Chương 107: Yêu sủng của ta mà các ngươi cũng dám động?
- Ngàn vạn lần không thể để nó gặp chuyện không may.
Nhớ tới Tiểu hổ có thể lần nữa đối mặt với hai gia hỏa này, Nhiếp Vân không thể che dấu thân thể mà từ sau tảng đá nhảy ra, tiện tay xé rách góc áo che mặt, sau đó bắn thẳng về phía tiếng rống vang vọng.
Tuy rằng không biết gia thế của hai gia hỏa này thế nào, tuy nhiên vẫn nên cẩn thận một chút cho thỏa đnág, hắn không có năng lực đánh ch.ết bọn họ, cho nên tốt nhất không nên để cho bọn hắn nhận ra thì tốt hơn.
- Không ngờ tới đuổi một lại dẫn tới hai, hổ thú mặc dù không có thứ như là thú đan, nhưng mà da lông lại là thứ tốt. Hai đầu hổ thú này lại còn là biến dị, thân thể lớn như vậy, cầm về gia tộc một tấm chỉ sợ cũng có thể bán đi ít nhất hai mươi vạn lượng bạch ngân. Coi như là ông trời cho huynh đệ chúng ta báo đáp vì những ngày ăn ngủ ngoài trời này.
La Vũ vừa mới tiến vào một sơn động thì đã nhìn thấy một nhà của Tiểu hổ, hắn hưng phấn rống to một tiếng rồi phóng về phía trước.
Hai người bọn hắn đều có thực lực Binh Giáp cảnh, lại là đệ tử hạch tâm của gia tộc. Võ kỹ bản thân biết được không ít, đương nhiên sẽ không sợ một đầu Hổ thú chỉ có thực lực Binh Giáp cảnh đỉnh phong và một đầu có thực lực Thành Cương cảnh đỉnh phong. Về phần một tiểu Hổ chỉ có thực lực Binh Giáp cảnh sơ kỳ, bọn hắn căn bản không đặt vào trong mắt.
Rống.
Đầu Hổ thú đực thấy hai người xâm nhập lãnh địa của mình, còn muốn giết mình đã sớm tức giận tới mức toàn thân run lên. Miệng gầm rú một tiếng, trảo phải vừa thô vừa to vẽ một cái, hung hăng đập vào La Vũ.
Nếu như Nhiếp Vân nhìn thấy chiêu này của đầu hổ thú đực này, nhất định sẽ cảm thấy may mắn không thôi.
Lúc trước, khi thu phục Tiểu hổ, Tiểu Hổ tổng cộng chỉ có ba chiêu, một là bổ nhào về phía trước, hai là chộp một trảo, hai là xé rách. Nếu như cũng biết dùng móng vuốt công kích như vậy, đừng nói là thu phục được nó, chỉ sợ hắn có đào tẩu được hay không cũng khó mà nói.
- Muốn ch.ết.
Đối mặt với móng vuốt công tới, La Vũ cũng không tránh né, ngược lại còn cười lạnh một tiếng, hai nắm đấm mạnh mẽ lập tức chuyển thành một đạo hỏa diễm nhưng như sấm sét bắn ra.
- Vũ kỹ Hầu tộc thượng phẩm Phích Lịch lôi hỏa.
Hỏa diễm cực nóng vô cùng, trong đó còn mang theo khí tức sấm sét, bạo ngược mà điên cuồng, hung hăng va chạm với móng cuốt của hổ thú.
Phanh.
Khí tức lưu chuyển, cực nóng vô cùng, trong đó mang theo một cỗ khí tức như sấm sét, bạo ngược mà điên cuồng, hung hăng va chạm với móng vuốt của hổ thú.
Phốc.
Một người một thú đối cứng với nhau một chiêu, tuy rằng thực lực La Vũ mạnh hơn một chút, nhưng mà cũng không chiếm được bao nhiêu tiện nghi. Hắn liên tục lùi về phía sau bảy tám bước, sắc mặt đỏ lên, tức thì phun ra một ngụm máu tươi.
- Không ngờ tới hổ thú biến dị này lại có khí lực lớn như vậy, ngay cả Phích Lịch lôi hỏa của ta cũng có thể ngăn cản, đáng giận.
Phun ra máu tươi, sắc mặt La Vũ dữ tợn, miệng rít lên một tiếng, sau đó lại phóng về phía đầu hổ thú đực kia.
La Vũ và đầu hổ thú đực đánh nhau hừng hực khí thế, La Thần và Tiểu hổ, Hổ thú cái kia cũng chiến đấu tới lúc gay cấn.
