Chương 114: dịch cân luyện cốt
Dịch: Tâm Tro Ý Nguội
Gần như cùng lúc, ở quận Vọng Thành cách đó 200 dặm, giáo sư Hàn Khả Đạo đang ngồi trong tầng cao nhất trà lâu, cau mày nhìn quận nha đối diện.
Học sinh của ông, Lý Lập đang cười híp mắt châm trà cho ông:
- Giáo sư có chút nói một đằng làm một nẻo a, luôn miệng bảo để họ tự sinh tự diệt, kết quả là vẫn gửi cho họ nhiều ma ngân như vậy. Nhưng nhiệm vụ đầu tiên có chút quá khó rồi, dị thể hành giả khi mới giáng lâm có thể đứng vững đã không dễ rồi.
Hàn Khả Đạo nghe vậy hừ lạnh:
- Bọn họ đều xếp hạng trong top 300 thành phố, bổ khoái đai đen mà thôi, có gì khó chứ? Huyện Ngân Nguyệt không phải đang thiếu bộ khoái sao? Thế còn không lên nổi à?
Hắn dừng lại một chút rồi lơ đễnh nói:
- Cho bọn họ một tháng, nếu không được thì để Tiểu Lữ tới hỗ trợ.
Lý Lập nghe vậy thì bật cười, Tiểu Lữ là Lữ Hân Nhiên, cũng là học sinh của Hàn Khả Đạo, hiện giờ đã ẩn núp vào quận nha, đảm nhiệm binh khoa ti lại, phụ trách hộ khẩu thuế ruộng của cả quận thành. Chỉ cần Lữ Hân Nhiên tới tùy tiện nói vài lời, thì dù là huyện lệnh cũng phải nể mặt mũi.
Thật ra bọn họ không biết tin tức cụ thể về Lâm Duệ và Vương Sâm, Lý Lập chỉ biết hai người này khi giáng lâm chọn thân phận bổ khoái. Đây là thông tin cơ bản, buộc phải nhắn cho tổ đội để tiện phối hợp. Chỉ cần biết thân phận hai người này là dễ làm rồi, Lữ Hân Nhiên chỉ cần tr.a theo tuổi, rất nhanh có thể biết dị thể của hai người kia là ai.
Trước đó, hắn nghe được tin huyện Ngân Nguyệt bộc phát đại án, nghe nói là huyện úy nuôi dưỡng đông đảo yêu ma, muốn thiêu đốt cả huyện thành, làm mấy ngàn bách tính và mấy vị nha dịch tử vong.
Lý Lập sau khi biết tin còn cố ý quay về căn cứ số 9 kiểm tra, hắn thấy bản thể hai người Lâm Duệ và Vương Sâm an toàn mới yên tâm. Hai vị sư đệ này giáng lâm huyện Ngân Nguyệt là vì kiếm sống, với tu vi của bọn họ hẳn cũng không bị cuốn vào việc này.
Hàn Khả Đạo vẫn nhìn hướng quận nha, mi mày nhíu chặt:
- Tiểu Lý, về việc Phí Vân Lai cảnh bảo, ngươi thấy thế nào?
- Học sinh thấy nên cẩn thận, tạm thời dừng lại cũng không sao.
Lý Lập vẻ mặt trang nghiêm:
- Hơn nữa tình huống của quận Vọng Thành hiện giờ rất hỗn loạn, thêm vào tình huống Sa Châu nữa, học sinh không hiểu nổi, nên vì an toàn, dừng lại nghe ngóng thêm vẫn tốt hơn.
Trước đây không lâu, Vọng Thành Đô bị quân đội Liên Bang huyết tẩy, hơn 200 người của Ngự Long Trực bị giết sạch. Điều này làm ảnh hưởng đến huyện Ngân Nguyệt, cũng làm cả quận Vọng Thành rơi vào mưa gió, phong ba hiểm ác. Ngoài ra còn có một chuyện Lý Lập rất để ý.
Vị tân nhiệm tổng đốc Sa Châu kia toàn lực tiêu diệt vực ngoại thiên ma, quân đội Liên Bang cũng phản kích mãnh liệt, đôi bên xung đột càng lúc càng nghiêm trọng, quy mô tử vong cũng lớn hơn. Nhưng kỳ quái là, từ khi phát sinh xung đột đến giờ, thuộc hạ thân tín của tổng đốc đều không sao, mà Hoàng Thành Ty lại bị tổn thương nặng nề.
