Chương 85: Truy Kích

Xuyên qua hẻm nhỏ thật dài, Thẩm Dịch đi ra một con phố khác.
Cách đó không xa có một khách sạn đang mở cửa hoạt động, chiến đấu phát sinh bên cạnh tựa hồ cũng không sinh ra ảnh hưởng quá lớn đến nơi này.
Thẩm Dịch bước nhanh qua đường, đi vào khách sạn.


Sau khi tiến vào một khắc, hắn quay đầu nhìn lại, chỉ bắt gặp bên kia hẻm nhỏ đã lao ra hơn mười tên dị nhân.
Bọn họ giấu súng trong quần áo, nguyên một đám mặc áo gió theo Thẩm Dịch mà đến, mà trên sân thượng cao ốc xa xa, mấy người Nữ Phong Bạo đang đứng sừng sững, gắt gao nhìn chằm chằm Thẩm Dịch.


Thẩm Dịch quay đầu bước vào khách sạn.
Nhanh chóng xuyên qua đại sảnh, Thẩm Dịch đi vào cửa thang máy, bấm nút lên tầng cao nhất.
Một người khách đang muốn đi vào, lại bị Thẩm Dịch lễ phép cự tuyệt: “Thực xin lỗi, thưa quý ngài, thang máy đang gặp sự cố, cần sửa chữa bảo hành.”


Cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Một gã dị nhân lúc này đã tiến vào bên trong, xa xa chứng kiến thân ảnh Thẩm Dịch biến mất sau cửa thang máy, gã quay đầu kêu to: “Hắn tiến vào thang máy!”
Một gã dị nhân nhìn thoáng qua đèn chỉ thị trên thang máy, lập tức nói: “Hắn lên tầng bốn!”


Đằng sau dị nhân lục tục theo vào, người cầm đầu đúng là một trong hai nam hai nữ từng đi sau lưng Vạn Từ Vương. Người nọ quát khẽ: “Bao vây khách sạn lại, đừng để hắn chạy! Mấy người các ngươi đi chặn các lối thoát hiểm, mấy người các ngươi đi tầng bốn chặn đường, nhớ kỹ, không thấy được hắn không nên khinh địch dùng súng.”


Hai gã bảo an nhìn một đám người khí thế hung hăng xông tới, đang tính đi qua nói gì đó, một gã dị nhân đã bóp cổ một người: “Này thằng ranh, đừng tìm phiền toái cho mình, bây giờ là thời kì phi thường!”
Tất cả mọi người trong khách sạn tự giác không nói thêm gì nữa.


available on google playdownload on app store


Bảy tám tên dị nhân nhanh chóng chạy dọc theo cầu thang bộ.


Tốc độ của bọn họ cực nhanh, không phải dùng phương thức chạy bình thường, mà là như khỉ đột nhảy nhót ấy, mỗi lần nhảy cũng vọt qua nửa tầng. Có người thậm chí sử dụng cả tay lẫn chân bích hổ du tường, chợt cao chợt thấp, còn có người dứt khoát chạy trên tay vịn, phảng phất như lướt lên, chỉ dùng thời gian một lát liền đã tới lối ra thang máy tầng cao nhất.


Bảy tám người đồng thời nhắm họng súng ngay thang máy.
Thang máy lên tới tầng bốn, cửa thang máy từ từ mở ra.
Rỗng tuếch.
Một tên dị nhân trong đó lập tức sử dụng bộ đàm: “Georgie, hắn không ở nơi này.”
Lầu dưới dị nhân cầm đầu Georgie lập tức quay sang nói: “Larry, xem hắn ở đâu?”


Sau lưng, một gã dị nhân da đen gật gật đầu, con mắt phát ra ánh sáng kỳ dị.
Trong con ngươi của gã đột nhiên hiện ra kết cấu của tòa nhà, theo cái đầu chuyển động, hình ảnh càng không ngừng biến hóa: “Con chuột nhắt này cũng không dễ tìm cho lắm.”
“Cố gắng chút nữa!”


“Tôi đang cố gắng đây… Để tôi nhìn lại xem… Thấy hắn rồi!”
“Hắn ở đâu?”
“Có ma, hắn đang ở tầng trên cùng, ngay trong thang máy cùng với mấy người kia!” Larry đột nhiên hét ầm lên.


