Chương 84: Cô không bị đụng trúng rồi chứ?

Hạ Nhất Nhiễm lo lắng, đi bệnh viện nhân dân số ba gần đó kiểm tra, để cho Tô Tiểu Quả hẹn khoa phụ sản khám gấp.


Chỉ là đau âm ỉ, không ra máu, bác sĩ nói không có gì đáng ngại, dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi nhiều, không cần làm việc gì vất vả quá độ, mang thai ba tháng đầu nhất định phải chú ý.


Cố Tú Vân một đường theo dõi, nhìn Hạ Nhất Nhiễm vào khoa phụ sản, chuông báo động lập tức mãnh liệt vang lên!
Cô mang thai rồi sao?
...


Nằm ở trên giường nhà Tô Tiểu Quả, cô nhìn áo khoác của Đường Hạo Nam hôm nay vì cô khoát lên treo ở trên giá áo đến ngẩn người. Lẳng lặng nhìn, nước mắt im lặng chảy xuống.
Cuối cùng anh muốn buông tay rồi sao?
Hay vẫn lại là nói từ đầu đã quyết định như vậy rồi?


Anh có cái gì lý do không buông tay.
Chưa từng nghĩ tới anh sẽ yêu chính mình, đến một chút tin tưởng đều không có...
Nhưng mà trước tại sao muốn vươn vấn không dứt? Không nỡ buông tay sao?


Lại nghĩ tới tình huống hiện giờ của Đồng Y Mộng, cũng là cười khổ, vận mệnh tại sao lại thích trêu đùa người ta như thế? Người rất không dễ dàng tỉnh lại, tương lai còn có thể trở thành kẻ ngốc.
Đường Hạo Nam sẽ chăm sóc cô ta cả đời đi?


available on google playdownload on app store


Những thứ này đều đã không có quan hệ gì với cô nữa rồi, cô cũng không thẹn với lương tâm.
Chỉ là đứa nhỏ này...
Không nói cho anh biết, cảm thấy rất có lỗi với anh, nói cho anh lại sợ sẽ liên lụy nhiều hơn...
...


Đường Hạo Nam đi Mỹ không phải là vì bệnh của Đồng Y Mộng, công việc bên Mỹ xảy ra chút vấn đề.
Lúc đó, anh đang ngồi ở khoang thương gia, nhắm mắt nghĩ ngơi, Hứa Thành ngồi ở đối diện anh.
"Tôi hoài nghi, trong công ty có nội gián!" Mắt Đường Hạo Nam híp lại, trầm giọng nói, Hứa Thành nhíu mày.


"Nếu giá đấu thầu của công ty chúng ta quả thật là bị tập đoàn Khang Diệp biết trước tiên, vậy nhất định là có nội gián... Boss, anh cảm thấy khả năng là người nào nhất?" Mày Hứa Thành hơi nhíu, nhìn Đường Hạo Nam.


Đường Hạo Nam vươn tay xoa ấn đường, nhẹ nhàng mà xoa ấn, anh không ở trước mặt nhân viên lộ ra một chút mỏi mệt, giờ phút này là thật sự quá mệt mỏi rồi.


"Cậu điều tr.a tất cả những người tham dự cái hạng mục này, bí mật điều tr.a hành tung gần đây của bọn họ. Gần đây tôi việc tư tương đối nhiều, sơ sót." Đường Hạo Nam nhẹ giọng dặn dò.


"Boss, anh cũng đừng quá mệt mỏi, là tôi không làm tròn trách nhiệm, gần đây thả lỏng cảnh giác với Khang Diệp!" Hứa Thành thật có lỗi nói. Từ sau khi Kha Dịch Thần cứu Hạ Nhất Nhiễm, anh ta cũng rất ít chú ý Kha Dịch Thần, mà còn, Đường Hạo Nam tin tưởng Hạ Nhất Nhiễm như vậy.


"Cậu không cần hoài nghi Hạ Nhất Nhiễm, cô ấy không có khả năng cấu kết cùng Kha Dịch Thần." Đường Hạo Nam bình tĩnh nói, cho rằng Hứa Thành đang hoài nghi cô.


"Vâng! Tôi cũng hi vọng là một người khác hoàn toàn! Mà còn, Đường phu nhân đã thật lâu không ở Đường thị làm việc, cô ấy không có khả năng biết động thái Đường thị chúng ta."


"Chuyện tôi nói với cậu, sang tên biệt thự vùng ngoại thành ở Paris của tôi là đến đâu rồi?" Đường Hạo Nam lại hỏi.
"Đã làm thỏa đáng, chỉ là, Đường phu nhân sẽ nguyện ý nhận sao?" Hứa Thành khó hiểu hỏi.


