Chương 116: Vô Cực Đao Tôn

Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Lâm Duệ trong lòng mấy phần ngạc nhiên kèm theo khó hiểu. Huyện lệnh đối đãi với hắn không khỏi quá tốt rồi. Hắn đoán phần thư bổ nhiệm này chắc chắn có liên quan đến Trang Minh Nguyệt.


Nếu không phải là huyện lệnh đại nhân bối cảnh thâm sâu khó dò này giúp đỡ, thì sao trấn thủ sử Sa Châu lại để một người mới lên chức Vũ Đức Đô Úy như hắn đón nhận Vọng Thành Đô chứ?


Mình giáng lâm đến giờ mới hai mươi mấy ngày, Trang Minh Nguyệt để mình thăng quan mấy cấp liền, không chỉ Vũ Đức Đô Úy thất phẩm, giờ còn đi làm phòng ngự phó sử Vọng Thành Đô nữa, đồng thời tạm thay chức phòng ngự sử! Vấn đề là tại sao đối phương đối tốt với hắn như vậy? Nếu không phải Trang Minh Nguyệt chưa từng nhìn hắn với ánh mắt khác lạ, thì khéo hắn nghi vị này thầm mến mình rồi…


Bề ngoài hắn làm bộ cảm động rơi nước mắt, cung kính tiếp nhận công văn trong tay Trang Minh Nguyệt, đầy dõng dạc nói:
- Hạ quan lĩnh mệnh! Nhận ơn dìu dắt của đại nhân sâu như biển, nặng như núi, khó mà dùng lời diễn tả hết, hạ quan vô cùng cảm kích, nhất định khắc sâu trong lòng.


Huyện lệnh đại nhân coi như là người nâng đỡ hắn, hắn nhất định phải biểu lộ trung thành.


Lâm Duệ cầm công văn rồi nhanh chóng nhìn lướt, nội dung y như Trang Minh Nguyệt nói, Sa Châu trấn thủ sử lệnh hắn mau chóng tiến về quận thành, đàn áp yêu ma và thế lực giang hồ, đề ngừa trị an trong thành mất khống chế đồng thời còn muốn giám sát quan lại trong quận thành nữa.


available on google playdownload on app store


Trấn thủ sử Sa Châu là quan hàm tứ phẩm, lệ thuộc Hoàng Thành Ty, là “đại đầu mục” của toàn bộ Ngự Long Trực trong Sa Châu, là người lãnh đạo trực tiếp của Lâm Duệ sau này. Vị này còn trao cho hắn quyền có thể tự mình chiêu một một trăm tên ngự long trực, một lần nữa xây dựng lại Vọng Thành Đô.


Lâm Duệ tâm tình hơi phức tạp, thầm nghĩ bản thân chỉ là muốn kiếm tiền, kiếm nhỏ mà thôi, kết quả lăn lộn một tháng lên thành quan lớn trong triều Đại Tống. Nếu quản lý Dư hỏi tới thì không biết phải trả lời như nào nữa.


Trang Minh Nguyệt rất hài lòng với tuyên thệ trung thành của Lâm Duệ, nàng phẩy tay áo nói:
- Cảm ơn ta làm gì chứ? Chính là Thập Nhị ngươi dũng cảm ngăn cản tai họa chú cháu họ Chu nên được trấn thủ sử coi trọng, ngươi muốn cảm kích ta thì phải làm tốt công việc đừng để ta mất mặt.


Trang Minh Nguyệt lại quay lại nhìn Lâm Đạt nói:


- Lâm đại nhân, huyện chúng ta cũng có một vị thiếu niên anh kiệt, mới tu luyện mấy tháng đã tiến vào cấp 3, luyện huyết được hai phần mười, cũng là người cơ trí anh dũng. Trang mỗ cũng định chiêu nhập hắn vào Hoàng Thành Ty trọng điểm bồi dưỡng, hôm nay gặp may đúng dịp, hay là Lâm đại nhân cũng giúp hắn kiểm tra?


