Chương 106: Ngư Tràng đoản kiếm (Hạ)
Lặn lội đường xa, sức chịu đựng của Tiểu hổ vô cùng tốt, đã sớm biến mất dạng. Tuy nhiên bởi vì là yêu sủng của Nhiếp Vân cho nên hắn biết rõ nó không có việc gì, cho nên lúc này hắn cũng không có lo lắng.
- Ngươi nói ở đây sao? La Nghiêm Bá bá ở đây sao?
Đứng trong sơn cốc, La Thần nhìn chung quanh một chút, dường như không quá tin tưởng cho nên hai hàng lông mày nhíu lại.
- Không phải trong tộc đã nói rồi sao, La Nghiêm bá bá đã sơm ch.ết, làm sao có thể ở đây được? Ta căn cứ vào đồ vật trên Ngư Tràng đoản kiếm mà truy tung tới đây, nói cách khác, nhất định đoản kiếm ở nơi này.
La Vũ nhìn chung quanh một chút, lại dùng truy tung đan điền của mình cẩn thận cảm giác.
- Nơi này trống trải, ngay cả bóng quỷ cũng không có, không phải ngươi cảm giác sai rồi đó chứ?
La Thần thầm nói.
- yên tâm đi, truy tung đan điền tuyệt đối không có vấn đề gì. Ồ? Dường như ở gần hồ nước kia, chúng ta đi qua xem.
Cảm ứng một hồi, hai mắt La Vũ đột nhiên nhìn vào một hồ nước trong sơn cốc.
Lúc này đầm nước sau khi Hoàng Viêm linh thạch bị Nhiếp Vân hấp thu đã triệt để khôi phục lại trong suốt, không còn màu vàng nhạt như trước nữa. Dưới ánh trời chiều mới có chút gợn sóng lăn tăn, lóe lên quang mang màu vàng nhạt.
- Ngư Tràng đoản kiếm? Không phải tìm đoản kiếm của ta đó chứ?
Nghe được hai người nói chuyện, Nhiếp Vân sững sờ.
Đoản kiếm mà hắn vứt đi kia sắc bén vô cùng, được cho là thần binh lợi khí, chẳng lẽ hai người này chạy tới đây là tìm thứ này sao?
Trong lòng sững sờ, trong ánh mắt của hắn, quả nhiên La Vũ truy tung sư kia dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn chằm chằm vào đầm nước rồi lên tiếng:
- Ở ngay chỗ này, ở dưới đáy hồ nước, ta đi xuống dưới xem trước một chút.
Nói xong hắn thả người nhảy xuống.
- Ta cũng xuống dưới.
La Thần thấy đối phương nhảy xuống, sợ thứ tốt bị hắn cướp đi cho nên cũng không có do dự mà trực tiếp nhảy thẳng vào hồ nước.
- Hai người này tới đây tìm thanh kiếm, có lẽ là người đồng tộc với thi thể dưới đáy hồ. Có lẽ thi thể chính là La Nghiêm bá bá trong lời bọn họ. Vốn ta còn định đợi thực lực mạnh hơn nữa sẽ tới thu thi thể kia lên để chôn, hiện tại xem ra không cần nữa.
Nhiếp Vân thi đồ trên người cỗ thi thể kia, xem như là cầm đồ vật của đối phương. Vốn hắn định tìm cơ hội thu thi thể này lên rồi chôn cất, cũng coi như không lấy chỗ tốt không của người ta. Bây giờ nhìn thấy hai người này là tộc nhân của hắn cho nên hắn cũng bỏ đi suy nghĩ này trong đầu.
Hai người này rất có khả năng là tôn tử của hắn, nhất định sẽ mang thi thể đối phương về nhận tổ quy tông, như vậy chung quy so với lưu lạc ngoài hoang dã còn tốt hơn nhiều.
Ở bên ngoài chờ mọt lát, chợt nghe tiếng nước ào ào vang vọt, hai người La Thần nổi lên.
Hai người này quả nhiên đã mang bộ thi thể kia lên, chậm rãi đặt bên bờ hồ. Vừa mới để xuống, sắc mặt cả hai đồng thời trầm xuống.
- Xem ra La Nghiêm bá bá quả thực bị người ta giết ch.ết ở đây, thế nhưng... Sao Ngư Tràng đoản kiếm lại chỉ còn lại cái chuôi vậy?
La Vũ giơ cái chuôi của đoản kiếm trong tay lên, tức giận tới mức toàn thân run rẩy.
