Chương 35: Con chim biến hình có phải là thiên phú?
Dưới dòng thác nhỏ, Quảng Mục Thiên Vương cầm roi đi đi lại lại, thỉnh thoảng gõ lên đầu Đại Du một phát nhè nhẹ.
"Nhãi con, hồi nhỏ ngươi có bị té giếng không thế, hay gái gú nhiều quá nên tinh trùng lên não đến ngu người rồi, dưới sự chỉ dạy của trưởng lão như ta mà học mãi không biết là sao"
Chút roi vọt này cũng chẳng làm Đại Du để ý, tiếp tục luyện tập theo công pháp thu nạp linh khí huyền diệu mà Quảng Mục chỉ dạy.
Thế giới này xa lạ.
Tri thức càng xa lạ.
Bây giờ ta đem tích phân với đạo hàm ra đố lão già như ngươi giải được, ta chui đầu qua háng vợ ngươi liền.
Pháp quyết tu luyện khó nhai như ngoại ngữ, đâu phải muốn rành là rành ngay được.
"Này lão già, thế trưa nay lão thích ăn đồ nướng hay là ăn đòn"
Quảng Mục Thiên Vương ngồi xuống, gỡ bỏ trận pháp tu luyện, rồi quất mạnh một roi xuống nền đá, một vết lằn sâu hoắm hiện ra, bụi đá bay tứ tung, Đại Du nhanh chân nhảy phốc sang một bên, cũng hít không ít bụi bặm.
"Hỏi như không hỏi, loại ngu lâu dốt bền khó dạy bảo bẩm sinh như ngươi kiểu này tương lai làm được gì ra hồn. Lươn lẹo là giỏi, nhanh đê, ta đói lắm rồi, cơm ta nấu mà bị khét thì mụ vợ sẽ lột da ta đấy, à quên, là ngươi nấu.
"Trưa nay nướng hẳn hai ba con to bự nhé, đừng có mà lúc nào cũng nhử nhử mấy miếng thịt mỏng manh như thế nữa, ăn chẳng bỏ bèn"
Đại Du phủi phủi bụi trên người, rửa cái mặt cho mát mẻ, sạch sẽ rồi mang gùi theo sau Quảng Mục Thiên Vương.
"Nướng nhiều thế, thì khỏi uống rượu nhé, ta không phải kẻ hầu người hạ nhá. Ta quý vợ lão nên mới vô bếp, ngươi còn kỳ kèo nữa là ta bỏ đi đấy"
"Được rồi, được rồi, còn hai ngày nữa, ta sẽ cố gắng để ngươi đạt đến Sơ linh, để ngươi tham gia hội đấu vớ vẩn kia. Thằng đầu đất nhà ngươi cứ làm tốt việc của mình là được"
Quảng Mục Thiên Vương phẩy phẩy tay, không muốn lý lẽ với thằng vô sỉ này nữa.
Một thầy một trò đi về lại dưới núi, bước càng lúc càng nhanh về căn nhà gỗ tồi tàn.
Nơi đó có một mỹ nhân ăn mày vừa từ bệnh viện tâm thần đi ra.
---
Lúc hắn mới đến đây.
Nhìn hàng cây xanh thắm, um tùm, rậm rạp, tối tăm trong sương mù, mà chẳng có mái nhà mến yêu nào cả.
Chính giữa hàng cây cao vút là một cái cổng bằng gỗ cũ kĩ siêu vẹo, cánh đóng, cánh mở.
Phía trên còn có hàng chữ "Không phận sự miễn vào" to tướng.
Nơi đây hoang vu như chốn rừng thiêng nước độc. Cây thì cao, cỏ thì dày, mọc um tùm, côn trùng đầy rẫy.
Con đường mòn lác đác vài dấu chân thú và của Quảng Mục Thiên Vương.
Xem ra nơi đây đã lâu không có ai tới rồi, treo cái bảng làm quái gì không biết.