Vương Sâm nghe vậy thì suýt sợ run, sắc mặt mất khống chế. Trang Minh Nguyệt không phải nói mình đấy chứ? Hắn trong lòng thầm chửi bới, thầm nghĩ đối phương nhất định đã hoài nghi hắn. Nữ nhân này bình thường đối đãi hắn thoải mái nhẹ nhàng, giờ bỗng nhiên đâm một đao làm hắn không kịp phòng bị.


Ngay khi Vương Sâm kinh hoàng, chưa biết phải ứng phó ra sao thì giám sát ngự sử Lâm Đạt chỉ lãnh đạm liếc nhìn hắn.
Lâm Đạt đầy vẻ mệt mỏi, không hứng thú chắp tay nói:


- Xin lỗi Trang đại nhân, Lâm mỗ vừa triệu hoán hộ quốc chiến long giáng lâm, thần thức và chân nguyên tiêu hao rất nhiều, khí huyết giảm mạnh, giờ vô lực thi triển “thiên ma trắc”, việc này mời đại nhân nhờ cao nhân khác.


Hắn hiện giờ đúng là tinh khí thần không đủ, mà có đủ thì hắn cũng không ngu đi làm không công cho Hoàng Thành Ty. Lần này hắn đến kiểm tr.a “thiên ma trắc” cho Lâm Thập Nhị là có tiền, có người ra giá nhờ hắn giúp đỡ.
- Lâm đại nhân đã không muốn thì thôi, quên đi vậy.


Trang Minh Nguyệt thấy Lâm Đạt sắc mặt trắng xanh, quả thật không đủ sức thi triển thiên ma trắc tiếp, cũng hơi có chút tiếc nuối. Nhưng việc của Vương Nhập Thất thật ra không vội, hắn dù thiên phú cũng cao nhưng muốn leo lên vị trí như Lâm Thập Nhị bây giờ cũng cần một thời gian nữa, về sau kiểm tr.a cũng không muộn.


Sau đó nàng mở tiệc rượu mời mấy vị đồng liêu.


Giám sát ngự sử Lâm Đạt vốn đầu óc quay cuồng, chỉ muốn về dịch trạm nghỉ ngơi, không chút hứng thú với tiệc rượu nhưng hắn không muốn đắc tội hai vị đồng liêu, cũng không muốn giữa ba người này đạt thành hiệp đình ngầm nên vẫn miễn cưỡng chống đỡ thân thể tham gia.


Chỉ là trong tiệc rượu, Chương Thôi Quan và Vương Đề Hình hai người không để ý hắn, hoặc nịnh bợ Trang Minh Nguyệt, hoặc kết giao Lâm Thập Nhị, điều này làm Lâm Đạt bất đắc dĩ, tức giận không thôi. Nhưng hắn dù có tức giận như nào cũng phải nhịn. Lâm Đạt nhận được lệnh là phải đề phòng Trang Minh Nguyệt và Chương Thôi Quan cấu kết, khi xét duyệt lại án của chú cháu họ Chu, đẩy về hướng bất lợi hơn cho Hàn Vương.


Sau khi tiệc kết thúc, Trang Minh Nguyệt dặn Lâm Thập Nhị lưu lại, mời hắn vào thư phòng. Nàng bưng chén trà, sắc mặt nghiêm túc nói:
- Thập Nhị có biết vì sao ngươi được bổ nhiệm làm trấn thủ sử Vọng Thành Đô không?
Lâm Thập Nhị hai mắt lóe sáng, chắp tay nói:


- Đại nhân cần phân phó gì cứ bàn giao, hạ quan nhất định cố gắng hết sức!
Hắn biết là ai nâng đỡ mình. Mình nhận được chỗ tốt lớn như vậy, tất nhiên phải có báo đáp.