- Cục diện Sa Châu bây giờ hết sức quỷ dị, nhưng không quan hệ nhiều với chúng ta, nghĩ mãi cũng không hiểu a.
Hàn Khả Đạo dùng ngón tay gõ bàn, ánh mắt có chút bất đắc dĩ đi kèm nôn nóng.
Hắn đã chuẩn bị hạng mục này mấy năm, vốn mấy tháng này là vào kỳ thu hoạch, nhưng Phí Vân Lai lại báo động hắn, không nên hành động vội.
Lý Lập tự rót một chén trà:
- Có thể thấy ngài rất tín nhiệm Phí thượng tướng, hắn hô dừng là dừng lại ngay.
Thật ra người vội vã nhất lại là đám học sinh, bọn họ muốn thu được lợi ích và danh vọng, giờ lại bị giáo sư Hàn đè lại, không thể không dừng lại hành động.
Hàn Khả Đạo nghe vậy cười khổ, có rất ít người biết Phí Vân Lai từng là học sinh của hắn, dù thời gian rất ngắn.
Vào lúc này, Lý Lập đột nhiên biến sắc nhìn nhóm chat.
Hoa tư hoa túy lệ (Chu Mộng): giáo sư, cứu mạng, là người của đề hình án sát sử ti, em bị bọn họ bao vây, sắp bị bắt rồi.
Hàn Khả Đạo cũng thấy tin này, đột nhiên ngồi bật dậy. Đề hình án sát sử ti? Sao học sinh của hắn lại bị đề hình án sát sử ti chú ý chứ?
Hàn Khả Đạo lập tức hiểu bản thân chưa đủ chú ý tới cảnh cáo của Phí Vân Lai.
Lý Lập lập tức nhắn lại:
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): ngươi bây giờ đang ở đâu?
Hoa tư hoa túy lệ (Chu Mộng): em đang ở ngoại ô, ở gần sườn núi Mộng Hàn.
Lý Lập vừa nhìn đã biết bọn họ không kịp cứu viện rồi, chỗ đó quá xa.
Hàn quang trúc ảnh (Lý Lập): đừng hoảng sợ, cố gắng kéo dài thời gian, chờ chúng ta cứu viện, nếu tình thế quá hiểm ác, em đầu hàng trước, bảo vệ tính mạng rồi nói tiếp.
Lý Lập ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn hướng giáo sư Hàn:
- Giáo sư, bây giờ chúng ta không kịp cứu viện rồi, nhưng phải ngăn cản họ đưa người đến Sa Châu, nếu không Chu Mộng xong thật rồi.
Hàn Khả Đạo cũng khẽ gật đầu, nếu ở quận Vọng Thành, bọn họ còn có cơ hội, nhưng nếu đến Sa Châu thì Chu Mộng ch.ết chắc. Lúc đó không chỉ Chu Mộng ch.ết, mà bọn họ cũng sẽ gặp liên lụy.
Lâm Duệ và Vương Sâm không thấy được tin nhắn cầu cứu kia. Hai người mua đủ danh sách vật tư giáo sư yêu cầu rồi chuyển lại.
Lâm Duệ hiện giờ đã là Vũ Đức Đô Úy nhưng vẫn là bộ đầu, chỉ vì giờ trong huyện thiếu người, Trang Minh Nguyệt mời hắn hỗ trợ tiếp tục tọa trấn trong huyện một thời gian, chờ Hoàng Thành Ty bổ nhiệm.
Trong quân Đại Tống, chức và quyền tách ra, Hoàng Thành Ty Ngự Long Trực theo hệ thống cấm quân. Vũ Đức Đô Úy tương đương quân hàm, để hắn được hưởng quyền lợi và lương bổng của quân hàm này nhưng chưa có trách nhiệm thực tế.
Hai người vừa vào cửa đã thấy Độ sư gia, vị này vẻ mặt ngưng trọng, mời hai người tiến vào nha đường.
Hai người phát hiện “huyện lệnh” đại nhân đã mặc quan phục chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc.
- Lâm Thập Nhị ngươi về vừa đúng lúc, vốn đang định gọi ngươi về. Hôm nay có ba vị thượng quan đến huyện ta, một là giám sát ngự sử lục phẩm Lâm Đạt, theo lệnh của đô ngự sử châu ta, muốn kiểm tr.a nhục thân và thần thức của ngươi, hắn đã đến dịch trạm rồi, lát sau sẽ tới.