Qua hình ảnh trong con ngươi của gã có thể thấy rõ ràng một bóng người đột nhiên từ trong thang máy bay ra, nhanh như điện xông vào vài tên dị nhân vốn lên chặn đầu tầng bốn. Bóng người kia tốc độ cực nhanh, dao găm trong tay trái bay múa, xẹt qua cổ họng một gã dị nhân, mang ra một vòng huyết hoa, đồng thời bóng người kia chùn một cái, súng trên tay phải đã phụt ra ánh lửa, đánh vào trên người một tên dị nhân khác.


Tất cả dị nhân đồng thời lao vô, nhưng chỉ sau một khắc, bóng người kia cấp tốc tiến mạnh không ngừng, một đầu húc vào ngực một gã dị nhân, cùng lúc chủy thủ găm vào lồng ngực gã, khẽ kéo gã ra sau mình, chặn đầu viên đạn, đồng thời dùng chân đạp một cái trên tường, người đã bay vọt lên.


Trên không trung làm một cú lộn nhào vòng cung ưu nhã, dao găm ngang trời xẹt qua, một gã dị nhân đã đầu lìa khỏi cổ, máu tươi như giếng phun trào ra.
Đương trên không trung, bóng người kia vẫn liên tục bóp cò, lạnh lùng vô tình bắn ch.ết số dị nhân còn lại.


Đợi cho bóng người kia rơi xuống mặt đất, tất cả dị nhân đã toàn bộ ngã xuống…
Trong đôi ngươi tràn ngập huyết sắc của Larry, một gương mặt lãnh khốc xuất hiện.
Larry mở trừng con mắt, cơ hồ không cách nào hô hấp, gã kêu to lên: “Bọn hắn đã ch.ết! ch.ết hết rồi!”


“Ta đã thấy.” Dị nhân tên Georgie kia hít sâu một hơi.
Sau một khắc, Thẩm Dịch thu vũ khí lại, chạy về hướng hành lang bên kia.
Larry kêu to: “Hắn đang chạy đi! Ta sắp không chống đỡ được nữa.”
Nói xong tên này nhắm mắt lại mềm oặt ngã xuống.
Georgie quay lại kêu to: “Tầng cao nhất có cái gì?”


Một gã nhân viên tiếp tân kinh hãi trả lời: “Là nhà hàng xoay.”
“Một nửa người theo ta, những người khác tiếp tục phong tỏa tại đây!” Georgie hét lớn.
Nhóm lớn dị nhân chen chúc phóng tới thang lầu, chạy lên tầng cao nhất.
***


Sau khi xuyên qua hành lang dài rộng, rẽ sang một lối nhỏ, Thẩm Dịch mở ra bộ đàm, đem tai nghe đặt bên miệng, tiếp tục đi đến tầng cao nhất: “Kim Cương, bên các anh sao rồi?”
“Paulo ch.ết rồi.”
Thẩm Dịch nao nao: “Tại sao có thể như vậy?”


Để tập trung tinh lực tốt hơn cho chiến đấu, hắn đã đóng công năng nhắc nhở của Huyết Tinh văn chương, thế nên cũng chưa biết chuyện này.


“Đạn chữa bệnh của ngươi không cách nào trị hết Paulo, dòng nước lạnh của người băng Bobby có tính ăn mòn rất mạnh, đã khiến nội tạng Paulo vỡ tan, tạo thành tổn thương nghiêm trọng kéo dài… Mấy người Veena rất thương tâm. Paulo đã một mình lãnh đủ công kích của Bobby. Ngươi thì sao?”


Thẩm Dịch đang muốn trả lời, Huyết Tinh văn chương bỗng truyền đến nhắc nhở: “Jerry Lacios cách ngươi vượt qua phạm vi 1 km, lần thứ nhất cảnh cáo, lần thứ nhất cảnh cáo!”


Thẩm Dịch vội vàng nói: “Kim Cương, anh ngàn vạn không nên ly khai tôi quá ba cây số, nếu không tôi nhất định phải ch.ết. Hiện tại tôi đang bị một đám dị nhân giống như chó rượt đuổi theo, bọn Nữ Phong Bạo quyết định đứng ngoài quan sát, giờ tôi đang loanh quanh với chúng trong khách sạn.”


“Rõ rồi, ngươi ở khách sạn nào? Chúng ta đến đón ngươi.”
“Khách sạn William Martin, các anh tốt nhất kiềm chế một tí, dị nhân khẳng định đã bao vây toàn bộ khách sạn. Ngoài ra tôi cần bản đồ kết cấu cụ thể của khách sạn này.”
“Ôn Nhu, mở ra địa đồ.”


