Chương 85: Một hai, ba... bảy
Chúng nữ trần truồng banh mông, chẳng tí nào gọi là sỉ diện, ngượng ngùng trước mặt nam nhân như hắn, lại ngồi đó ngóc đầu, ngửa cổ xì xào bàn tán, Đại Du nghe mà rợn rợn cả da gà, chúng nó, chúng nó tính nhốt hắn ở đó, biến hắn thành cái sếch toy, chẳng có đứa nào có ý định thả hay tha cho hắn nghỉ ngơi một tí cả, sáu đứa bàn thì một đứa lại vọc bảo bảo, thằng nhỏ cứ lên là có đứa lao vào lấy háng đè xuống, với cái bản tính háu gái của hắn, giờ nhìn đám này, thế mà lại giống như xem đám quái vật ngoài hành tinh à, nam nhân hỡi nam nhân, cái ao ước của các ngươi, chính là đây, bị chơi đến ch.ết, nhìn thằng nhỏ bầm dập đỏ thén mà thấy xót, đợi mãi chẳng thấy nó trở lại bình thường, thì chắc là hệ thống đã chẳng còn chút linh khí hay tiên khí nữa rồi, chỉ còn cái mạng đang hấp hối này.
"Ư ư" - Đại Du cố gắng giãy dụa, tới giờ này thì chỉ còn cái mồm của hắn là bập bẹ được đôi lời, thân thể nhũn nhão cả rồi.
- Này, cái khúc thịt kia không chịu to ra, thẳng ra nữa, ta mới có sáu lần chơi chín lần ra chứ mấy, ứ chịu đâu, làm thế nào bây giờ.
- Ta biết rồi, ta đi lấy nước, lấy đồ ăn cho chúng ta, sẵn cho hắn, không thể để hắn có mệnh hệ gì a, hắn ch.ết rồi thì lấy gì mà chơi.
"Khục khục"
- Ngươi tháo miếng giẻ trong miệng hắn ra đi, cho hắn thở tí.
- Là cái quần nhỏ, không phải miếng giẻ.
- Thì giờ nó là miếng giẻ, chẳng lẽ ngươi muốn mặc lại làm cái quần nhỏ.
- À hén, tháo, tháo ngay.
Phù phù, Đại Du thở hì hộc, lần đầu thấy không khí nó có quý giá như thế này, ban đầu cái quần kia thơm thơm, hắn còn ham hố hít lấy hít để, qua một đêm tới sáng, chẳng khác nào miếng lau sàn thật sự.
"Ta ch.ết mất, ta cần thở, đừng bịt miệng ta nữa, ta cần nước, ta cần ăn, ta cần Tiên thạch" - Đại Du nói ra một lèo, thứ hắn cần chính là tiên thạch a.
- Đại Du, tên ngươi phải không, ăn vào, uống vào, hấp thụ Tiên thạch vào, bảo bảo của ngươi có lên được không?
"Có, đảm bảo có, đảm bảo cho các ngươi sung sướng gấp ngàn lần hơn, không làm các ngươi sung sướng được, ta làm con chó" - Mẹ nó, chơi dập dái con nhà người ta rồi mà không nhớ nỗi cái tên, đợi có tiên khí trong người rồi, đứa nào đòi chơi nữa ta đánh dập háng, ta vặn nát ốc đứa đó.
- Ủa, chó là con gì, biến thành con đó, con đó chơi đem ra chơi có sướng không?
"Sướng, sướng... sướng hơn cả các ngươi chơi ta, sướng hơn cả ta chơi các ngươi, cho ta Tiên thạch đi" - Đại Du hấp tấp trả lời, sợ bọn này đổi ý thì toi.
Hí hí... chúng nữ cười ɖâʍ đãng, đứa nào đứa nấy từ nhẫn trữ vật lấy ra Tiên thạch, trời ơi, trúng số rồi, cái Tiên thạch mà Loạn Loăn đưa cho hắn, cái nào cái nấy to như hạt gạo, còn các nữ nhân này, tiện tay lấy ra đã bé bằng ngón tay rồi, đám mỹ nhân này là ai mà giàu kếch xù đến thế, tự dưng muốn làm trai bao a.