Tuy rằng sức chiến đấu của Tiểu hổ có thể so với cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, nhưng mà trong mắt La Thần căn bản không đủ dùng. Hắn đánh hai chưởng ra, nếu không phải hổ thú cái ngăn cản hộ con mình, chỉ sợ gân cốt Tiểu hổ đã đứt gãy, nội tạng cũng lệch vị trí. Mà lúc này toàn thân đầu hổ thú cái kia tràn ngập máu tươi, vì bảo vệ nhi tử, nó không có lùi bước chút nào.
- Hai gia hỏa này sao lại lợi hại như vậy chứ?
Cho dù Nhiếp Vân không chạy tới chậm bao lâu, nhưng mà tốc đọ chiến đấu của hai người ba hổ qua nhanh. Vừa mới tới cửa động đã nhìn thấy ba hổ đều bị thương, trên mặt hắn lập tức hiện lên vẻ sốt ruột.
Cho dù đã đánh giá cao hai người này, nhưng mà hắn không ngờ đối phương lại có thực lực như vậy.
- làm sao bây giờ? Cho dù ta có thể vượt cấp khiêu chiến, nhưng mà hai tên này có thể đánh ra võ kỹ Hầu tộc thượng phẩm, một mình ta nhất định không phải là đối thủ.
Liếc mắt nhìn, Nhiếp Vân đã bất đắc dĩ phát hiện ra mình không phải là đối thủ của hai người này.
Sở dĩ hắn có thể vượt cấp khiêu chiến tổng cộng có ba nguyên nhân. Một là có bảy đại đan điền, huyết mạch đẳng cấp cao, đối với cấp thấp có tác dụng áp chế, thứ hai là có kinh nghiệm chiến đấu của hai thế, thứ ba là cấp bậc vũ kỹ của hắn cao hơn người khác.
Bây giờ đối mặt với hai người có thiên phú không thua kém mình, kinh nghiệm chiến đấu cũng rất phong phú, vũ kỹ cũng không yếu. Một mình hắn muốn chiến thắng một người trong đó có lẽ vấn đề không quá lớn. Nhưng mà nếu như chiến đấu với hai, nhất định không phải là đối thủ.
Nếu như đếm sớm một chút, có lẽ liên thủ với ba hổ còn có thể chiến thắng. Nhưng hiện tại ba hổ đều bị thương, chiến đấu đã sớm nghiêng về một bên.
Tuy nhiên Tiểu hổ là yêu sủng thứ nhất của hắn, giống như thân nhân vậy, cho dù cứu không được thì cũng phải cứu.
- Ồ? Có thể thử cái kia xem..
Trong khi do dự, trong lòng hắn đột nhiên khẽ động, nhớ tới cảnh tượng lúc hắn giả mạo sư phụ Dương Ngạn, hắn cắn răng một cái, thân thể giấu ở trong một góc sơn động, tinh thần lực dựa theo pháp quyết vô danh vận chuyển, chậm rãi chuyển động.
Ầm ầm.
Trong nháy mắt, cả sơn động có một cỗ uy áp dày đặc hàng lâm. Chí cao chí thượng làm cho người ta không thể ngăn cản.
- Đây là... Khí tức của cường giả Chí tôn. Nơi này sao lại có cường giả Chí tôn cơ chứ?
Cảm nhận được cỗ khí tức này, hai người và ba hổ đồng thời dừng tay, vẻ mặt kính sợ nhìn về chung quanh, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Cường giả Chí tôn, là nhân vật Khí hải cửu trọng thiên đỉnh phong nhất, so với Khí Tông còn cường đại hơn, chỉ riêng khí tức cũng không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
- Tiền bối, hai huynh đệ chúng ta vô ý đi ngang qua đây, nếu như có mạo phạm kính xin tiền bối thứ lỗi...
Cảm nhận sát ý bạo ngược trong khí tức, La Vũ, La Thần giật mình, đồng thời lùi về phía sau vài bước, sống lưng dựa vào vách đá, cúi đầu nói.
- Thứ lỗi? Hừ, yêu sủng của ta các ngươi cũng dám động thủ, ai cho các ngươi lá gan như vậy?
Đột nhiên có một tiếng rít già nua vang vọng trong sơn cốc, lực lượng sóng âm cường đại khiến cho hai người La Thần, La Vũ sợ tới mức run lên, thiếu chút nữa quỳ rạp xuống đất.