Trong tai nghe truyền đến giọng Ôn Nhu: “Tôi đang mở ra địa đồ, Thẩm Dịch, nói tôi biết vị trí lúc này của anh trong khách sạn.”
“Đang ở tầng cao nhất.”
“Được rồi… Tầng cao nhất là nhà hàng xoay, anh đi đường nào lên?”


“Đi thang máy đến tầng bốn, sau đó đi bộ xuyên qua một hành lang dài, đến thang bộ phía bên đây, nơi này có cái hành lang toàn chuyển, thoạt nhìn thật không tệ.”


Trong tai nghe truyền đến thanh âm nhẹ nhàng điểm ấn địa đồ, một lát sau Ôn Nhu kêu lên: “Đã tìm được vị trí hiện tại của anh, tầng thượng có bốn cửa ra vào, có một cửa hướng tây nam, đó là lối thoát hiểm, phía dưới là hẻm nhỏ. Nếu anh ra ngoài từ nơi đó, chúng tôi có thể tiếp ứng cho anh.”


“Đã rõ, đi như thế nào?”
“Anh tiếp tục đi về phía trước, sẽ đụng lối rẽ, sau đó quẹo phải, liền sẽ thấy lối thoát hiểm kia.”
Thẩm Dịch bước nhanh, dựa theo lời Ôn Nhu đi qua góc rẽ, tiến vào một cầu thang nhỏ, dưới lầu rõ ràng truyền đến tiếng bước chân của đám dị nhân truy đuổi.


Thẩm Dịch nhanh chóng hồi đầu: “Đường này kẹt rồi, có dị nhân từ dưới đi lên.”
“Đáng ch.ết!” Trong tai nghe truyền đến giọng Kim Cương kêu to tức giận.
“Tôi cần một tuyến đường mới.” Thẩm Dịch càng chạy càng nhanh, sau lưng phía trước khắp nơi đều là tiếng bước chân của dị nhân.


“Đi nhà hàng!” Ôn Nhu kêu to lên: “Nhà hàng xoay có đường thoát, đi vào trong đó, tôi sẽ cho anh biết làm như thế nào!”
“Đi như thế nào?”
“Tại ngã rẽ anh vừa chạy qua quẹo phải, anh sẽ thấy một cái phòng bếp, ra phòng bếp có thể đến nhà hàng, đó là đường gần nhất.”


Thẩm Dịch nhanh chóng vọt trở lại đường cũ, rẽ phải, quả nhiên nhìn thấy một cái phòng bếp, hắn bước nhanh tới nhà bếp, đầu bậc thang lúc này đã truyền ra tiếng bước chân rõ ràng của dị nhân.
Bọn họ đã đến.


Thẩm Dịch nhanh chóng nép sát vào phía sau tủ lạnh, một anh đầu bếp bưng bánh ngọt kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch, Thẩm Dịch đặt ngón trỏ lên miệng ra dấu suỵt với anh ta.
Ngay lúc này một gã dị nhân lao đến.
Thẩm Dịch trở tay nắm lấy cổ áo dị nhân kia xách qua, cánh tay dùng sức, ngạnh sanh vặn gảy cổ dị nhân kia.


Người đầu bếp kia sợ tới mức muốn kêu to, Thẩm Dịch đã buông dị nhân ra, bịp lại miệng đầu bếp, tiện tay khoét một góc bánh ngọt rồi nhét vào trong chính miệng mình, cười hì hì nói: “Mùi vị không tệ lắm.”
Hắn xoay người rời đi.


Lại có hai gã dị nhân lao đến, khi thấy thi thể dị nhân lúc trước, liền quay đầu kêu to: “Hắn ở chỗ này!”
Hơn mười tên dị nhân vọt vào, súng trong tay đồng loạt nổ.
Trong phòng bếp đạn bay loạn xà ngầu, tất cả đầu bếp sợ tới mức nhao nhao ôm đầu ngồi xổm.


“Thẩm Dịch, bên ngươi có chuyện gì đấy?”
“Đang trình diễn hòa âm.” Thẩm Dịch lập tức nghiêng đầu, một phát đan lau qua mặt hắn đánh lên vung nồi treo bên cạnh, phát ra thanh âm leng keng dễ nghe.


