Chương 89: chân tướng kinh người

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
- Huyện chúng ta không có quy củ thăng đường không được mang theo binh khí.
Lâm Duệ tay đè yêu đao, chen chân lên trước, vừa đi vừa nói thu hút những người xung quanh. Thiết Kích Ứng Nguyên, Trương Thiên Thường và Tào Quân đồng loạt nhìn về hướng hắn.


Lâm Duệ vẫn thong dong như thường, khí độ tự nhiên nói:
- Huyện úy đến cùng muốn làm gì? Hắn muốn nghị sự thì để chúng ta tiến vào, không muốn nghị sự thì thôi, đừng bày trò! Lâm mỗ đây không rảnh hầu hạ hắn đâu.


Thiết Kích Ứng Nguyên hai mắt trừng lớn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Duệ:
- Ngươi dám bất kính với huyện úy đại nhân như vậy sao?
Lâm Duệ cười lớn, ánh mắt nhìn về phía đôi thiết kích trong tay Ứng Nguyên và bàn tay nắm chặt đã nổi gân xanh của đối phương:


- Làm sao, muốn động thủ với ta sao? Tin hay không hôm nay ta không làm bộ đầu nữa, làm thịt ngươi trước!
Hắn cười lạnh, sát khí tuôn trào, rút ra chiến đao nhìn thẳng đối phương!


Keng! Cơ Tuyết Oánh đứng sau lưng Lâm Duệ cũng rút ra thanh chiến đao “Kinh Tuyết” dài hẹp chỉ xéo xuống mặt đất. Nàng yên lặng nhìn Thiết Kích Ứng Nguyên, đôi mắt hơi lộ đỏ máu, tràn đầy sát ý. Chắc chắn chỉ cần Lâm Duệ lên tiếng, nàng sẽ chém ch.ết đối phương!


Ứng Nguyên không khỏi co giật cơ mặt, trong lòng điên cuồng chửi bới tên bộ khoái tuấn tú dựa vào mặt ăn cơm, ỷ vào huyết đao cơ dám lớn tiếng với hắn! Có giỏi thì cất huyết đao cơ kia đi, đơn đả độc đấu với hắn xem nào! Chỉ là cấp 3 mà thôi, cha mày một tay cũng thịt được mày!


available on google playdownload on app store


Nhưng vào lúc này, thanh âm huyện úy truyền ra:
- Được rồi Ứng đô úy, để bọn họ vào đi.


Sắc mặt Thiết Kích Ứng Nguyên khó coi vô cùng, ánh mắt của hắn cũng lạnh lẽo như rắn độc nhìn hai người Lâm Duệ và Cơ Tuyết Oánh. Nhưng chốc lát sau đó, hắn đè lại lửa giận, thầm nghĩ cũng được, để đôi cẩu nam nữ này sống thêm chút thời gian, sau đó đó tính sổ với chúng chưa muộn. Hắn hừ mạnh một tiếng mang theo thiết kích vào trong đại đường. Đám huyện binh thấy thế thì tránh sang hai bên nhường đường.


Trương Thiên Thường khẽ mỉm cười giơ ngón cái với Lâm Duệ, ý tán thưởng.


Lâm Duệ chỉ mỉm cười đáp lại. Làm người nếu như quá tuân theo quy củ thì sẽ bị đối phương lấn áp. Đối với loại người như huyện úy và Ứng Nguyên, tuyệt đối không thể làm quân tử. Nhất là hắn đã trung kiên phe huyện lệnh, ương ngạnh mới là thái độ đúng đắn!


Hắn làm thủ thế với Trương Thiên Thường, khẽ chỉ bên trong.
Trương Thiên Thường chỉ vuốt vuốt cằm, hắn cũng hiểu hôm nay huyện úy sợ là không có ý tốt.
Lâm Duệ đưa một đống thiểm lôi phù và sí viêm phù cho huyết đao cơ:


- Tuyết Oánh, ngươi vào trong trước, dán phù khắp nơi nhé, đừng bỏ sót góc nào, xà nhà góc phòng tường, chỗ nào thấy được thì cứ dán mấy tấm lên.
Hắn mấy ngày nay rảnh rỗi là lại vẽ phù, giờ trong tay có hơn 800 tấm phù.


Ẩn độn của huyết đao cơ thiên hạ hiếm thấy, chỉ cần nàng không muốn bị người khác phát hiện, dù là huyện lệnh cũng không thấy được nàng ta. Cơ Tuyết Oánh khẽ gật đầu biến mất. Nàng nhanh chóng tiến vào trong, dán hơn trăm tấm phù khắp nơi, thậm chí ngay cả sau lưng đám huyện binh ở góc xa cũng không bỏ qua.


