại Du rồi cười sặc sụa sau đó biến mất.
Kiểu như một thằng nhà quê sắp ch.ết như hắn còn đang sống là may, đừng nói là thiên với chả phú ở không gian này.
Vòng tròn có chấm bi bên trong không gian của hệ thống vẫn lấp lửng chả có biến hóa gì, chứng tỏ nhiệm vụ của hắn chưa hoàn thành được.
Sớm nhất.
Thần toán tử Sở Lư Hương được Tử Vi Đại Đế đưa về núi.
Thú nữ được Địa thượng Thiên tiên Lục Ngự bốc bỏ lên một linh thú, nghe cái véo là mất hút luôn rồi.
Thánh nữ Viên Tú An bị cả đám lão già râu tóc bạc phơ giành giật. Nàng ta xinh đẹp như vậy, dễ dàng hấp dẫn đám Shigeo Tokuda này để mắt. Quanh qua quẩn lại, rồi cũng thuộc về Trưởng lão Tam Thanh Đạo Chủ.
Long Ki Ki miệng lưỡi trơn tru, thành kẻ bất hiếu quên hết họ hàng để xem các trưởng lão là thân thích nhất, được Đan Linh Chân Lão Xích Đế Quân khen lấy khen để rồi hốt đi.
Đầu rồng cười tươi rói rồi đột nhiên im bặt, ánh mắt âm lãnh như có toan tính gì.
Ngũ Linh Huyền Lão Hắc Đế Quân thong thả bước đến bên Quỷ Thủ, gõ nhè nhẹ trên đầu hắn. Tên trùm áo đen hiểu ý, lầm lũi đi theo sau. Hai thân hình một trắng một đen như một thiện một ác mờ dần, sau đó mất hút ngay trước mắt.
Còn lại mỗi Đại Du lẻ loi trong sảnh điện hùng vĩ. Trước mặt là một trưởng lão không quá già nhưng cũng không còn gì là trẻ, cả người bụi bặm, dơ bẩn, quần áo tả tơi như thằng ăn mày, khuôn mặt dính đầy lọ than, chỉ có đôi mắt là sáng quắt.
"Nhìn mặt ngươi là ta éo thích rồi, éo tin tưởng được. Bọn kia nhoi lên giành giật nói trước, sao ngươi lại đứng bất động. Kiểu này tương lai làm được gì ra hồn. Ngươi là ngươi cuối cùng nên ta buộc phải chọn, quy định là vậy, chứ ta cũng chẳng cần đệ tử. Thiên phú ngươi là gì, trên đường đi ta sẽ hỏi. Giờ thì nhanh cái chân lên, cơm ta nấu mà bị khét thì vợ ta sẽ lột da ta đấy. À quên, ta là Trưởng lão Quảng Mục Thiên Vương"
Đại Du bị khinh ra mặt, bực bội nhưng vẫn lê bước đi theo Quảng Mục.
Má thằng già này, ngươi tưởng ta thích ngươi chắc.
Ta là ta ưa Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn thơm tho kia, ưa cách đách gì kẻ bốc mùi như ngươi.
Đừng tưởng sống lâu là nên lão làng à, loại sợ vợ như lão kiểu này tương lai làm được gì ra hồn, sao lão không nhoi lên giành giật mấy đứa thí luyện khác đi.
Trong khi chín đứa thí luyện kia.
Đứa được bay đi.
Đứa được truyền tống chớp mắt.
Đứa được pháp thuật làm tan biến.
Tệ nhất cũng có đứa bị xách chym bay đi.
Còn Đại Du phải đi bộ lễnh đễnh sau lưng cái tên Quảng Mục này cả mấy canh giờ mới tới cửa nhà hắn.
Trên đường đi lại chẳng nói, chẳng hỏi, chẳng rằng về thiên phú, làm Đại Du cũng có chút mở cờ trong bụng, hắn bổng tự dưng thấy có cái gì đó sai sai, bất an trong lòng.
Bích Hà Nguyên Quân hay Đống Cống đều kể cho hắn nghe vị thế kiêu hùng, độc tôn của các trưởng lão trong tông môn.
Đó là chủ nhân của những ngọn núi cao vút, những đào viên như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến bao người dễ dàng ngất ngây và đầy ngỡ ngàng ngay khi vừa nhìn thấy.
Ai cũng sẽ bị hớp hồn bởi những kỳ địa, hiểm địa với đủ mọi kích thích muốn khám phá tiên cảnh, khung cảnh rất cổ và đẹp đến lạ kì.
Nơi đó, có hàng vạn đệ tử trai tài gái sắc. Trừ lúc chiến đấu sống ch.ết thì chiến đấu, còn không thì nơi nào nơi đó cũng đông vui như hội. Nhân gian không thể nào biết đến những kỳ danh thắng cảnh như thế này.
Sống sáu mươi chín ngày nơi đây, diễm phúc bằng sáu mươi chín năm cuộc đời phàm nhân.
Rốt cuộc lão Quảng Mục cũng dẫn hắn về đến nơi. Nhìn nơi ở tồi tàn, âm u của lão, hắn buộc miệng chửi thề.
"Đù má nó... từ con bồ đến thằng đệ đều là lũ khoác lác"
Quảng Mục Thiên Vương, hiu hiu, cho ta về lại chỗ cũ đi.