Những lời ba hoa, khoác lác của Bích Hà Nguyên Quân và Đống Cống toàn là gạt người à.
Núi cao, kỳ danh tuyệt cảnh ở đâu, chứ ở đây chẳng thấy, chứ đừng nói chi là gái đẹp đầy đường.
Nơi đây chỉ thích hợp cho ma quỷ, oan hồn tổ chức vũ hội. Chẳng phải là nơi dành cho người ở. Trẻ con mà lạc vô đây, nhìn quang cảnh cũng phát khóc, khóc không thành tiếng.
Hiu hiu, thả ta về lại chỗ cũ đi, cái thôn quê nhỏ bé của ta ở địa cầu còn đáng sống hơn cái nơi quỷ quái này.
Quảng Mục Thiên Vương chỉ tay về phía cánh cửa.
"Đây là núi của ta, thích thì vào, không thích thì rời đi, đi đâu thì đi, tùy ngươi"
Nói xong đi nhanh vào bên trong, chớp mắt chẳng thấy đâu nữa.
Đại Du dụi dụi mắt để xem có phải mình đang nằm mơ không. Cái bụng đói cồn cào sau quãng đường cuốc bộ dài thăm thẳm kêu ọt ọt làm hắn bừng tỉnh.
Đây là sự thật phũ phàng à nhen, tuy biết vạn sự khởi đầu nan, nhưng mà khởi sự như thế này khác đách gì hậu sự.
Lão Quảng Mục Thiên Vương này có phải sợ vợ ɖâʍ dê quá độ nên cũng không dám dẫn trai về nhà hay không, hắn đuổi mình đi, ngay khi vừa đến?
Kiểu này thì tu luyện cái đách gì nữa.
Nhưng.
Đứng bơ vơ ở đây thì khác nào chờ ch.ết khi nhiệm vụ của hệ thống không hoàn thành được.
Cùng với cái đói đến hoa mắt thúc dục Đại Du tiến về phía trước.
Dù gì tên già đó mang tiếng là trưởng lão, chẳng lẽ đến bữa cơm cũng không có phần cho mình.
"Bỏ mẹ rồi..."
Mở cánh cửa gỗ cũ kĩ bước vào bên trong, Đại Du đã bị trượt chân, liền cảm thấy mình đang rơi tự do trong không trung.
Đằng sau cánh cổng là vực sâu đến cả trăm mét, rơi xuống không ch.ết cũng trọng thương.
Hắn không thể thấy đây là vực sâu, cỏ che chắn cao tới đầu ngay trước lối vào.
Sau cánh cổng tồi tàn kia như là cái bẫy được đặt sẵn, không cẩn thận là bị lọt xuống ngay.
Chính xác là chủ nhân nơi này là kẻ không hiếu khách, không muốn bất kỳ kẻ nào đến đây cả. Thằng già lập dị này không những sợ vợ, mà còn bị tự kỷ nữa hay sao?
Rắc, rắc...
Âm thanh vang dội vang lên, thu hút ánh mắt chú ý của Quảng Mục.
Thằng nhãi đó không rời đi mà xuống thật à. Mình đã cho nó cuốc bộ để nó nản, rồi bảo nó rời đi cho nó chán. Thế mà... phải nghĩ cách đuổi nó đi sớm mới được.
Chẳng lẽ thằng này chưa nghe danh Quảng Mục trưởng lão.
Mẹ thằng ngu.
Trăm năm qua, hắn cũng nhận chục đệ tử. Có kẻ nào tự nguyện lọt xuống dưới này đâu, đều nghe danh hay vừa tới cửa là bỏ nhảy.
Chí ít thằng này cũng thuộc top leo lên đỉnh cao nhất của nui thí luyện. Mình không nhận, mấy trưởng lão khác thấy kẻ bơ vơ như nó cũng chẳng từ chối hốt về, hàng miễn phí mà.
Đại Du quệnh quạng đứng dậy, tiếng củi khô gãy rắc rắc làm hắn cũng nghĩ là xương mình đã gãy.
