Chương 86: Đẹp, rất đẹp và bi ai
Cái con kia lúc nãy chặn cửa động, ta là ta để ý mi rồi đấy, dợt háng nó trước vậy, ta cho các mi biết kỹ thuật phòng the của ta lợi hại thế nào, đến nhạc mẫu mà ta cũng chơi được, mặc dù lúc đó ăn hên, huống chi các mi bây giờ há, gì chứ quất tu giả cao hơn mình, nghĩ thôi đã kích động.
"Mỹ nhân Sơ Tiên, ta đến đây"
Đại Du nắm lấy bờ eo thon, xoa xoa nhè nhẹ cái bờ mông rồi vỗ vỗ mấy phát, bảo bảo không ngừng chà sát lên xuống, viết hết bảng chữ cái hai mươi sáu ký tự bên ngoài cửa động, đôi bàn tay ranh mãnh của hắn lúc nắm chặt, lúc mơn trớn hai quả cam sành, lúc vặn vặn, lúc nhéo nhéo hai con ốc hồng hào.
- Ưm ưm, á á... đừng như vậy nữa.
- Ứ ứ... ta chịu hết nổi rồi, chó, ngươi cho vào trong đi, ta ch.ết mất.
"Gọi ta là Đại Du, không được gọi bằng chó, ta mới cho vào" - Gì chứ lúc này không ra điều kiện thì lúc nào nữa.
- Đại Du, Đại Du... muốn ta gọi gì cũng được a.
"Gọi ta là gia chủ, biết gia chủ là gì không, ta là người như các ngươi, ta là nam nhân, hiểu không, hiểu không, không hiểu ta không cho vào"
- Ưm ưm, gia chủ, ta biết, là chủ nhân, ta hiểu, bọn ta đều hiểu...
"Trả lời cho ta, vì sao lại coi ta là thú, không coi ta là người"
- Á á, chỉ có mấy thằng lùn ngu học mới coi gia chủ là thú, chúng ta có học thức, biết gia chủ là nam nhân, là chủng nam nhân trong truyền thuyết nên chúng ta rất tò mò, muốn kiểm chứng, đừng hỏi nữa, hỏi sau đi, ta ch.ết mất, trên Nữ Tích Cổ Tinh này, không còn có nam nhân nào giống gia chủ cả, á á..."
Móa, mới khúc dạo đầu thôi mà mỹ nữ trước mặt đã rên la oai oải, thân thể rung lên bần bật, sắc khi còn chưa thèm xuất lên người mỹ nhân này à, đây là lúc chuyển từ thế bị hϊế͙p͙ sang đi hϊế͙p͙ a, đời lên voi xuống chó mấy lăm hồi.
Nhìn sang sáu mỹ nữ còn lại, còn nhiều dữ, mỗi đứa hỏi một ít vậy, nhìn kìa, con nào con nấy hai mắt sáng rực như bóng đèn, chăm chú nhìn cảnh hoan lạc, thỉnh thoảng ghé tai nhau trao đổi cái gì đó, cái lưỡi không ngừng ɭϊếʍƈ quanh đôi môi, đôi tay không ngừng chà sát, vuốt quanh thân thể như kiểu "Huhu, sao ta không phải là người đầu tiên cơ chứ".
Xoẹt xoẹt, Thập Nhi Kỳ Kinh thi triển, sắc khí tỏa ra mênh mông, làm những nữ nhân không xuất linh khí hộ thể như rơi vào mộng cảnh, gì chứ tiên khí đang dồi dào, tiên pháp này cũng có dịp xài hoài không mệt rồi, học thì nhiều, giờ mới có dịp hành nhiều nhiều à nhen, lúc đối đầu với tên Tiểu Thần kia, đánh có chục phát mà mệt muốn lè lưỡi luôn rồi, lúc nào rảnh kiếm vài cái tiên thuật gì tiên khí gì đó xem thử.
O tờ ót nặng... ọt, ọt ọt ọt... mũ en nờ.
Bách bách bách, bành bành bạch... mông này.
Sờ em xem, xờ oa xoa... thuận tay chỗ nào, sò mớ chỗ đó.
Chỉ mới được sáu hay chín khắc gì đấy, mỹ nữ đầu tiên đã bị hạ gục, miệng không ngừng rên rỉ "Á á, cầu xin gia chủ Đại Du, ta chịu hết nổi rồi, tha cho ta, tha cho ta... á á á".
Ta tha thế đách nào được, chơi đứa nào cho gục đứa đó luôn, nửa canh giờ trôi qua, một ẻm Sơ Tiên đã nằm ngửa, cả người không ngừng giật giật, đôi môi khẽ ý cười thõa mãn, miệng chảy cả nước dãi, đôi mắt mơ màng lúc nhắm lúc mở, kiểu này còn lâu mới tỉnh lại a, tên Loạn Loăn kia sát gái cũng từ đâu mà ra, ai cũng có điểm nhạy cảm cả, đặc biệt về kinh mạch, truyền linh khí vào thì khỏi nói rồi.
