Chương 107: thức tỉnh
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Khi Lâm Duệ kéo tóc Chu Lệnh Thì lôi vào quảng trường trung tâm, thì thấy đầu mình đau nhói như là bị đá lớn đập tan nát vậy
Đấy là kiếm ý ập đến, kiếm ý này mạnh hơn đao ý của Cơ Tuyết Oánh nhiều, không chỉ trấn áp thần niệm của hắn mà kiếm ý sắc bén còn như muốn đâm thủng linh hồn hắn. Hắn chỉ hơi nghiêng đầu cười, cứng chọi cứng với kiếm ý đè ép kia, nhìn về phía Chu Thiên Mậu.
Vị Chu công công này đang chắp tay sau lưng, ánh mắt bễ nghễ nhìn hắn.
- Ngươi là Lâm Thập Nhị à?
Ánh mắt Chu Thiên Mậu như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nhưng cũng mang theo đầy khó tin và vui mừng:
- Thật thú vị, một bộ đầu nho nhỏ lại sở hữu quang minh huyết.
Hắn cảm giác được quan tài thủy tinh lại phát sinh dị biến. Cơ Tuyết Oánh ngay khi thấy Lâm Thập Nhị tiến đến, ý chí chống cự đột nhiên tăng mạnh, kéo nàng lại từ bờ vực sụp đổ, thậm chí huyết mạch của nàng cũng theo đó phát sinh biến hóa.
Hai người bọn họ có huyết khế liên hệ, có thể ảnh hưởng lẫn nhau.
Nghi thức chế tạo hoàng viêm huyết đao cơ đã không còn hoàn mỹ, trận pháp đã đổ nát phía đông nam. Điều này làm Chu Thiên Mậu vừa căm hận vừa thất vọng nhưng giờ hắn lại thấy được hy vọng sửa sai.
- Quang minh huyết?
Lâm Duệ ban đầu không hiểu, nhưng lập tức nhận thấy lửa trắng đang thiêu đốt quanh mình. Hắn rõ ràng cảm giác được lực khống chế ba hệ quang, lôi, hỏa của mình tăng mạnh. Ấn ký thánh lôi kiếp hỏa cũng hơi nóng lên.
Lâm Duệ không khỏi vui mừng, thầm nghĩ đây là Hoàng Lôi Thánh Thể biến dị trong lời giáo sư Tư Mã Lâm sao? Không ngờ lại thức tỉnh trong lúc chiến đấu.
Mấu chốt đây mới chỉ là cơ sở, bước đệm cho thức tỉnh Hoàng Lôi Thánh Thể thôi mà đã giúp hắn tăng mạnh, nâng cao thêm phần thắng trận chiến hôm nay.
Lâm Duệ ngưng thần nhìn hoàng viêm chiến long sau lưng Chu Thiên Mậu, khóe môi khẽ nhếch, ném Chu Lệnh Thì trong tay văng xa như ném bao tải rách.
Cùng lúc đó, thiểm lôi phù và sí viêm phù trong tay hắn bắn ra như mưa. Hắn một tay thi triển ấn quyết, vừa hát vừa lao về hướng Chu Thiên Mậu:
- Mặc kệ mưa gió, có em là đủ, chỉ mong nhìn thấy em cười…
Chu Thiên Mậu không khỏi nhíu mày, thằng điên này đang hát gì vậy, y như kẻ điên vậy. Hắn nhíu mày lại:
- Mau quỳ xuống cho ta.
Chu Thiên Mậu không chỉ thôi phát kiếm ý đến cực hạn, không tiếc dùng đi một phần lực lượng trận pháp trì hoãn quá trình luyện hóa Cơ Tuyết Oánh. Hắn không thích đối phương!
Chu Thiên Mậu ban đầu đã chuẩn bị giết ch.ết đối phương ngay khi đối phương vừa xuất hiện. Nhưng khi hắn thấy đối phương giúp huyết mạch Cơ Tuyết Oánh lột xác, như vậy hắn có thể chậm lại một chút.
Chu Thiên Mậu chuẩn bị để kẻ trước mặt quỳ xuống, chờ đến khi Cơ Tuyết Oánh hoàn thành thăng hoa huyết mạch thì giết đối phương chưa muộn.
Ngay trong chớp mắt này, mặt đất xung quanh Lâm Duệ nứt ra, nháy mắt sụp xuống nửa thước. Nhưng Lâm Duệ vẫn gắng gượng đứng dậy, không chút khuất phục mà còn tiếp tục tiến về hướng pháp đàn. Hắn vừa đi vừa cười và ngâm nga bài hát khe khẽ.
Lúc này Trương Thiên Thường đã vượt qua Lâm Thập Nhị, che chở cho đối phương. Ngay khi lao qua người Lâm Thập Nhị, Trương Thiên Thường không khỏi sững sờ. Hắn có thể thấy mắt mũi miệng của đối phương trào máu tươi, thêm vào nụ cười mỉm kia nữa, thật là đáng sợ!
Trương Thiên Thường lập tức hiểu được giờ này Lâm Thập Nhị chịu áp lực đáng sợ như nào, ý chí của người này quả là không phải người nữa rồi!