Cũng may rơi trúng đống củi khô này hắn còn chịu được, cơ thể không phải chịu tổn thương gì lắm.
Chẳng may rơi trúng đống đá hay cây nhọn, không trọng thương cũng thuong tật vĩnh viễn.
Tệ hơn.
Đen quá rơi trúng đống phân thì thôi rồi, không lún xuống chục mét mới lạ. ch.ết ngộp trong đống phân thì vĩnh viên chẳng có kẻ nào đào lên, bia mộ cũng chẳng biết viết thế nào cho đứng đắn.
Đại Du đảo mắt nhìn quanh, xoa xoa mắt, éo thể tin nổi, nơi đây là nơi tu luyện ư.
Trước mặt là một căn nhà gỗ không thể tồi tàn hơn nữa, tiên nhân sao lại ở cái nơi xó xỉnh này.
Hay trưởng lão này là thuộc hộ nghèo trong tông môn.
Lạ đời cũng đừng đến nỗi này chứ.
Trước căn nhà.
Một chiếc bàn nhỏ, một nồi cơm to đùng với lác đác vài món ăn nhìn giống như vừa lụm từ thùng rác.
Món nào cũng nát bấy, mùi vị là lạ khó chịu bay khắp nơi.
Ngồi đối diện Quảng Mục là một nữ nhân chẳng rõ tuổi tác, đầu tóc rối tung rối bù che kín hết cả khuôn mặt dính đầy bụi bặm nên đen xì, nhìn bắt gớm.
Quần áo trên người đã sờn, ngả màu cháo lòng, rách trên lủng dưới, thảm không thể tả.
Chồng nào vợ nấy, đúng là họ không chỉ có tướng phu thê, mà ngay đến cả gia cảnh cũng là nồi nào vung nấy luôn.
Nữ nhân cầm đũa nhưng chẳng buồn ăn, từ miệng phát ra mấy tiếng.
"Khê khê, khét, khét, dở dở... chó ăn"
Là vợ của Quảng Mục chăng?
Nữ nhân nói năng không hoàn chỉnh, lắp bắp câu từ đơn giản.
Chính xác là thần kinh kẻ này có vấn đề.
Nữ nhân điên điên này làm Đại Du liên tưởng đến mấy cô bị tâm thần. Cứ trần truồng, dang nắng, suốt ngày đi lại từ hang cùng ngõ hẻm đến quốc lộ.
Nhìn kỹ lại.
Nữ nhân này còn khá trẻ, làn da chắc chắn là trắng trẻo hồng hào, chỉ có điều năm năm không tắm nên thế này.
Chiếc áo rách rưới làm lòi cả nửa dưới bầu vếu mướp căng cứng, trắng phơi phới bên dưới.
Nụ mướp hồng hào chợt ẩn chợt hiện theo cử động thân thể.
Mặc dù không có ɖâʍ ý gì với nữ nhân này, nhưng bảo bảo như mèo thấy mỡ lại muốn ngoi lên mà ɭϊếʍƈ với chả ʍút̼.
Cũng may trước khi đi thí luyện, phòng ngừa mất mặt, Đại Du đã tự chế cho hắn sáu mươi chín cái quần sịp làm vật phòng ɖâʍ.
"Phu nhân à, thật tình ta không muốn tới cái nơi thí luyện nạp khí lựa chọn đệ tử đâu. Trăm năm qua có đứa nào chịu ở đây đâu mà chọn. Có điều không đi cũng bị truyền tống đến. Hay để ta nấu nồi khác cho phu nhân ăn nhen, Hoa Nhạc đáng thương của ta"
Quảng Mục Thiên Vương dù gì cũng là trưởng lão đỉnh thiên lập địa, thế mà trước mặt nữ nhân không ai muốn rờ này lại ân cần không thôi.
Hình tượng trưởng lão này, hoàn toàn khác xa với các trưởng lão khác.
Thật quái dị.