Sáu viên tiên thạch được đặt trên người hắn, hệ thống đang ngủ yên, đột nhiên có xáo động, thân ảnh trong suốt bên trong hệ thống có gì đó cục cựa thì phải, nhanh chóng, tiên thạch đã bị hắn hấp thụ hết.
- Tên này, khồng ngờ nó lại hấp thu Tiên thạch nhanh đến thế, hèn gì bảo bảo của hắn to thế, ta thích a, cần nữa không, cần bao nhiêu, chúng ta đưa bấy nhiều, chỉ cần người biến thành con chó, cùng chơi với bọn ta là được.
"Cần, cần rất nhiều, các ngươi cũng biết, chuyện hoan lạc này rất tốn sức, một mình ta phải làm với bảy người, vất vả lắm, không có tiên thạch là nó không lên a" - Khà khà, ngon lành, từ khi bị hϊế͙p͙ ɖâʍ tới giờ, mới thấy đám nữ này nói được một câu nghe lọt lỗ tai à nhen, bảo bảo đáng thương, ta sẽ đòi lại công bằng cho mi.
Hí hí... chúng nữ chẳng cần biết đến sự tính toán của Đại Du, miệng cười tươi như hoa, từ nhẫn trữ vật, liên tục lấy ra Tiên thạch để trên người hắn, trời, nhìn đống Tiên thạch vừa che kín cả người, Đại Du mừng rỡ như được tái sinh, khi xưa phải giở trò hôi của mới được ít từ tông chủ, lần này mãn nhãn rồi, sống trong nghèo khó quen rồi, tự dưng giàu có, khó ai không xúc động.
Nửa canh giờ sau, hắn đã hấp thụ hết đống Tiên thạch này, thử khẽ động người, ổn rồi, nhìn quanh, thấy đám nữ nhân vẫn quây quanh hắn, cũng đã đến lúc đánh không lại thì bỏ chạy rồi, chưa biết tu vi bọn này thế nào, liệu có đánh lại chúng nó không a.
- Ta thấy, bảo bảo của ngươi vẫn chưa chịu lên, hay là Tiên thạch chưa đủ?
"Đúng đúng, vẫn chưa đủ để biến thành chó, ta cần nhiều thật nhiều, chó nó chơi mới hăng a".
- Được rồi, có bao nhiêu sẽ đưa ngươi bấy nhiêu, có sức vào thì đừng nghĩ tới việc trốn chạy, dù sao ngươi cũng không thoát được đâu, hí hí.
Nó hù kệ nó, tự nhiên trúng số cứ hưởng trước đã, đời có mấy khi đâu, bảo bảo à, đây là lúc ăn nên làm ra, đừng có mà manh động đó nhá, sau một ngày bị hϊế͙p͙, cảm giác hoan lạc với đám nữ nhân này tự nhiên có nhợt nhạt dần rồi.
Nhìn đống Tiên thạch khổng lồ chất cao ngang đầu hắn, chỉ cần một phần số này, đủ để đem lập một cái tông môn đỉnh đỉnh ở Thanh lục Tinh rồi, số hắn không cầm giữ được các loại khí thạch, cứ tiếp xúc là bị hệ thống hút hết, ra chợ mua bó rau cũng chẳng có thể mang theo tiền à. Nữ Tích Cổ Tinh, đã đến cái nơi xa lạ này, hung hiểm là khó có thể tránh khỏi, tranh thủ mạnh được lúc nào thì mạnh lúc đấy, trước tiên phải mạnh mồm đã.
"Ta cần, ta cần... ta đang biến thành chó, đứt quãng là ta ch.ết đó"
"Có ngay, có ngay..."
Sau khi vòi hết tiên thạch từ đám nữ nhân, bảy thẳng lùn bức xúc phải chạy ra chạy vào đưa Tiên thạch liên tục, ba ngày sau, thân thể hắn đã tràn trề năng lượng, thân ảnh bên trong đã đỏ choét, thấy không thể vòi vĩnh thêm nữa, hắn mới đỉnh đặc đứng dậy, vươn vai, hít thở phè phè.