Nhìn thấy cái chuôi kiếm này, Nhiếp Vân cũng xấu hổ một hồi. Lúc này hắn mới nhớ tới, ngày đó hắn vận chuyển pháp quyết vô danh, khiến cho đoản kiếm này hóa thành bụi phấn, sau đó mới tiện tay ném cái chuôi này đi. Không ngờ hai người này thông qua bí thuật truy tung, đuổi theo thứ này.
- Ngư tràng đoản kiếm chính là bảo vật vô thượng mà tổ tiên chúng ta lấy được trong một di tích thượng cổ, sắc bén vô cùng. Binh khí hoàng tộc đụng vào cũng phải trực tiếp gãy nát, làm sao có thể có người làm cho nó trở thành như vậy được chứ?
La Thần cũng không nhịn được rít gào.
Hai người tốn sức, thiên tân vạn khổ chạy vài ngàn dặm tới đây, chính là vì muốn tìm được Ngư tràng đoản kiếm này, về tới gia tộc dương danh lập vạn, kết quả không ngờ rằng lại chỉ tìm được một cái chuôi đỏan kiếm.
- Nhất định là người đánh ch.ết La Nghiêm bá bá bẻ gãy, chúng ta phải tìm được người này. Chỉ cần tìm được bối bao của La Nghiêm bá bá là có thể tìm được tin tức của thất kiếm.
Một lúc lâu sau, La Vũ nói.
- Tuy rằng Ngư Tràng đoản kiếm trân quý, nhưng mà so với tin tức về thất kiếm còn kém xa. Chúng ta phải tìm được người đánh ch.ết La Nghiêm bá bá, đoạt lại bối bao kia. Như vậy mang về gia tộc cũng là một cái công lớn.
La Thần cũng hiểu được tình huống bây giờ cho nên gật gật đầu nói.
- Trời sắp tối rồi, trước tiên chúng ta tìm nơi nào hong khô y phục, ăn uống một chút rồi tu dưỡng tinh thần, sau đó lại nghĩ biện pháp.
La Vũ nói một tiếng, hai người cầm thi thể trên mặt đất rồi chậm rãi đi thẳng về phía trước.
- Dù sao người này không phải là ta giết, bọn hắn muốn tìm hung thủ cũng không có liên quan tới ta. Vẫn nên trở về, có lẽ đã bắt được Thanh Yểm ngô công a.
Thấy hai người tìm được đoản kiếm cho nên thất vọng, không đuổi theo Tiểu hổ, Nhiếp Vân thở dài một hơi, đang định lặng lẽ rời đi, đột nhiên hắn nghe thấy hai tiếng rít gào phẫn nộ vang vọng trong sơn cốc.
- Là phụ mẫu Tiểu hổ, hỏng bét, không ngờ lại gặp hai gia hỏa này.
Hai đầu Hổ thú được Nhiếp Vân thiết kế trước đó chính là phụ mẫu của Tiểu hổ. vừa rồi tới đây chúng không có đi ra, Nhiếp Vân lại mải chú ý tới La Vũ, La Thần, trong lúc tâm thần xiết chặt cũng quên đi. Không ngờ tới hai gia hỏa này tìm nơi để hong khô y phục lại vừa vặn gặp hai gia hỏa này.
Hai người này có thực lực Binh Giáp cảnh, nhìn bộ dáng hẳn từ đại gia tộc tới, thực lực không thể khinh thường. Cho dù hai đầu hổ thú này bởi vì Hoàng Viêm linh thạch mà xảy ra biến dị, nhưng mà có lẽ cũng không phải là đối thủ.
Tuy rằng hai gia hỏa này lần trước khiến cho hắn vô cùng chật vật, nhưng mà dù sao cũng là phụ mẫu Tiểu hổ, nếu như không cứu, dù thế nào cũng khó ăn nói.
Rống.
Đang suy nghĩ xem nên đi cứu hai đầu hổ thú này thế nào thì hắn chợt nghe thấy thanh âm của Tiểu Hổ vang vọng.
- Hỏng bét, vừa rồi ta vẫn cho rằng Tiểu hổ không có việc gì, lại quên tiểu tử này tới đây gặp phụ mẫu nó.
Nghe được tiếng rống này, Nhiếp Vân vỗ trán một cái.
Trước đó hắn vẫn cho rằng Tiểu hổ đã chạy trốn mất dạng, nhưng mà hắn không nghĩ tới tiểu tử này đã tới đây thì làm sao không có khả năng đi gặp phụ mẫu cho được.
Dê có ân quỳ, quạ có hiếu phụng dưỡng phụ mẫu, có đôi khi động vật còn hiểu hiếu đạo hơn nhân loại.