Chương 115: Vọng Thành Đô phòng ngự sử
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Giám sát ngự sử lục phẩm Lâm Đạt tiến vào nhưng Trang Minh Nguyệt vẫn ngồi yên, chỉ hơi đưa tay làm lễ, coi như là chào hỏi.
Lâm Duệ vốn muốn đứng lên nhưng bị Trang Minh Nguyệt nhắc nhở, ý thức được mình cũng không nên khách khí với vị Lâm ngự sử này làm gì, nên cũng ngồi yên không nhúc nhích. Hắn hiện giờ đã là người của Hoàng Thành Ty, là Vũ Đức Đô Úy thất phẩm, về chức quan cũng ngang với Trang Minh Nguyệt là tuần tr.a sử thất phẩm.
Lâm Duệ âm thầm cảm thán, có câu Hoàng Thành Ty của Đại Tống hoàng hành ngang ngược, giờ mới thấy được quả nhiên không tầm thường. Lâm Đạt kia là quan lục phẩm, còn được trọng dụng nữa, địa vị cao hơn lục phẩm bình thường, nhưng lại bị Trang Minh Nguyệt khinh thường như vậy.
Lâm Đạt lạnh lùng đưa mắt nhìn Trang Minh Nguyệt, rồi nhìn về Lâm Thập Nhị bên cạnh, hắn cũng chỉ cười nhạt đáp lễ, không chút khách khí hỏi:
- Ngươi là Lâm Thập Nhị, mới đảm nhiệm Vũ Đức Đô Úy?
Hắn thấy Lâm Thập Nhị chắp tay thì hơi phẩy tay nói:
- Bản quan theo lệnh thượng cấp đến đây, một là để tr.a xét án chú cháu họ Chu, vì chế tạo yêu ma mà đốt giết cả huyện thành, hai là để kiểm tr.a Lâm Thập Nhị ngươi có phải vực ngoại thiên ma không, đã đông đủ người thì bắt đầu đi.
- Việc này không vội. Lâm ngự sử muốn dùng thiên ma trắc có phải cần bày trận trước không? Vừa lúc, Chương thôi quan và Vương đề hình của quận Vọng Thành cũng đến, ta đang lệnh người dẫn hai bọn họ đến đây. Hai người này cũng là nhân chứng cho Lâm đô úy luôn.
Đây là một lần cho xong việc, có quan lại khác chứng kiến có thể tránh đi phiền toái sau này, cũng đề phòng Lâm Đạt dùng lí do thoái thác hoặc chơi chiêu ngầm.
Nàng lại nhìn về người áo đen sau lưng Lâm Đạt:
- Xin hỏi Lâm ngự sử, người sau lưng ngài là ai vậy? Ta thấy khá quen.
Lâm Đạt mặt không biến sắc, trực tiếp giật áo choàng trên người đối phương xuống, để lộ người bên trong.
- Là Khương Hàm Chương! Không ngờ Khương điển sử biến thành bộ dáng như này, tưởng tượng mười mấy ngày trước, hai ta còn cùng uống rượu, sánh vai nói chuyện mà cảm thán a.
Trang Minh Nguyệt híp mắt đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, ngôn ngữ đầy châm chọc nói.
Lúc này Khương Hàm Chương dù còn duy trì hình người nhưng làn da đã ma biến, như là vỏ cây vậy, đôi tay cũng bị xích sắt khóa chặt lại.
Hắn nghe vậy mà khóe môi run run, cắn chặt hàm răng. Hắn sao có thể không hiểu Trang Minh Nguyệt đang trào phúng hắn chứ?
Tưởng tượng mười mấy ngày trước, hắn là điển sử cao quý, hô phong hoán vũ trong huyện Minh Nguyệt, dù là Trang Minh Nguyệt cũng không dám quá cứng rắn với hắn. Giờ thì hắn người không ra người, quỷ không ra quỷ… Mà tất cả là vì Lâm Thập Nhị kia!
- Lâm ngự sử! Ngươi chẳng lẽ không biết đây là Khương Hàm Chương, là một trong những chủ mưu quan trọng của vụ án lần này, là trọng phạm Hoàng Thành Ty truy nã?
- Sao có thể không biết được chứ? Người này là học sinh của ta, khi ta biết súc sinh này liên quan đến vụ án chú cháu họ Chu, ta đã lập tức ra tay truy bắt, tự mình dẫn đến đây để hắn làm nhân chứng, đồng thời muốn cho hắn cơ hội lấy công chuộc tội.
Trang Minh Nguyệt nghe vậy thì nhanh chóng hiểu được. Khương Hàm Chương này đã bị phủ Hàn Vương coi làm cờ thí. Nàng suy đoán tiếp theo Khương Hàm Chương sẽ cố gắng nhận hết tội về bản thân, toàn lực giải vây cho Hàn Vương, dù sao chú cháu Chu gia đã ch.ết, người ch.ết không biết nói chuyện.