Một gã dị nhân kêu to nhảy đến, lao về phía Thẩm Dịch, Thẩm Dịch vung ngược tay, một cái nồi đã đánh tới hướng dị nhân kia, dầu nóng trong nồi tưới ngay trên mặt gã, dị nhân kia khóc thét che mặt ngã xuống đất, dốc sức liều mạng lăn mình quay cuồng.


Một tên dị nhân khác lặng lẽ vòng qua phía sau, ý định cho Thẩm Dịch một kích trí mạng, Thẩm Dịch đột nhiên xoay người nhảy lên một cái, áo phông sau lưng hất lên, ‘Vampire sờ mó’ tay trái đâm vào đỉnh đầu dị nhân kia, dùng sức nhổ, chất lỏng trắng đỏ tung tóe toàn thân.


Ít nhất bảy tám tên dị nhân xông đến, Thẩm Dịch cúi đầu bỏ chạy, vô số viên đạn bắn phá sau lưng hắn, hoa lửa tung tóe khắp nơi.


Trong phòng bếp có một bàn inox thật dài để đặt món ăn, Thẩm Dịch rướn người nhảy dựng lên đó, một đường trượt đi qua, đánh rơi hết thảy đồ ăn thức uống đặt trên bàn, thẳng đến lúc rơi xuống lập tức ngồi xổm, viên đạn truy kích bay sượt qua da đầu Thẩm Dịch.


Linh Hỏa Thương trong tay Thẩm Dịch cũng đồng thời nổ súng, hắn rõ ràng là đưa lưng tựa sau vật chắn phía trước mọi người, thế mà viên đạn vừa rời nòng đã tự động di chuyển, gào thét bay về phía ba gã dị nhân xông đến trước nhất.


Ba gã dị nhân bị đạn bắn ngay giữa yết hầu, huyết tuyền tuôn trào, ngửa đầu ra sau ngã quỵ tại chỗ.
Một gã trong số đó lại vẫn cho ra rương hòm, Thẩm Dịch dùng đầu vai húc lên, cái bàn ăn dài lập tức dịch về phía sau, Thẩm Dịch lăn mình một cái, nắm lấy rương hòm chạy về hướng bên kia phòng bếp.


Đạn bay rượt theo hắn, biến trọn căn phòng bếp thành một bãi chiến trường thiết huyết đẫm máu.
Thẩm Dịch tiện tay giơ lên một cái bình gas rồi ném, bình gas lăn lông lốc đến dưới chân vài tên dị nhân.
Một tên dị nhân trong đó biến sắc: “Không xong!”


Đạn Linh Hỏa Thương đã chui vào trong bình gas.
OÀ..ÀNH!
Theo một tiếng nổ vang ầm trời, ánh lửa kịch liệt nuốt trọn căn phòng bếp.
Ôn Nhu sát ngay bộ đàm la oái một tiếng, quẳng nó sang một bên.
“Cô sao thế?” Trong bộ đàm truyền đến giọng Thẩm Dịch.


“Không có việc gì, bị chấn một chút, lần sau lúc gần phát ra tạp âm nhớ thông báo trước, vừa rồi tôi mới dùng cường hóa thính lực.” Ôn Nhu tức giận kêu to.
“Thật xin lỗi, tôi đã đến nhà hàng, tiếp theo chạy đâu?” Thẩm Dịch rời khỏi phòng bếp, chăm chú nhìn quanh bốn phía.


Trong nhà ăn xa hoa, thực khách hoảng sợ nhìn phòng bếp phát ra ánh lửa, còn có Thẩm Dịch từ trong ngọn lửa chầm chậm bước ra.
“Nhà hàng có hai tầng, nối với nhau bằng một cái cầu thang làm bằng gỗ, nhìn thấy không?”


“Đã thấy.” Thẩm Dịch chỉ cần quét mắt một vòng, cũng đã thu hết vào mắt tất cả bố trí ở đây.
“Đằng sau cầu thang có cánh cửa, kia chính là phòng quăng rác, đi vào.”


Phòng bếp lần nữa truyền đến tiếng dị nhân, Thẩm Dịch không do dự nữa, phóng tới thang gỗ, lúc đi ngang qua quầy bar, thuận tay lấy đi một chai Louis XIV, cười nói với nữ bồi bàn dáng dấp không tệ gần đó: “Ghi vào sổ cho tùy tùng của tôi.”