Càng lúc, đống hạt bắp càng tăng tác dụng, khiến hắn dường như cũng đang quên mất mình là ai, đang làm gì, chẳng biết nơi đây có suối nguồn tiên khí hay không, nếu có, hắn cũng mong trồng thử một phát xem nó biến hóa thành cái thể loại gì.
Hai mắt Đại Du nóng bừng bừng, vứt nữ nhân đầu tiên qua một bên, cho nó nằm kiểu nào nó nằm, hắn quay đầu nhìn sáu nữ nhân còn lại, như một bản năng, các mỹ nữ giật người lại về phía sau một tí, vừa thèm muốn, vừa sợ hãi với hắn.
"Ta đến từ Thanh Lục Tinh, chẳng biết nơi này thế nào, ra sao, từ từ ta sẽ hiểu rõ, vì sao nơi đây lại coi ta xa lạ như thế, ta nói cho các ngươi biết, chỉ có nam nhân mới mang lại hạnh phúc cho nữ nhân như các ngươi, chẳng có con chó nào ở đây cả, hiểu không, nếu hiểu thì chúng ta tiếp tục?"
Lục nữ gật gật cái đầu, hắn chiếm thế thượng phong nên hắn liều mạng ngông nghênh, chứ chỉ cần một ẻm bực cái mình là hắn ăn hành à.
Đại Du đảo mắt ra một lượt, mỹ nhân tiếp theo là ai, theo kinh nghiệm xem po của hắn, mỹ nữ nào vếu to nhất thì lựa thôi, từ khi nào, trước mặt tu giả Sơ Tiên, hắn lại có cái đặc quyền thế này chứ, ha ha.
Hắn đến bên một mỹ nữ, nắm lấy cái tay kéo đi, lần này thì theo thế truyền thống, chàng trên, nàng dưới, nàng ta vừa nằm xuống là hắn dập luôn, không cần thương hoa tiếc ngọc, nàng ta là Sơ Tiên, không có kiểu bị hϊế͙p͙ ch.ết a. Cái cảm giác chủ động cùng với hạt bắp làm cho hắn háo sắc trở lại, nữ nhân nào cũng đẹp, lần này chẳng cần phải tự huyễn để không chế bảo bảo nữa rồi, cứ thế mà hưởng thụ, thượng mã phong trên mình bảy mỹ nhân này cũng không tệ a.
Nữ Tích Cổ Tinh, đúng như cái tên của nó, rất cổ xưa và do nữ nhân làm chủ, tiên thạch nhiều như thế này, chắc phải cao hơn Tiên Tinh một bậc a, nữ nhân nắm quyền ngự trị, nam nhân ở đây chỉ là kẻ mọi rợ, mỹ nữ xinh xắn bao nhiêu, thì nam nhân lại xấu xí đến bấy nhiêu.
Truyền thuyết mà các nàng kể rằng, ngày xửa ngày xưa, trên hành tinh này, nam nhân nơi đây cũng từng có tướng tá như Đại Du, sau đó cứ thế ch.ết dần, kẻ không ch.ết cũng thoái hóa dần dần, xấu xí như đám lùn đủn kia. Bọn lùn kia ít học không biết nên coi hắn là thú. Đám mỹ nhân tu giả dù gì cũng có ăn có học này, nhìn phát nhận ra ngay, muốn kiểm chứng ngay nên đè hắn ra hϊế͙p͙, ai ngờ đúng là truyền thuyết thật, sướng phết, nên không thương tiếc hϊế͙p͙ hắn không ngừng nghỉ.
Xong việc, hắn ngồi thở phù phù, sướng mà mệt phết, nhìn cả đám nữ nằm dài đủ tư thế, hắn sột xoạt mớ vải lấy được từ đám này, tự tay thiết kế ra một bộ đồ trắng xanh, rồi đem mặc quanh người, quay quay cũng phong độ phết.
Hắn bước ra bên ngoài, ngắm bầu trời đêm không có lấy một vì sao, dẫu biết rằng tu giả sẽ có những chặng đường cô độc không lường trước được, nhưng đến bây giờ, ở cái nơi xa lạ này, không một ai thân thích, nỗi cô độc hiện diện trong lòng càng lúc càng lớn, đầu óc trở nên trống rỗng, chẳng nghĩ ra được việc gì, rồi tiếp theo sẽ làm gì, hắn chẳng có ý định bỏ trốn khỏi đám mỹ nữ nữa, lỡ ra ngoài kia gặp đám khác thì trốn cũng như không, cuộc đời hắn bây giờ rơi vào hoàn cảnh còn khó chịu hơn ngục tù. Mấy thằng lùn thấy hắn ngồi trầm tư, mặc dù đang cầm dao cũng chẳng dám lại, con thú này giờ thì không thể thịt được rồi.