Huyện úy Chu Lệnh Thì đang ngồi giữa công đường, thấy cảnh này thì có chút không còn gì để nói. Ánh mắt của hắn nhìn theo Cơ Tuyết Oánh nhảy múa dán phù khắp nơi, thầm nghĩ ta thấy mà! Ngươi coi ta là kẻ mù sao? Người khác không thấy được nàng, nhưng hắn vì nguyên nhân khác nên có thể thấy rõ Cơ Tuyết Oánh.


Chỉ là Chu Lệnh Thì thầm nghĩ trong lòng, không chút ngăn cản, tên tiểu tử họ Lâm kia rất cẩn thận, nhưng dán phù vô dụng thôi.


Lâm Duệ đợi đến khi Cơ Tuyết Oánh dán phù xong, mới cùng Nhập Thất tiến vào đại đường. Khi hắn vừa vào cửa đã nhíu mày lại, hắn thấy điển sử Khương Hàm Chương cũng trên công đường, ngồi bên cạnh huyện úy. Ngoài điển sử ra, còn có hai tên bộ đầu lúc trước chọn từ chức cũng đang ngồi bên trái. Lệ bộ đầu thì mấy ngày trước ch.ết trong tay huyết đao cơ!


Để Lâm Duệ chú ý là trái phải đại đường đứng đầy huyện binh và bốn mươi hòm gỗ lớn, bề ngoài mấy hòm gỗ này đều khắc trận pháp che lại linh thức cảm ứng. Còn nữa, Độ sư gia đâu rồi? Điều này làm hắn không khỏi nhíu mày, lần này đúng là Hồng Môn Yến rồi!


Trương Thiên Thường sắc mặt xanh xám, nhìn hướng huyện úy nói:
- Huyện úy đại nhân, mấy ngày trước điển sử Khương Hàm Chương và hai vị bộ đầu Vương, Kim đã xin từ chức. Hiện giờ không phải quan chức, sao hôm nay có thể ngồi trên công đường?


Huyện úy Chu Lệnh Thì bưng chén trà cười lớn, ánh mắt đầy khinh thường. Những người này đã vào huyện nha thì như hổ vào lồng giam, sinh tử nằm trong tay hắn.
Điển sử Khương Hàm Chương híp mắt lại nhìn đám người bên dưới:


- Huyện lệnh? Huyện lệnh ở đâu ra chứ? Ta hỏi các ngươi hắn họ tên là gì, là nam hay nữ? Gần tháng nay, vị trí huyện lệnh bị yêu ma chiếm đoạt, các ngươi nối giáo cho giặc giúp yêu ma hoành hành, độc hại bách tính, đến giờ còn chưa biết sao?


Lâm Duệ và Vương Sâm chỉ nghe vài câu thì cả người run lên, đầy khó tin nhìn nhau. Quả thật, bọn họ không biết huyện lệnh đại nhân họ tên là gì, vẫn một mực gọi là huyện lệnh!


Vương Sâm vội mở chip ra, tr.a xét lại tình báo về thân phận dị thể, sắc mặt hắn không khỏi tái nhợt. Trong tình báo có ghi lại rõ ràng, huyện lệnh đã tử vong hai tháng trước, vấn đề là hắn đã nhìn những tài liệu này rồi nhưng lại không nhớ rõ!


Lâm Duệ cũng nhíu mày lại, mấy ngày trước hắn cũng từng tr.a đọc lại tài liệu, lúc ấy cảm giác không đúng, còn từng thảo luận với Vương Sâm, nhưng vì sao khi giáng lâm dị thể lại quên mất? Đây là chuyện quái quỷ gì vậy?


- Huyện lệnh huyện ta Lý Hồng Lâm truy tr.a yêu ma, bỏ mình hai tháng trước ở Hỏa Khư trấn. Hiện tại Lại bộ chưa điều động huyện lệnh mới, bất ngờ một tháng trước có yêu ma chui vào huyện ta, chiếm đoạt vị trí huyện lệnh. Ta và điển sử lúc đó không rõ nội tình, đến nay mới xác định được thân phận yêu ma của hắn. Trương Thiên Thường và Lâm Thập Nhị, gần tháng nay các ngươi hỗ trợ yêu ma, chắp cánh cho hổ. Nhưng bản quan nể tình các ngươi không biết thân phận huyện lệnh bị lừa bịp, có thể châm chước. Hôm nay bắt các ngươi nhập ngục, cẩn thận điều tr.a xem các ngươi có thông đồng với yêu ma không rồi luận tội sau!