"Vĩnh biệt, không tiễn"
Hắn lấy hết sức, lanh lẹ phóng ra bên ngoài cử động, tính đường bỏ trốn, đời chẳng thể nào như suy tính của hắn, mới vừa nhất cái chân cử động, hắn cảm thấy tốc độ của hắn bây giờ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần, tiên thạch có khác, thì một mỹ nhân chớp mắt đứng chặn hắn ngay ở cửa, quả này bố liều với bọn mày luôn, Thập Nhị Kỳ Kinh xoay chuyển chéo chéo, đánh vào nữ nhân trước mắt, hàng loạt tiếng nổ bùm bùm vang lên, cho chúng bay biết, ta đây lợi hại thế nào.
Khói bay, bụi tan, nhìn nữ nhân trước mắt không một tí thương tổn, một quầng sáng lấp lánh bao vây nữ nhân đó, "Vực", má ơi, thiên phú trong thiên phú Sơ Tiên, quay sang nhìn sáu đứa còn lại, đứa nào cũng có quầng sáng lấp lánh bao quanh cả người, mẹ ơi, bảy con Sơ Tiên, lại bảy con có "Vực", phen này thì toi rồi, đụng vào cái động bàn tơ toàn quái thai, loại hàng hiếm này ở đâu mà chui ra nhiều thế.
- Hí hí, tên đó làm gì thế, nhảy nhót, bán phá lung tung cả lên, mấy con linh thú ta nuôi, tới lúc động dục cũng thế a.
- Ủa, ta thấy hắn vẫn i như cũ, có biến thành con chó gì như hắn nói đâu, làm sao mà chơi với chó cho nó sướng hơn đây.
Đại Du đứng im một chỗ, run cầm cập, mới tự tin thấy ớn, thì bây giờ tự ti thấy thảm, mặc cho mấy đứa nữ nhân xung quanh xúm lại xăm soi từng cộng lông trên người hắn, một đứa chơi ác lấy tay bún ngay hai hòn bi của hắn, đau đến ná đôm đốm mắt, hắn bụm háng nằm lăn lóc bên dưới.
- Nó biết đau kìa.
- Đại Du, sao ngươi nói ngươi biến thành chó gì đấy mà.
- Hay nó nói xạo, để ta búng nó thêm mấy cái nữa.
- Cẩn thận, kẻo bể trứng đấy.
"Á á á... đừng búng nữa" - Hắn méo mặt, nhảy đòng đỏng la lớn.
- Nói dối là không tốt đâu, nếu ngươi không thành chó, nếu khúc thịt kia không lên, hắn đâu còn giá trị gì nữa, hay là giết hắn đi.
- Ừm, giết đi, ta ghét kẻ nối dối, hắn không biến thành chó, ta cũng giết.
"Lên lên, đợi tí, cho ta một chút nữa, ta biến, ta biến, các ngươi cứ chổng mông, xếp thẳng hàng chờ ta"
"Muốn lên đỉnh khoái cảm, các ngươi không được xuất linh khí bản thể"
Đại Du phát hoảng la oai oải, chỉ một đứa trong đó cũng đủ đánh ta xịt khói rồi, ta cũng là người như các ngươi, cớ sao lại đối xử với ta như thế a, từ bọn lùn đến đám đẹp gái này rất là lạ.
- Chổng không?
- Sao phải chổng?
- Hay cứ chổng, không chổng nó không lên.
- Chổng thì chổng.
- Chổng thẳng hàng vào.
Má nó, vớ phải lũ bò điên giống cái rồi, Vô Linh ơi, mi mau tỉnh tỉnh lại dùm ta cái, ngươi đã từng đến cái nơi xa và lạ này chưa, một hai, ba... bảy cái mông xinh xinh lọt vào tầm mắt hắn, lần này ta sâm cho chúng mi biết, lấy ra mớ hạt bắp rồi nhai ngồn ngộn, ba con sâu biến hình có gai, có bi... lát nữa làm hẳn quả chôm chôm luôn.
Hắn nuốt nước bọt cái ực, lần này phải thành công, không đánh ch.ết bọn nó được thì phải làm cho đám mỹ nữ này sướng đến ch.ết.
Bảo bảo, xông lên, quyết tử mới giữ được cái mạng.
Thập Nhị Kỳ Kinh, sắc khí, xuất...