Với địa vị lão ta thì kiếm vài cô hầu gái về nấu nướng cũng có gì khó đâu.
"Khê khê, khét, khét, dở dở... cho chó ăn"
Đại Du thấy nữ nhân bị điên này chỉ chỉ tay về phía mình.
Má nó, phu thê các người cũng quá đáng vừa vừa thôi chứ. Dù gì ta cũng là người tu tiên, mang danh là đệ tử của các ngươi, lại xem ta là giống bốn chân
Mặc dù bình thường ta cũng rất yêu chó, quý chó, tuy ở nhà không có nuôi chó nhưng đều đặn hằng tháng đều ra quán làm mấy dĩa cho đỡ nhớ.
Các ngươi chưa nuôi ta bữa cơm nào mà đã coi ta như chó là sao?
"Hoa Nhạc, tên này không xứng để ăn cơm của ta nấu đâu. Loại như nó ăn vào thì tương lai làm được gì ra hồn. Để ta mang ra cho đám vật nuôi trong vườn ăn vậy, đỡ phí"
Thấy Đại Du xoa xoa cái bụng, lỗ tai của Quảng Mục nghe tiếng rột roạt từ nơi đó phát ra, biết là thằng này đang đói, kiếm lời lẽ nặng nề để đuổi khéo nó đi vậy.
Nơi đây trăm năm qua không có bóng dáng người thứ ba, kẻ thí luyện nạp khí nào trước đó chỉ vừa tới cổng đã tự động van xin quay lại, tìm đường giải thoát cho tương lai rồi.
Thằng đầu đất này ở giáo phái nào xuất vốn phái đi vậy chứ?
Đại Du thật sự muốn nổi điên. Câu trước thì nữ nhân điên loạn kia xem mình như con chó. Câu sau thì lão già này xem mình không bằng cả con chó. Đến cơm thừa đồ ăn cặn cũng xem là lãng phí nếu mình ăn.
Llàm người luôn có lòng tự trọng à, đừng để mình ngày ngày bị bắt nạt, chịu đủ ủy khuất rồi đêm về nước mắt lưng tròng.
Đại Du bực tức quát lên.
"Này, lão già, lão có phải là trưởng lão gì đó không, không phải còn dẫn ta về nơi quỷ quái này làm chi?"
"Á á... có quỷ đến, có quái đến, cứu ta cứu ta"
Nữ nhân điên loạn nghe tiếng quát, hất tung cả bàn đồ ăn, ném luôn nồi cơm về phía Đại Du, không ngừng khóc lóc chạy trốn vào trong căn nhà gỗ tồi tàn.
Quảng Mục Thiên Vương phất tay một cái về phía Đại Du. Biết bị đánh, hắn vội vàng vận khí dùng tay chống đỡ.
Nhanh quá nhanh, vòng tròn màu đỏ hay ký tự kỳ quái chưa kịp xuất hiện thì đã bị đánh trúng, bay ngược ra sau.
Đại Du lăn lộn mấy vòng về phía đám củi khô, miệng hộc ra máu tươi, lộm cộm một tay chống đất vất vả đứng lên lại khụy xuống.
Chưa biết lão này tu vi thế nào, nhưng chắc cũng là cao thủ Thiên khí trở lên.
Một cái vẫy tay cũng làm cho kẻ gọi là Thể Tôn Tinh hay Á Văn Tinh gì đó như hắn hộc máu mồm. Nghĩ lại, không biết Bích Hà Nguyên Quân có nói thật không. Tu giả của hai hành tinh cao cấp hơn Thanh Lục Tinh này, có thật sự mạnh mẽ, giá trị như thú quý hiếm sắp tuyệt chủng.
Đại Du muốn đi.
Nhưng Đại Du không thể bay.
Nhìn cánh cửa tít trên cao, tự mình thì cũng không có cách nào leo lên đó được. Vách đá thẳng đứng như thế này chỉ có chim bay lên bay xuống.
Còn loại công phu chưa có một mảnh vắt vai như hắn chỉ biết vừa nhìn vừa ngáp.