Trang Minh Nguyệt không thèm để ý, chỉ cười khinh thường. Vụ án này còn liên quan đến hơn 100 hậu duệ hoàng tộc Đại Chu, Hàn Vương sao có thể dễ dàng múa may thoát tội được? Hơn nữa mấy người anh em của Hàn Vương cũng sẽ không đứng yên nhìn. Lần này Hàn Vương không ch.ết cũng phải bị lột da, mất điểm trong mắt thiên tử là cái chắc.
Đại đường khôi phục bình tĩnh, Lâm Đạt lấy ra chu sa và nguyên thạch, chuyên tâm bố trí trận pháp.
Lâm Duệ đứng bên chờ đợi, tĩnh tâm nghiên cứu dịch cân luyện cốt. Vì để đảm bảo, hắn còn tiêu thêm 5000 điểm hồn lực, nâng dịch cân luyện cốt đến cấp đại tông sư. Điều này có thể giúp tăng ngộ tính của hắn lên khó mà tưởng tượng nổi, trong thời gian ngắn hoàn toàn lĩnh ngộ các điểm quan tọng của dịch cân luyện cốt, nâng cao năng lực khống chế với bí pháp này.
Nửa khắc sau, Chương Thôi Quan và đề hình án sát sử ti Vương Đề Hình hai người cùng đến.
Lúc này Lâm Đạt đã bố trí xong trận pháp:
- Đã tới đủ người rồi thì có thể bắt đầu thôi.
Lâm Đạt thần sắc vô cùng tự tin, chắp tay ra hiệu:
- Mời Lâm đô úy đi vào!
Với cơ sở trận pháp cấp đại tông sư, Lâm Duệ tùy ý nhìn đã phát hiện trong trận pháp có hai sai lầm nhỏ. Nhưng sai lầm chỉ làm giảm hiệu quả trận pháp, Lâm Duệ coi như không thấy, chờ khi đám người Trang Minh Nguyệt kiểm tr.a xong, hắn đầy vững chãi tiến vào trong trận.
Lúc này Lâm Đạt lại ra hiệu để Lâm Duệ cởi áo, dùng mực đỏ và đen vẽ phù lục lên người hắn, rồi lấy ra pháp khí hình la bàn, thi triển “thiên ma trắc” với hắn.
Đây là trận pháp từ ba vị “trấn quốc pháp sư” cấp 9 của Đại Tống liên thủ nghiên cứu ra, chuyên dùng để điều tr.a thiên ma.
Khương Hàm Chương đứng bên cạnh cũng nhìn chằm chằm Lâm Thập Nhị, hắn rơi vào cảnh hôm nay nhưng tên vực ngoại thiên ma này cũng khó tránh khỏi cái ch.ết!
Vương Sâm ở bên cạnh thì vô cùng khẩn trương, phải nỗ lực lắm mới duy trì được bộ dáng bình thường.
Hắn không hiểu vì sao Lâm Duệ không trốn, lại ngoan ngoãn để đối phương kiểm tra? Là vì Duệ ca có biện pháp ứng phó hay là mong chờ may mắn?
Huyết đao cơ đứng bên ngoài thì tay cầm đao, lặng yên tích trữ lực lượng. Bên trong dù chỉ là ba người cấp 4, nhưng đều có ấn của triều đình tăng sức, chiến lực rất cao nên nàng phải toàn lực ứng phó.
Nhưng nửa khắc sau, Lâm Đạt lông mày nhíu chặt lại. Thân thể, thần thức, huyết mạch của Lâm Thập Nhị không có vấn đề gì, thậm chí trong đầu Lâm Thập Nhị cũng không có “chip sinh vật” gì đó của vực ngoại thiên ma. Lâm đô úy rõ ràng là người Thiên Cực tinh bình thường!
- Không thể nào! Hắn nhất định là vực ngoại thiên ma! Nhất định, trên người hắn có vô số điểm dị thường, tu vi tiến rất nhanh, còn không biết tiếng kinh thành, không biết viết chữ! Trong nha môn có người nói với ta, Lâm Thập Nhị đôi lúc thẫn thờ cả người, phản ứng đần độn khác thường.
Khương Hàm Chương hai mắt đỏ hồng, tức giận nhìn trừng trừng Lâm Thập Nhị, rống lên buồn bực.
Trang Minh Nguyệt ngồi ở trung tâm không khỏi sững sờ, có nha dịch nói vậy sao? Tại sao mình và Độ tiên sinh chưa từng nghe nói đến nhỉ?
Giám sát ngự sử Lâm Đạt thì có chút chán nản, hắn không cảm thấy không biết tiếng kinh thành, không biết viết chữ lại là vực ngoại thiên ma.