"Cô ấy không nhận, tôi liền không li hôn." Đường Hạo Nam chắc chắn nói, đầu ngã ra sau tựa lên lưng ghế dựa, một vẻ chắc chắn cô nhất định không có cách nào từ chối. Cho cô biệt thự, để cho cô ở Paris có nơi dừng chân, tương lai, anh còn có thể tìm đến cô, đến đó thăm cô...


Liền tính ly hôn, cũng còn có thể gặp mặt đi?
...
"Mộng Mộng, Hạ Nhất Nhiễm có thai rồi."
Đồng Y Mộng nằm trên giường bệnh, chính đang mở to mắt nhìn trần nhà, một vẻ một chút cũng không có tức giận.
Đang nghe đến lời Cố Tú Vân nói, cặp mắt trống rỗng kia mới có thần thái.


"Bà nói cái gì?!" Cô ra cắn răng, thấp giọng hỏi, ngồi dậy, trừng mắt  nhìn Cố Tú Vân mặc đồ điều dưỡng.


"Con nói nhỏ chút, ta là lén đến đây, sợ bị người phát hiện! Con hãy nghe ta nói, Hạ Nhất Nhiễm là có thai, hiện tại Đường Hạo Nam cùng cô ta liền muốn ly hôn, Hạ Nhất Nhiễm còn không có nói cho cậu ấy, nếu Đường Hạo Nam biết rõ, cuộc hôn nhân này nhất định không ly được rồi!"


Cố Tú Vân nhỏ giọng nói, Đồng Y Mộng sợ sệt, hai tay cô ta nắm chặt chăn.
"Tôi nên hành động sao?" Đồng Y Mộng xem ra giống một cái xác không có linh hồn, thất thần, nói.


"Tôi dựa vào cái gì muốn để cho bọn họ dễ chịu? Tôi đều phải biến thành kẻ ngốc... Đến lúc đó, tôi không còn tỉnh táo nữa, bọn họ lại hạnh phúc ân ái..."
"Mộng Mộng, con nói cái gì?!" Cố Tú Vân vội vàng kéo xuống khẩu trang, kích động hỏi.


Đồng Y Mộng nhìn về phía bà ta, khóe miệng nhếch lên: "Bà còn không biết đúng không, tôi sẽ trở thành kẻ ngốc, trong đầu tôi có tụ máu bầm, di chứng sau vụ tai nạn xe cộ đó, tương lai khả năng còn có thể mù lòa... Ôi Ôi... khà khà..." Nói xong nói xong, cô ta liền nở nụ cười.


Như vậy cực kỳ dọa người, Cố Tú Vân cũng choáng váng, đôi mắt phượng trợn tròn, trồng mắt trợn trắng. "Con gái, con đừng hù dọa mẹ...!"


"Tôi không hù dọa bà, chẳng qua, ảnh hưởng không được cái gì, liền tính tôi trở thành kẻ ngốc, mù lòa, Đường Hạo Nam cũng lại vẫn là của tôi, anh ấy là của tôi, người khác đừng mơ tưởng được!" Hai mắt Đồng Y Mộng thẳng tắp nhìn về một nơi nào đấy, ánh mắt kiên định mà sắc bén, cắn răng nói.


Hai chân Cố Tú Vân mềm nhũng không còn chút sức lực đi ra phòng bệnh, hại người hại mình, tới cùng vẫn lại là chột dạ.
Vốn muốn đem Hạ Nhất Nhiễm hủy đi, kết quả hủy đi con gái của mình, trở thành người thực vật, hiện tại rất không dễ dàng tỉnh dậy, lại muốn...


Cố Tú Vân bị người kéo lên xe, người đàn ông kia một tay kéo bà ta vào trong ngực, bàn tay to lớn thô ráp tiến tiến vào làn váy điều dưỡng trên người bà ta, vuốt ve lên đôi chân trơn nhẵn của ta ta.
"Đừng đụng chạm!" Cố Tú Vân lập tức đẩy tay người đàn ông kia ra, phiền não nói.


"Sao vậy..." Người đàn ông mang kính râm, không vui mở miệng nói.
"A Mục, Mộng Mộng của chúng ta, Mộng Mộng..." Cố Tú Vân nói xong, nhào vào trong lòng người kia, khóc thút thít.
Bà ta nằm bò ở trong ngực người đàn ông kia, đem tình huống hiện tại của Đồng Y Mộng nói hết, người kia càng không ngừng hút thuốc.