Hhệ thống đòi mạng chưa đủ đã tới một lão già kỳ quái hở tí đánh người. Loại này tốt nhất không nên nhận làm sư phụ a.
Phải chăng cái tên ít nói nhất trong đám trưởng lão này, là kẻ hung hăng, cục tính, nên chẳng kẻ nào dám nhận hắn làm sư phụ.
Nên nơi đây hoang vu đến thế.
Mà có nhận hắn làm sư phụ đi chăng nữa, thì ở đây tu luyện kiểu gì, cái gì, ra quả gì.
Tiếng khóc trong căn nhà gỗ càng lúc càng nhỏ lại rồi im thin thít. Nữ nhân điên loạn được Quảng Mục Thiên Vương ru ầu ru ơ đi vào giấc ngủ. Chẳng biết tên này đang là chồng hay mẹ của nữ nhân kia nữa. Gia cảnh này ở địa cầu hắn cũng xếp vào diện hộ gia đình khó khăn, được trợ cấp hằng tháng à.
Nhìn đống đồ ăn vương vãi, bình thường đã chẳng muốn ăn rồi chứ đừng nói chi lúc tâm trạng không tốt này, thà nhai lá rừng còn hơn.
Mà Đại Du cũng lo, lỡ nhai trúng cây dại, cây độc như lá ngón nào đó, không táo bón mấy ngày cũng là mất mạng, thiệt là đặt hắn vào tính thế khó xử.
Hay là lại năn nỉ lão già kia?
Mình mới mắng vô mặt hắn à, chỉ sợ rằng vừa há mồm ra nó đánh cho tắc thở luôn.
Chật vật đứng dậy, Đại Du đến bên một gốc cây có bóng mát ngồi xuống dưỡng thương, vừa ngồi đã thấy Quảng Mục Thiên Vương mặt hằm hằm đi ra.
"Nhãi con, nơi này đến ta cũng chẳng dám quát lớn, thằng đầu đất như ngươi lại la ó cái gì, ta có bắt ngươi xuống nơi này đâu"
"Lão già, thế ngươi dẫn ta tới đây làm gì, không thích thì nhận người làm chi, nếu leo lên được ta cũng không ở đây thêm một giây nào nữa đâu"
"Ngươi là cái thể loại gì thế, có linh khí trong người mà không leo lên nổi là sao. Kỳ lạ, ta chỉ thấy trong cơ thể ngươi, linh khí ít ỏi đến đáng thương, đến người tu luyện thấp kém các giáo phái cũng không bằng một góc. Vì sao ngươi được đưa tới đây, ngươi thuộc giáo phái nào?"
Quảng Mục Thiên Vương bây giờ mới chính thức dò xét cơ thể Đại Du. Cho dù kẻ yếu nhất tới đây thí luyện, linh khí cũng đã đầy người. Kẻ leo lên tới đỉnh, kẻ nào kẻ đó linh khí dồi dào khắp cơ thể. Hay thằng nhãi này có chiêu trò gì, không thể nào, với cấp bậc như mình, lẽ nào nhìn không thấu được tên này, vô lý.
"Ta không thuộc giáo phái nào cả, ngươi dụ dỗ ta đến đây, giờ chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"
"Hỗn xược, ta là trưởng lão Đông Nhạc Thái Sơn tông, thằng nhãi chưa đạt đến Sơ Linh như ngươi mà ăn nói không lễ phép tí nào. Nói rõ ra cho ta biết, nếu không ta giết ngươi, không thuộc giáo phái nào, ngươi là tán tu, vậy thiên phú của ngươi là gì mà có thể thể leo lên tới đỉnh thí luyện?"
"Ta không có thiên phú nào cả, thiên phú là cái quái gì ta cũng chưa hiểu được, ngươi đừng hỏi nhiều, giờ chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"
"Ngươi thật có gan đấy, dám trả treo với ta, không sợ ch.ết hay sao?"