Hắn nhớ tới lời của Tiểu Thần Huyết tộc, hắn là người nắm giữ Tinh Diệu vũ vật gì đó, là cái éo gì, từ Thanh Lục Tinh chẳng biết bằng cách nào lưu lạc tới đây, trên người chẳng giữ nổi cái gì mang theo, chỉ có chiếc nhẫn trữ vật trên tay, liếc nhìn nó, tự hỏi khi nào mới dung hợp được với nó đây, việc đầu tiên là phải chứa thật nhiều quần áo a, trần truồng hoài ngán quá đi, nơi này có phải bí cảnh gì đó đâu, làm chi có linh khí thuộc tính không gian.
Rảnh rỗi nên mày mò, thử truyền ý thức vào nó một cái thử, hắn rụt người lại, hốt hoảng, hắn thấy không gian mà hắn đã từng lơ lửng bên trong trước đó, đen tuyền và huyền bí, hắn thấy thanh đoản đao màu máu và Thanh Thượng Huyền Lục kiếm lơ lửng trước mắt. Em gái nuôi Sương Nhi và thê tử Ni Na A Min của hắn đã ch.ết rồi, lòng hắn đau như cắt, trận diệt tông đó, có biết bao người mang nỗi đau giống hắn. Hắn muốn diệt, muốn huyết tẩy cả Huyết tộc, nếu hắn có thể.
"Thả ta ra, thằng mặt âʍ ɦộ kia..." - Cái âm thanh quen thuộc lại vang lên trong đầu hắn, tiếng nói phát ra từ thanh đoản đao màu máu.
Hắn thử truyền ý thức vào đó, rồi lên tiếng hỏi: "Mi là thằng nhóc nào, ta nhốt mi lúc nào mà thả hả".
- Mịa mi, ta là Tiểu Thần, ngươi thấy Tiểu Thần nào là thằng nhóc không, bây giờ mới chịu trả lời hả, ta là linh hồn của Tiểu Thần Huyết Tộc, bị ngươi cắm thanh đao đoản đao Phệ Huyết Hồn vào mắt, máu và linh hồn ta bị hút vào đây, không nhớ hả, thả ta ra, thằng mặt âʍ ɦộ kia... nếu giọt máu Huyết tộc lão tổ, không từ cái nhẫn trữ vật Tinh Diệu này, truyền vào cơ thể ngươi, ngươi là cái quần què gì khống chế được nó.
- Thật hả, mà đó giờ là chuyện của ta, thả, khi nào ta đủ mạnh để diệt linh hồn của ngươi, khi nào ta đủ mạnh để huyết tẩy Huyết Tộc các ngươi, ta sẽ thả, còn giờ thì quên đi, ta đoàn, Huyết tộc cái ngươi đang tìm ta từ đầu đường đến xó chợ a.
"Thả ta ra, thằng mặt âʍ ɦộ kia...", mặc kệ tên kia kêu la cái gì, hắn thử theo cách mà lão tổ Bì Công chỉ dạy, lấy ra Thanh Thượng Huyền Lục kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve, dù cho thế giới này đối với hắn, hắn chỉ xem là mộng, nhưng đoạn tình cảm này không thể phai mờ, người con gái ấy dịu dàng, đảm đang, là nữ nhân cùng chung chăn gối của hắn, một ngày ân ái, trăm năm mang nghĩa vợ chồng.
Cảm nhận bi thương, Thanh Thượng Huyền Lục kiếm cũng vang lên những âm thanh mang khí tức ai oán, cứ thế hắn ngồi ngẫm nghĩ trong vô định, cùng chiến đấu với hắn, Vô Linh đã rơi vào trạng thái ngủ say, chẳng biết khi nào mới tỉnh lại, lần đầu thấy nó tội nghiệp a.
Nửa ngày sau, đám nữ nhân mới lọ mò tỉnh dậy, ngồi xúm lại bàn tán xôn xao cái gì đó, rồi diện trang phục kín kẽ rồi đi ra ngoài, ngồi xung quanh hắn.
- Gia chủ Đại Du, Thanh Lục Tinh đó đẹp không, ta thật muốn đến a - Một nữ nhân lên tiếng hỏi.
"Đẹp, rất đẹp và bi ai" - Đại Du kéo mỹ nhân đó vào lòng, xoa xoa cặp bưởi, rồi lơ đễnh trả lời.