Lâm Duệ không phải người Thiên Cực tinh thật sự, nào có cái gì lo cho dân cho nước, tinh trung báo quốc chứ… càng đừng nói đến trung trinh với triều đình… Chỉ cần việc Trang Minh Nguyệt giao không vi phạm lương tâm của hắn, Lâm Duệ hắn nhất định sẽ cố gắng hoàn thành.


Trang Minh Nguyệt lập tức mỉm cười, thầm nghĩ không hổ là người nàng coi trọng:


- Thực không dám giấu, trấn thủ sử Sa Châu là đại sư huynh của ta, lần này hắn sở dĩ để ngươi tiếp nhận Vọng Thành Đô là có nguyên nhân bất đắc dĩ, sư môn của ta có kinh doanh ở quận Vọng Thành, cần ngươi chăm lo giúp đỡ. Ngoài ra, còn có một vài chuyện, sư huynh cần một người chiến lực mạnh mẽ, tâm tính đáng tin trợ giúp hắn khống chế Vọng Thành.


Lâm Duệ nghe vậy thì chấn động không thôi, trấn thủ sử Sa Châu lại là đại sư huynh của huyện lệnh? Hắn lần này đoán không sai, Trang Minh Nguyệt quả thật là xuất thân phe phái mạnh mẽ trong Hoàng Thành Ty.
Trang Minh Nguyệt lại nói tiếp:
- Thập Nhị ngươi từng nghe đến Cuồng Thiên Đao Quân Tần Ngạn chưa?


- Cuồng Thiên Đao Quân Tần Ngạn?
Lâm Thập Nhị khó hiểu hỏi lại. Hắn mới chỉ tìm hiểu qua được Thiên Cực tinh, còn rất nhiều điều chưa biết.
Hắn còn chưa kịp lên mạng kiểm tr.a thì Trang Minh Nguyệt bật cười, thầm nghĩ với tuổi tác của đối phương, không biết mới là bình thường, nàng tiếp tục nói:


- Người này là võ tu cấp 7 ba ngàn năm trước, từng nằm trong danh sách truy nã hàng đầu của Đại Tống, đương nhiên điều này không có gì ghê gớm, mấu chốt là thân phận của đối phương, là đệ tử thân truyền của Đỗ Tôn Long.
- Đỗ Tôn Long? Là Vô Cực Đao Tôn Đỗ Tôn Long?


Lâm Duệ rốt cục nhớ ra, coi ngươi hơi mở lớn, thầm nghĩ có liên quan đến hạng mục nghiên cứu của giáo sư Hàn sao?
- Chính là Vô Cực Đao Tôn! Ngươi nghe nói danh hào của hắn rồi sao?
Trang Minh Nguyệt hơi kinh ngạc rồi nói tiếp:


- Đỗ Tôn Long lúc đó được công nhận là cao thủ đứng đầu bên dưới “Vực Sâu”, lúc tuổi già vô hạn đến gần “Vực Sâu”, là vạn năm đến nay, người có khả năng đột phá Vực Sâu nhất! Nhưng đáng tiếc người này vẫn thất bại, vẫn lạc ở quần đảo hải ngoại, mảnh vỡ chiến long bị các đệ tử chia cắt, Cuồng Thiên Đao Quân Tần Ngạn chính là một trong số đó. Nửa năm nay trên giang hồ có đồn đại, cho rằng nơi Cuồng Thiên Đao Quân tử vong rất có thể là ở gần quận Vọng Thành.


- Tin tức này đã truyền xa, dẫn tới cao thủ giang hồ tụ tập ở Vọng Thành, gần như lật tung cả thành, cho đến hai tháng trước mới thoáng bình tĩnh lại. Nhưng gần đây lại có sóng gió, nghe nói có người phát hiện ra manh mối của động phủ Cuồng Thiên Đao Quân!


Lâm Duệ nghe đến đây thì không khỏi nhíu mày. Hắn nhớ Phí Vân Lai nhờ hắn chuyển tin cho giáo sư Hàn.
“Tình thế không đúng, kế hoạch tạm dừng, đấy là cạm bẫy!”
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an






Truyện liên quan