Huyện úy Chu Lệnh Thì khẽ mỉm cười, buông chén trà xuống:
- Bắt người!
Theo tiếng nói của hắn, huyện binh bên cạnh hô to, lẻng xẻng xiềng xích muốn trói lại Trương Thiên Thường và Lâm Duệ. Bên ngoài cũng có mười mấy huyện binh tràn vào, chặn lại cửa ra.


Nhưng chớp mắt sau, ầm một tiếng, sóng khí trào dâng. Huyết đao cơ đột nhiên ra tay, tay cầm chiến đao chỉ thẳng công đường, đao ý sắc bén bá đạo khuếch tán, tinh thần lực khổng lồ quét ngang toàn bộ đại đường.


Đông đảo huyện binh bị đao ý của nàng xung kích, ngã trái ngã phải, không chút ngoại lệ đều bị ép ngất xỉu.
Vương Sâm trông thấy cảnh này thì khẽ gãi đầu, hắn đoán ngày đó mình ngất xỉu cũng là bị đao khí ép ngã!
Khương Hàm Chương con ngươi khẽ nhíu:


- Lâm Thập Nhị, ngươi dám trái lệnh à?
Huyện úy Chu Lệnh Thì và Thiết Kích Ứng Nguyên cũng tức giận nhìn hắn, đám người Trương Thiên Thường thì hơi giật mình.


- Sao lại nói là chống lệnh chứ? Liên quan đến yêu ma giả thành huyện lệnh, đều là lời nói của các ngươi, Lâm mỗ không dám tin! Không ngại chờ huyện lệnh đại nhân quay lại, lúc đó hãy phân biệt thật giả. Huyện úy cũng có thể mời quan trên đến, chủ trì án này, chờ đến khi có kết luận thì định tội chưa muộn! Còn bây giờ, Lâm mỗ mỗi ngày trảm yêu trừ ma, tuân thủ vương pháp, tự hỏi không thẹn với chức quan, bách tính chờ mong, hiện tại ai dám bắt ta? Lâm mỗ chém hắn! Dù có là huyện úy điển sử thì cũng chém ch.ết!


Lâm Duệ một tay đè đao, thần sắc mãnh liệt đối diện với Chu Lệnh Thì. Hắn đảo một vòng nhìn quanh:


Trương Thiên Thường âm thầm ngạc nhiên, thầm nghĩ tiểu tử này đủ ngông cuồng! Đương nhiên eo của Lâm Thập Nhị rất cứng, huyết đao cơ cấp 4 vương giai kia đủ đối kháng đám người huyện úy điển sử, thực lực Lâm Thập Nhị cũng rất tốt, có thể chém giết yêu ma cấp 4, nếu hắn muốn lật bàn cứng chọi cứng, huyện úy khẳng định không đè ép được.


Lúc này tâm tư Trương Thiên Thường cũng rất nặng nề, thầm nghĩ chuyện huyện lệnh là như nào vậy?


Huyện úy Chu Lệnh Thì híp mắt lại nhìn Lâm Duệ, lát sau không nhịn được cười lớn. Vừa rồi khi Lâm Duệ tiến vào, hắn đã biết dùng thủ đoạn quan trường không đè ép được đối phương. Ánh mắt Chu Lệnh Thì chuyển hướng huyết đao cơ Cơ Tuyết Oánh, bình tĩnh nói:


- Thằng nhóc con, cậy vào huyết đao cơ không nể nang gì ai, ngươi nghĩ nàng thật sự thuộc về ngươi?
Lông mày Cơ Tuyết Oánh nhăn lại, cảm giác máu huyết biến hóa, giống như là đêm mười ngày trước ở Túy Hoa lâu vậy.


Huyết mạch toàn thân nàng xao động, trong đầu nảy sinh vô số ý nghĩ tạp nham hung lệ, để tứ chi nàng không thuộc về bản thân điều khiển. Nàng nỗ lực chống lại, dẫn đến phản phệ từ nơi sâu trong huyết mạch và linh hồn, để nàng đau nhức toàn thân, vô cùng thống khổ thậm chí không nén được khẽ rên rỉ. Cơ Tuyết Oánh đã có một lần kinh nghiệm, thông qua như ý đồng tâm kết, chuyển một phần thống khổ cho Lâm Duệ. Đây là chủ nhân đã dặn dò trước nên nàng không chút do dự.