Lâm Duệ và Vương Sâm nghe vậy thì tâm thần khẽ run, hơi nhìn nhau chút.
Vương Sâm chỉ thấy da đầu tê dại, từ khi hắn biết Lâm Duệ tiếp nhận bổ nhiệm Vũ Đức Đô Úy, đã biết sẽ có chuyện phiền phức, chỉ không ngờ đến nhanh như vậy. Bọn họ mấy ngày nay cũng đang tìm biện pháp giải quyết.
Vốn hai người đã có manh mối, có vài biện pháp có thể giúp Lâm Duệ tránh được thiên ma trắc.
Kết quả là họ còn chưa bắt đầu, đô ngự sử Sa Châu đã phái người tới muốn kiểm tr.a rồi.
Cơ Tuyết Oánh ở bên ngoài huyện nha cũng kinh hãi, nàng nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị sẵn sàng rút đao chiến đấu.
Lâm Duệ thì không chút biến sắc, nhìn những kỹ năng có thể sao chép của chiến linh số 2. Hắn không khỏi thở dài, không thể không đổi kỹ năng rồi.
“Giới linh, giúp ta sao chép dịch cân luyện cốt cấp tông sư.”
Thông báo: sao chép dịch cân luyện cốt cấp tông sư tốn 1500 điểm hồn lực, hoặc có thể sử dụng sao chép kỹ năng cao cấp miễn phí một lần.
Bây giờ Lâm Duệ đã có liễm tức thuật, thiếu là kỹ năng khống chế thân thể huyết nhục gân cốt, dịch cân luyện cốt là một loại kỹ xảo nổi danh chuyên về việc này.
Lâm Duệ trong lòng thầm cầu nguyện mấy vị tướng quân dị thể không nói điêu hại người trong các diễn đàn.
Vì né tránh thiên ma trắc, hắn đã chuyên môn tìm các chủ đề liên quan vấn đề này. Có mấy vị thượng tướng nói nếu đem dịch cân luyện cốt luyện đến đại thành, có thể vượt qua kiểm tr.a nhục thân.
Lời này còn được hơn 20 người đồng ý, chỉ là bọn họ cho rằng phương pháp này không thực tế, dịch cân luyện cốt là bí pháp luyện thể cấp cao, dị thể hành giả phải tu luyện đến thiếu tướng, thậm chí trung tướng mới có thể luyện dịch cân luyện cốt đến đại thành.
Hoàng Thành Ty cũng không phải đồ đần, bọn họ chỉ nhận người dưới 25 tuổi làm nhân viên hạch tâm, nếu sau 25 tuổi, sẽ chỉ được nhận làm ở vòng ngoài, không lẫn vào được trung tâm quyền lực.
Trùng hợp chính là, trong danh sách kỹ năng của Cơ Thần Diễm, vừa hay có dịch cân luyện cốt, vấn đề là đây chỉ là kỹ xảo luyện thể, không phải công pháp, ngoài giúp Lâm Duệ vượt qua thiên ma trắc ra thì không trợ giúp gì nhiều.
Lâm Duệ đầy đau lòng chọn sao chép miễn phí, tin tức ùa đến đầu hắn, xương cốt huyết nhục của hắn cũng phát sinh biến hóa kỳ diệu.
Cũng may Lâm Duệ đã sớm tăng liễm tức thuật đến cấp độ đại tông sư, nên toàn bộ quá trình không hiển lộ chút nào. Hắn bỗng thấy ngạc nhiên: “hóa ra không chỉ công pháp giúp tăng tố chất thân thể, kỹ xảo luyện thể cấp cao cũng giúp tăng lên thân thể.”
Vào lúc này, Lâm Duệ đã thấy có hai người tiến vào. Một mặc trang phục ngự sử lục phẩm, mặt vuông chữ điền, ngũ quan đoan chính, chính là giám sát ngự sử lục phẩm Lâm Đạt.
Một khoác áo choàng đen, không thấy rõ dung mạo, nhưng từ thân hình người này, Lâm Duệ có thể đoán đấy là điển sử Khương Hàm Chương chạy trốn bảy ngày trước. Người này chỉ để lộ đôi mắt, nhưng ánh mắt vô cùng âm độc lạnh lùng nhìn hắn.
Cầu mong cho tôi và tất cả mọi người được bình an