“Tùy tùng của ngài? Ở đâu?” Hoàn toàn là xuất từ bản năng, nữ bồi hoảng sợ hỏi.
Thẩm Dịch dùng ngón tay cái chĩa chĩa sau lưng, ba bốn tên dị nhân đã lao ra từ góc rẽ phòng bếp, bắt đầu nhìn chung quanh.
Sau một khắc, Thẩm Dịch đã nhanh chân đến cánh cửa sau thang gỗ, đẩy cửa vào.


Nhìn quanh một lát hắn nói: “Tôi đã đến phòng chứa rác, trong này không có đường.”
“Giữa phòng có một đường ống, bò vào đi.”
“Có ma, đây không phải đường.”
“Với anh mà nói, đấy chính là đường.”


“… Được rồi.” Thẩm Dịch tiện tay nhét bình rượu vào Huyết Tinh văn chương, giơ tay kéo rào sắt che miệng ống ra, sau đó nhảy vào đường ống, đồng thời nói vao tai nghe: “Nói tôi biết cái đường ống này đi thông hướng nào?”


“Anh sẽ không thích đáp án kia đấy.” Ôn Nhu cười nói: “Nó là đầu ra của toàn bộ rác thải.”
“…” Thẩm Dịch bất đắc dĩ buông tay, cả người trượt xuống dưới theo đường ống.


Đúng lúc này, cửa phòng rác lại lần nữa bị đá mở, dị nhân cầm đầu Georgie Kinnear kia tận mắt thấy Thẩm Dịch trượt xuống theo đường ống, gã gào thét nhảy luôn vào trong.
Thẩm Dịch là đầu trên chân dưới nhảy xuống, còn dị nhân Georgie Kinnear kia lại là đầu dưới chân trên mà rơi.


Thân trượt trong đường ống, súng trong tay gã điên cuồng xạ kích Thẩm Dịch.


Trên người Thẩm Dịch chớp liên tục mấy đạo bạch quang, đạo cụ chống đạn đang tiêu hao kịch liệt. Thẩm Dịch giơ súng xạ kích Georgie, một màn khiến cho Thẩm Dịch kinh hãi lập tức xuất hiện. Cả người Georgie đột nhiên trở nên dẹp lại, phảng phất giống như trang giấy dán sát vào đường ống trượt, toàn bộ đạn của Thẩm Dịch đều xẹt qua cạnh người gã.


“Đáng ch.ết!” Thẩm Dịch thấy không bắn trúng Georgie, lúc này bọn hắn đã trượt vào chỗ chuyển tiếp thứ nhất, thân ảnh Georgie lập tức biến mất trong mắt Thẩm Dịch.


Cái đường ống này có tuyến đường cực kỳ phức tạp, bảy ngoặt tám quẹo rất nhiều, hai người một trước một sau trượt đi, tạm thời ai cũng không nhìn thấy ai.


Thẩm Dịch hô to vào tai nghe: “Có một gã mắc dịch có thể biến thân thể của mình trở nên rất dẹp đang bám theo tôi trong đường ống! Là một thủ hạ trọng yếu bên người Vạn Từ Vương, hỏi nhóc Jerry một chút xem, tên kia là ai?”


Một lát sau, Ôn Nhu trả lời: “Georgie Kinnear, người cao su, vốn là lính thủy đánh bộ Mỹ, có được kỹ thuật tay không xuất sắc. Trong một lần huấn luyện vật lộn, gã phát hiện thân thể của mình xuất hiện bệnh trạng quái dị, thân thể trở nên vô cùng co giãn, có thể tháo bỏ công kích từ bên ngoài, hơn nữa có thể tự do kéo dài biến dẹp thân thể… Hệt như trong Fantastic Four.”


“Cũng được đấy. Hiện tại tên này theo sát lấy tôi, quỷ tha ma bắt, tốc độ trượt của gã đã tăng lên!”


Thẩm Dịch ngẩng đầu nhìn lên trên, chỉ thấy Georgie Kinnear y như quả đạn pháo bay thẳng đến mình —— thằng này vậy mà biến cơ thể trở nên càng thêm dài nhỏ để tăng mạnh tốc độ bản thân.