"Haha, đường nào cũng ch.ết, việc gì phải cúi đầu. Ta chỉ tiếc là ch.ết trong tay lão già hôi hám như ngươi, không được ch.ết trong lòng mỹ nhân"
"Tốt, có can đảm, đúng là kẻ háo sắc đến ngu ngốc, công pháp ngươi tu luyện là gì?"
"Ta không có công pháp tu luyện nào cả, đừng hỏi nữa giờ chỉ cần đưa ta lên lại là được, ta tự đi"
...
"Á á... có quỷ đến, có quái đến, cứu ta cứu ta"
Nghe tiếng nói chuyện bên ngoài, nữ nhân điên loạn tỉnh giấc la oai oải, khóc lóc thê thảm trong cơn ác mộng.
Quảng Mục Thiên Vương phóng như bay về phía căn nhà gỗ, tiếng ru ầu ơ lại vang lên, chẳng hiểu sao nữ nhân này có thể ngủ được khi nghe tiếng hát như tiếng rống của phu quân, nơi đây đã kỳ dị, hai kẻ sống ở đây lại càng kỳ quái.
Công pháp thì chắc chắn Đại Du không có rồi. Thể Tôn Tinh hay Á Văn Tinh gì đó thì Bích Hà Nguyên Quân khuyên nhủ không nên để người ngoài biết được. Lợi hay hại chưa rõ nhưng cực kỳ nguy hiểm đến tính mạng là khả năng vô cùng cao.
Trong lúc chiến đấu với Đống Cống, thằng đầu trọc và thằng đầu rồng đã nhìn thấy, không biết có đi bô lô ba la như tụi đàn bà hay không?
Chẳng lẽ nói với Quảng Mục Thiên Vương rằng hắn có con chym biến hình là thiên phú, lão ta nghe được tưởng mình đang nói thề chửi tục, lúc đó ch.ết oan không nhắm mắt à, mà hắn cũng không thể khoe chym trước người cùng giới được.
Đại Du mang trên mình hệ thống, Quảng Mục không thể nhìn rõ tu vi hắn.
Linh khí ít ỏi Quảng Mục nhìn thấy trên người Đại Du, từ đâu ra.
Từ hệ thống.
Bẳng mắt thường không thể nhìn thấy được, kẻ cả Vô Linh ngày ngày ở trong không gian hệ thống cũng không để ý đến.
Trong không gian đen kịt của hệ thống, từng hạt bụi li ti chậm như rùa đang tụ tập lại, chưa rõ hình dạng gì. Một dòng linh khí ít ỏi vô cùng lại phân tán khắp nơi bám từng hạt bụi tạo thành một lực gắn chúng lại với nhau.
Tu giả cao cấp có thể cảm nhận được dòng linh khí ít ỏi này.
Bản thể của Đại Du ở địa cầu, tan thành khói bụi, đang dần dần hợp lại.
Bản thể của hắn hiện tại, tu vi Sơ Linh sơ giai. Do hệ thống tạo ra, bố ai ở Thanh Lục Tinh này nhìn thấu, nên chỉ thấy hắn như kẻ tầm thường.
Chờ đợi hồi lâu vẫn nghe tiếng khóc bên trong, nữ nhân điên loạn lần này chắc gặp ác mộng gì đó kinh khủng nên không ngủ được, Quảng Mục vẫn túc trực bên cạnh chăm sóc, dường như đã quên đi vị khách bên ngoài.
Tiếng ọc ọc cồn cào thôi thúc Đại Du đi kiếm cái ăn, nơi đây như một thung lũng giữa rừng rậm, với kỹ năng sinh tồn đã suýt ch.ết một lần như hắn, lần này không ăn rau rá, củ quả các loại gì nữa, ở đây bố ai cứu được.
Đi tìm đại một con gì đó rồi nướng lên cũng được, cái bếp nấu ăn của Quảng Mục lửa vẫn đang cháy hừng hực, bếp núc kiểu này không khê, không khét mới lạ.