Điển sử Khương Hàm Chương và Thiết Kích Ứng Nguyên nhìn Cơ Tuyết Oánh dần bình tĩnh lại thì không khỏi chột dạ. Nếu hôm nay huyện úy đại nhân không thể khống chế huyết đao cơ thì trận huyết tẩy hôm nay, không biết ai thịt ai đây!


Huyện úy Chu Lệnh Thì thần sắc tự nhiên lấy ra con dấu vàng trong tay áo và một bình sứ. Khi hắn mở bình sứ ra, đổ máu trong đó lên con dấu, con dấu vàng bỗng bùng lên ánh lửa.


Lông mày Lâm Duệ cau lại, cảm giác đau đớn hắn đang chịu đột ngột biến mất! Hắn hiểu rằng thứ đó đang tạm cắt đứt huyết khế giữa hắn và Cơ Tuyết Oánh!


Khuôn mặt Cơ Tuyết Oánh thì đau đến vặn vẹo, con ngươi đỏ hồng, da thịt nổi đầy gân xanh. Nội tâm nàng đang thầm nghĩ không thể như này, bản thân không thể lại mất khống chế được. Nhưng lý trí trong ý thức của nàng không tự chủ được dần dần biến mất.


Huyện úy Chu Lệnh Thì thấy vậy thì mỉm cười, quả đúng như dự liệu của hắn, Cơ Tuyết Oánh quả nhiên không gánh chịu được máu của cha nàng ta. Hắn chỉ về hướng Lâm Duệ nói:
- Giết hắn! Lập tức giết hắn!


Trong mắt hắn tràn ngập chờ mong, chờ mong huyết đao cơ lần thứ hai giết chủ nhân. Dù không thể nhử huyện lệnh vào bẫy, để hắn có chút tiếc nuối nhưng thiên phú võ đạo Lâm Thập Nhị rất tốt, có thể còn hơn huyện lệnh! Biết đâu mang đến niềm vui lớn cho hắn!


Trương Thiên Thường và Tào Quân nhìn nhau rồi cảnh giác nhìn Cơ Tuyết Oánh. Huyết đao cơ này đang mất kiểm soát, huyện úy có thể nắm giữ biện pháp lách qua huyết khế điều khiển huyết đao cơ. Điều này làm họ nhớ đến án ở Túy Hoa lâu mười ngày trước!


Trương Thiên Thường cũng ở hiện trường khi đó, huyết đao cơ lúc đó y như này, sau đó giết ch.ết chủ nhân Nguyên Dịch của nàng! Rồi giết hơn hai mươi người ở gần Túy Hoa lâu, bao gồm cả trợ thủ của hắn, mấy vị anh em trong nha môn. Chẳng lẽ hôm nay lại tái diễn như vậy?


Cơ Tuyết Oánh lúc này xoay người, ánh mắt đỏ hồng nhìn về Lâm Duệ, chiến đao “Kinh Tuyết” trong tay nàng cũng thiêu đốt lửa đỏ.


*Lời tác giả:* Bất tri bất giác, Khai Hoang đã viết sách 16 năm, đến quyển thứ 9, sáng tác gần 2500 vạn chữ, gần như là chưa từng dừng viết, trong gian phòng nhỏ tràn ngập tiếng gõ bàn phím, đây là âm thanh quen thuộc nhất đời ta.


Năm đó rất nhiều bạn bè cùng xông xáo cõi văn học mạng dần rời đi, chỉ còn Khai Hoang vẫn đứng vững ở đây.


Đúng vậy, đây là quyển sách nhiệt huyết sôi trào nhất mà ta muốn viết, là quyển sách duy nhất có đại cương hơn mấy vạn chữ hoàn chỉnh. Các bạn không đoán được kịch bản tiếp theo hùng vĩ như nào đâu, nhắc lại, đây là quyển sách ta muốn viết nhất, mỗi lần nghĩ đến kịch bản ta đều kích động ngủ không yên, nửa đêm bật dậy ghi thêm đại cương, chép lại linh cảm.


Không nói nhảm nữa, đảm bảo chương không ngừng, Địa Cầu không nổ, Khai Hoang tuyệt đối không dừng viết.


*Lời dịch giả:* Truyện đã vào VIP bên Trung, hiện giờ chỉ có thể ngồi chờ :D chờ khi các trang miễn phí đăng truyện mình mới dịch tiếp được. Nhanh thì 1, 2 tuần, chậm thì tháng :D rất mong mọi người thông cảm. Và khi các trang miễn phí đăng truyện, rất có thể là một cơn sóng bùng nổ, 40, 50 chương liền, lúc đấy mình dịch to tay luôn =)))))) Vẫn lời hứa cũ: hứa dịch free cho ae :D






Truyện liên quan