Ngay lúc lao qua một chỗ chuyển tiếp, Georgie Kinnear đã tới đỉnh đầu Thẩm Dịch, hai người mặt đối mặt, đồng thời nổ súng vào nhau. Thẩm Dịch lách đầu sang, họng súng Georgie Kinnear phun ra tia lửa cạnh mặt hắn, khí diễm nóng rực cơ hồ muốn nướng chín mặt hắn, đồng thời đạn từ Linh Hỏa Thương cũng sượt qua thân thể bẹp dí của Georgie Kinnear. Hai người đồng thời dùng tay chụp vào tay cầm súng của đối phương. Thẩm Dịch bắt cứng cổ tay phải của Georgie Kinnear, chỉ thấy cổ tay của đối phương đột nhiên trở nên trơn trượt, cả cánh tay duỗi dài, tựa như rắn quấn vài vòng trên cánh tay của mình, đồng thời họng súng lại lần nữa nhắm ngay đầu Thẩm Dịch. Ngay một khắc gã muốn bóp cò, Thẩm Dịch mạnh mẽ cụng đầu, Georgie Kinnear không nghĩ tới đối phương còn ngón này, nhất thời không thể giữ được súng, súng trong tay bay ra, đụng vào đường ống phát ra tiếng vang inh tai.


Bất quá cánh tay cầm Linh Hỏa Thương của Thẩm Dịch cũng bị Georgie Kinnear cuốn lấy, phảng phất như roi, hung hăng quất vào Linh Hỏa Thương, đánh bay nó khỏi lòng bàn tay Thẩm Dịch.


Hai người đồng thời mất súng, một bên nhanh chóng rơi xuống, một bên dây dưa lẫn nhau, bọn hắn trong đường ống mạnh mẽ vồ tới, ngươi đánh ta một quyền, ta tống ngươi một cú, toàn bộ cao ốc chỉ nghe thấy thanh âm oanh oanh đùng đùng một đường từ trên xuống dưới dồn dập truyền đến, người phía ngoài nghe mà trợn mắt há hốc mồm.


Mà ở trong đường ống, Thẩm Dịch sắp lâm vào tình thế nguy hiểm.


Hai cánh tay của Georgie Kinnear giống như rắn cuốn lấy Thẩm Dịch, đồng thời cả người như một con trăn lớn bơi về phía thân thể Thẩm Dịch, dùng thân thể của mình làm dây thừng, quấn quanh Thẩm Dịch. Trước kia hai người là một trên một dưới rơi, giờ phút này đã biến thành Georgie Kinnear quấn lấy Thẩm Dịch rơi cùng một chỗ.


“Ngươi… ch.ết chắc rồi!” Georgie Kinnear nhìn Thẩm Dịch cười cạc cạc quái dị.
Giờ phút này thân thể gã buộc chặt Thẩm Dịch, duy có cái đầu song song Thẩm Dịch, nhìn Thẩm Dịch mà cười to dữ tợn.


Gã đột nhiên há mồm, chỉ thấy miệng gã trong nháy mắt biến to kinh dị, phảng phất như cái hang không đáy. Miệng gã lớn đến nỗi, Thẩm Dịch hoàn toàn nhìn không tới mặt gã, bởi vì toàn bộ khuôn mặt cũng đã bị ép ra sau đầu.


“Hồng Lãng, tên này còn to mồm hơn cả ngươi!” Thẩm Dịch lẩm bẩm nói.
Mắt thấy Georgie Kinnear sắp cắn xuống, Thẩm Dịch đột nhiên đụng đầu vào hàm răng gã, khiến gã đau tới mức lớn tiếng kêu thảm, quyền trái của Thẩm Dịch bỗng sáng lên một đoàn điện quang.
Lôi đình nhất kích!


Bởi vì thân thể Georgie Kinnear hoàn toàn dán trên Thẩm Dịch, một đòn này gã căn bản không thể tránh.


Kỹ năng phát động, Georgie Kinnear lại lần nữa đau kêu thành tiếng, cả người đều bắt đầu co rút, thân thể kéo dài nhanh chóng biến trở về nguyên hình, hai gã đàn ông con trai quấn cùng nhau phảng phất tương thân tương ái rốt cục tách ra. Có điều một kích này lăng tuy lệ ác liệt, nhưng cũng không tạo thành vết thương trí mạng cho Georgie Kinnear, dị nhân cấp 4 không những có năng lực mạnh hơn, về mặt thể chất cũng nhận được tăng cường rõ ràng.


Màn trượt ống ùng ùng rốt cuộc kết thúc, hai người kẻ trước người sau chui tọt vào một cái thùng rác to đùng.
Một núi bao nhựa túi nhựa hoàn toàn che phủ hai người.