Mấy trăm năm gần đây, triều đình bắt được vực ngoại thiên ma đều là thông thạo tiếng nói, chữ viết.
Về việc tu vi tiến nhanh thì lại càng rửa sạch nghi ngờ cho Lâm Thập Nhị. Đám vực ngoại thiên ma khi mới giáng lâm đúng là tốc độ tu hành rất nhanh, nhưng toàn che che giấu giấu, không dám bại lộ sợ làm người khác chú ý.
Cho nên Lâm Thập Nhị này không phải vực ngoại thiên ma!
Lâm Đạt khẽ lắc đầu, hai tay kết pháp ấn.
Đối với việc tiến hành thiên ma trắc cho Lâm Thập Nhị, là từ phủ Hàn Vương nhờ hắn, Khương Hàm Chương không biết dùng lý do gì mà để người dùng lượng lớn tiền mới hắn.
Lâm Đạt đã cầm tiền nên phải làm đến nơi đến chốn, để người kia không thể nói gì.
Chốc lát sau, toàn thân Lâm Đạt thiêu đốt huyết diễm, hai tay kết ấn phức tạp, bên ngoài đại đường xuất hiện một bóng dáng khổng lồ. Bóng hình này cao đến chin trượng, chỉnh thể hình người, toàn thân mặc chiến giáp vàng, có ba đầu rồng, sáu cánh tay, thoạt nhìn giống với thần linh ba đầu sáu tay.
- Hộ quốc chiến long!
Chương Thôi Quan và Vương Đề Hình trông thấy bóng hình kia cũng hơi rung động.
Lâm Duệ cũng kinh hãi, không ngờ Lâm Đạt dùng đến cả bước cuối cùng này.
Triệu hoán thần thức hộ quốc chiến long giáng lâm tiêu hao lượng lớn khí huyết và mệnh nguyên, ở tình huống bình thường sẽ không làm đến bước này.
Trong lòng hắn không khỏi chột dạ, không hiểu dịch cân luyện cốt và liễm tức thuật có giấu diếm dược không, cầu mong mấy vị đại thần không nói sai…
Con chiến long kia mở mắt dọc ở mi tâm, đưa mắt nhìn Lâm Duệ một lát rồi tan biến.
Lâm Đạt vì tiêu hao lượng lớn máu huyết mà sắc mặt trắng bệch, đầy suy yếu nói:
- Sau khi trải qua thiên ma trắc, Lâm Thập Nhị không phải là vực ngoại thiên ma!
Khương Hàm Chương nghe thấy câu này mà đầy thất vọng và mờ mịt.
- Không đúng! Sao có thể chứ, nhất định có chỗ không đúng!
Trang Minh Nguyệt thấy vậy thì hài lòng khẽ cười, nàng biết Lâm Thập Nhị không thể là vực ngoại thiên ma được.
- Người đâu, lôi tên ma tu này xuống cho ta.
Nàng đứng dậy lấy ra một tờ công văn nói:
- Lâm Thập Nhị tiếp lệnh! Trấn thủ sử Sa Châu có lệnh, mệnh lệnh Vũ Đức Đô Úy Lâm Thập Nhị lập tức đến quận Vọng Thành, đảm nhiệm Vọng Thành Đô phòng ngự phó sử, đồng thời tạm giữ chức Vọng Thành Đô phòng ngự sử!
Trang Minh Nguyệt vừa nói hết lời, tâm tình Vương Sâm như bị trời giáng. Huyện lệnh đại nhân vừa nói gì vậy? Lâm Duệ đi quận Vọng Thành đảm nhiệm phòng ngự phó sử, tạm thay chức phòng ngự sử?
Phòng ngự sử của Vọng Thành Đô tuy cấp quan thấp nhưng chức quyền lại cao, đủ để sánh ngang với quận trưởng!
Lâm Duệ vừa mới lên chức, lại lên chức cao như vậy sao? Không đúng! Mấu chốt là Duệ ca của hắn đã lẫn vào vòng tròn hạch tâm của Hoàng Thành Ty! Lâm Duệ có thể được Hoàng Thành Ty ủy thác trách nhiệm, đảm nhiệm chức vụ trọng yếu thì nghĩa là hắn đã được một thế lực cấp cao ở Hoàng Thành Ty để mắt đến, muốn vun trồng!
Ngay cả Chương Thôi Quan và Vương Đề Hình cũng biến sắc, ánh mắt nhìn về hướng Lâm Thập Nhị biến thành nhu hòa.
Dù chức quan của họ cao hơn Lâm Thập Nhị, nhưng sau này ở đất Vọng Thành, hai người cũng phải nhìn sắc mặt của vị Lâm phòng ngự sử này!
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an