Trong quan tài thủy tinh, Cơ Tuyết Oánh hai mắt đỏ hồng, toàn thân nổi gân xanh. Nàng gắt gao nhìn Lâm Thập Nhị, nhìn thiếu niên quật cường đi hướng pháp đàn kia, nội tâm nàng không khỏi rung động, cổ họng cũng ghẽ gầm gừ nhẹ như dã thú.
Chỉ có nàng mới biết tình huống Lâm Thập Nhị giờ như nào. Nàng đang chịu thiêu đốt huyết mạch, phảng phất lực lượng đại đế thời viễn cổ thức tỉnh trong nàng vậy.
Cơ Tuyết Oánh cảm thấy vô cùng sợ hãi, thầm nghĩ không nên, không nên, tuyệt đối không nên! Nàng hiện tại không thể thức tỉnh huyết mạch, nàng biết nếu bản thân hoàn thành thức tỉnh huyết mạch, Chu Thiên Mậu nhất định sẽ giết ch.ết chủ nhân!
Lâm Thập Nhị liều mạng nguy hiểm bị phản chủ tiếp nhận nàng đã đủ để nàng cảm động rơi nước mắt. Hai người bọn họ vốn là bèo nước gặp nhau. Ban đầu nàng chọn Lâm Thập Nhị kết duyên là vì bất đắc dĩ, thậm chí muốn lợi dụng đối phương là chính.
Cơ Tuyết Oánh không ngờ được, Lâm Thập Nhị vì “nàng” mà đến tận đây, tiếp nhận đau đớn thiêu hồn luyện phách cùng nàng! Cho nên nàng không muốn chủ nhân ch.ết cùng nàng ở đây!
Cơ Tuyết Oánh ra sức giãy dụa làm xiềng xích ken két kêu lên. Nhưng xiềng xích làm bằng tinh kim, nàng không thể kéo đứt được, dù vậy, lớp đá bên dưới lại xuất hiện vết rạn nho nhỏ.
- Tên điên này ý chí thật kiên cường!
Chu Thiên Mậu không khỏi sợ hãi cảm thán, ánh mắt đầy tiếc hận:
- Đáng tiếc, nhân vật như ngươi nếu phục vụ Hàn Vương điện hạ thì nhất định tiền đồ rộng lớn.
Ngay lúc này, Chu Thiên Mậu trông thấy yêu hỏa trên thân Cơ Tuyết Oánh đang chuyển từ màu đỏ sang vàng kim. Hắn khẽ nhếch mồi, xong rồi! Hắn có vật liệu cao cấp như này thì dù trận pháp có chút thiếu hụt cũng không sao cả. Cho nên, Lâm Thập Nhị này có thể ch.ết được rồi.
Hắn khẽ phẩy tay áo, phù lục bắn ra thay hắn duy trì trận pháp, bản thân thì nhoáng lên, như gió rời khỏi pháp đàn, chỉ thấy hắn để lại từng bóng hình mơ hồ.
Trương Thiên Thường một mực chăm chú quan sát đối phương nên khi Chu Thiên Mậu vừa cử động đã chặn lại ngay. Hắn gầm lên giận dữ, đập mạnh về hướng đối phương.
Trương Thiên Thường dùng toàn lực, lấy hết nguyên khí vung ra nắm đấm! Hắn hết sức chăm chú quan sát Chu Thiên Mậu, nắm đấm không ngừng vung ra. Quyền thế cương mãnh để không gian xung quanh nổ vang.
Ầm! Ầm! Ầm!
Tiếng quyền đấm xuống như trống đánh mạnh mẽ bá đạo quét sạch bốn phía. Dù vậy Trương Thiên Thường cũng không thể hoàn toàn ngăn lại kiếm của Chu Thiên Mậu.
Bóng hình Chu Thiên Mậu kéo dài truy kích Lâm Duệ, mỗi một bước đi của hắn như câu thông cùng đại địa, kiếm thế uyển chuyển linh hoạt như mây mù, ưu nhã tràn đầy lực lượng.
Lâm Duệ thì không ngừng dùng Xích Thiên Ngự Lôi pháp né tránh, nhanh chóng dịch chuyển khắp nơi né tránh.
Lôi Thần đao trong tay Lâm Duệ cũng thi thoảng lao ra cản lại đối phương. Bình thường hắn không chọn đón đỡ trực tiếp, chỉ khi nào không thể trốn được mới bất đắc dĩ đỡ đòn.
Hai người không ngừng chạy trốn đuổi giết quanh người Trương Thiên Thường, tiếng leng keng thi thoảng vang lên.
Mỗi lần Lâm Duệ đón kiếm của Chu Thiên Mậu, miệng hắn sẽ trào máu tươi, thân thể bị kiếm lực của Chu Thiên Mậu đâm lùi về phía sau. Dù tố chất của hắn đã được tăng thêm nhưng còn kém xa Chu Thiên Mậu cao thủ cấp 5.
Nhưng nhờ độn pháp cao siêu, tình huống chỉ hữu kinh vô hiểm, hắn có thể nhờ Trương Thiên Thường yểm hộ, lần lượt né tránh những chiêu kiếm đáng sợ của Chu Thiên Mậu.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an