Georgie Kinnear nhảy dựng, đánh một quyền vào mặt Thẩm Dịch, Thẩm Dịch bắt lấy chân Kinnear bẻ ra ngoài, không nghĩ tới Kinnear không chút sứt mẻ, chỉ là chân bị Thẩm Dịch vặn ra lại vặn vào trở lại. Thẩm Dịch ngẩn ngơ, Kinnear đã cười to đánh tới một quyền, Thẩm Dịch mở tay trái ra, ‘Vampire sờ mó’ lập tức hiện lên hung hăng đâm xuống bụng Kinnear, nhưng thân thể Kinnear lại co về phía sau, dao găm căn bản không cách nào chạm tới đối phương.


Kinnear kêu to cho ngay một cú liên hoàn cước lên ngực Thẩm Dịch, Thẩm Dịch bay lên, đồng thời cũng phi cước đá vào cổ Kinnear, đầu Kinnear quay mòng mòng một hồi, cổ bị vặn thành một nùi, sau đó lại vòng vòng vèo vèo trở lại.


Kinnear lắc lư vài cái, hiển nhiên trò vặn xoay đặc dị này cũng khiến gã có chút quáng mắt.


Thẩm Dịch nhảy xuống đống rác, Kinnear cười gằn bổ nhào qua, vung quyền đánh Thẩm Dịch một trận, gã cầm lấy cổ Thẩm Dịch kêu to: “Từng có lần ta đang xem phim, có một bà già liều mạng lải nhải sau lưng ta. Ta rất phiền! Cho nên ta liền quay đầu nhìn bả một cái, đương nhiên, thân thể của ta không nhúc nhích. Ngươi đoán kết quả thế nào?”


Kinnear đắc ý cười to: “Bả bị hù ch.ết! Ha ha, ta muốn bẻ gãy cổ của ngươi, để ngươi nhìn dáng dấp cái mông ra sao một chút, ta đoán đời này ngươi chưa từng thấy qua nó!”
“Ta không muốn chơi mấy trò chán ghét này.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói.


Hắn đột nhiên nhấc Kinnear ra thùng rác, quăng cả người gã về phía sau.
Kinnear trên không trung còn cười to phách lối: “Không có tác dụng đâu, ngươi không giết được ta!”


Nhưng mà sau một khắc, gã bất ngờ phát hiện điểm hạ cánh của mình cư nhiên là một máy trộn bê-tông, cửa vào khổng lồ phía dưới phảng phất há to mồm chờ thôn phệ chính mình.


“Há, không!” Tiếng kêu to tuyệt vọng của Kinnear rơi vào trong cỗ máy, Thẩm Dịch ném ra ‘Vampire sờ mó’ trong tay, cắm ngay chốt mở máy trộn bê-tông nọ.
Cỗ máy vận chuyển giữa tiếng nổ thật to, nương theo là âm thanh Kinnear kêu thảm thiết.
Đầu ra của máy trộn bê-tông đầy máu thịt lẫn lộn.


“Lần sau để bà lão xem cái này đi.” Thẩm Dịch lạnh lùng nói.


Thời khắc hắn vừa rớt ra khỏi đường ống, hắn đã thấy máy trộn bê-tông phía ngoài thùng rác này. Thiên phú tinh vi khiến cho năng lực quan sát sự vật quanh thân của hắn tăng mạnh, cũng khiến trí nhớ của hắn càng thêm chính xác. Thẩm Dịch hoàn toàn nương theo vị trí máy trộn bê-tông trong trí nhớ mà ném Kinnear ra ngoài, quả nhiên giải quyết xong cái tên phiền toái này.


Giết ch.ết Kinnear, trên mặt đất xuất hiện một cái rương, Thẩm Dịch nhấc rương hòm lên, lại tìm Linh Hỏa Thương của mình trong thùng rác, đoạn thu hồi ‘Vampire sờ mó’, lúc này mới bước nhanh rời đi.
Ngoài hẻm nhỏ cạnh cao ốc, xe của bọn Ôn Nhu đã đứng chờ sẵn, bên cạnh xe có mấy thi thể dị nhân.


Thẩm Dịch lên xe: “Lần sau chỉ đường nhớ chỉ đường nào sạch sẽ một chút.”
Ôn Nhu một bên khút khít cái mũi nhỏ đáng yêu: “Tôi cũng nghĩ thế… Người anh thật là hôi quá đi."






Truyện liên quan