"Anh nói Mộng Mộng như vậy, Đường Hạo Nam còn có thể cưới nó sao?! Hạ Nhất Nhiễm cái con tiện nhân kia lại đang có thai, lần này, Mộng Mộng của chúng ta phải làm sao đây?" Sau khi Cố Tú Vân khóc rống một trận, xoa cái mũi, lau nước mắt nói.


Người đàn ông kia hút thuốc, nuốt mây nhả khói, không nói được một lời.
Cố Tú Vân ở trong xe thay quần áo, đột nhiên bị hắn ta bắt lấy, ở trên xe liền điên cuồng mà mây mưa một trận.
...
Hạ Nhất Nhiễm rãnh rỗi trở về nhà cũ, vậy mà tìm thấy tầng hầm ngầm như cha cô nói.


Cũng tìm được nhật kí cùng thư mẹ cô viết để lại, những cái trang giấy này đã sớm ố vàng, thật dày một cuốn, bên trong mang theo rất nhiều ảnh chụp, cô đoán dược không sai, người trong lòng mẹ cô, quả thật là Đường Hậu Đức.


Nhưng một tờ cuối cùng trong nhật kí, lại dán một tấm ảnh mẹ cùng cha cô chụp chung.
Khi nước chảy đá mòn,  em bị tình yêu của anh làm cảm động, tại sao anh lại xoay người đi rồi?
Hạ Dụ Kỳ, anh ghét bỏ em rồi!
Tại sao nâng em đến tận trời xanh xong, lại đẩy em xuống Địa ngục?


Hạ Nhất Nhiễm nhìn những dòng này, lòng giật mình, về sau mẹ yêu cha, nhưng cha vẫn không biết!
Nước mắt liền trào ra, ngực ngột ngạt uất nghẹn, rất khó chịu.
Ở trong ấn tượng của cô? Mẹ là cực kỳ yêu cha, nhưng mà, những chuyện trước kia của bọn họ cô không nhớ được.


"Nhiễm Nhiễm, cha con không thích mẹrồi... Mẹ thật đau khổ..." Giống như còn có thể nhớ rõ bà từng nói qua câu này, sau đó bà nhảy lầu rồi.
Bởi vì mơ hồ nhớ rõ câu này, cô mới luôn hiểu lầm, là cha ở bên ngoài..., Mẹ mới tự sát.


Cô ngồi chồm hỗm trên nền xi-măng lạnh lẽo trên mặt đất, nhìn một đống trang giấy đã ố vàng kia, vì bọn họ tiếc nuối mà đau buồn, ngực rầu rĩ, một mảnh buồn bả.
Cha là sau khi mẹ tự sát mới hận bà đi? Hận bà vì người đàn ông khác, từ bỏ con của bọn họ...


Lại không biết, bà thương ông, yêu đến uất ức, cuối cùng tự sát.
Khó trách Đường Hậu Đức muốn đem bọn họ hợp táng, là biết mẹ đã sớm yêu cha đi? Mà ông ấy, khẳng định cũng đã sớm buông được rồi.
Nhưng mà, đứa con riêng kia đâu?


Một tấm ảnh chụp bé trái, từ trong phong thư rơi ra, là một bé trái rất kháu khỉnh, trên ảnh chụp màu sắc rực rỡ, cậu bé mỉm cười, xem ra cực kỳ ngọt, chắc là tầm năm tuổi đi.
Góc phải phía dưới của bức thư địa chỉ gửi qua bưu điện là, Tổ 3 thôn Khương Yển, huyện Thanh Hòa tỉnh Sùng Xuyên.


Trong phong thư chỉ có tấm hình này, không có cái gì khác, cô cực kỳ nghi hoặc, chẳng lẽ, đứa nhỏ này bị đưa đi nông thôn rồi hả? Đây là người nhận nuôi gửi ảnh chụp tới?
Thôn Khương Yển...
Xem ra rất quen thuộc, nhất thời lại nghĩ không ra ở đâu nghe qua.
...


Một số đồ đạc trong nhà cũ, cô dọn dẹp lại chuyển đi, tính toán đem tòa nhà này trả lại cho Đường Hạo Nam, cô không có tiền trả cho anh, chỉ có thể trả lại nhà cửa, không nghĩ muốn nợ anh cái gì.


Đi đến căn hộ của anh, đem áo khoác lần trước Đường Hạo Nam choàng cho cô treo vào trong quần áo, đã giặt sạch, ủi thằng sạch sẽ.
Dọn dẹp quần áo của mình, cuối cùng nhìn bó hoa Lavender đặt ở kia, cũng không quay đầu lại rời khỏi căn hộ.


Cô vừa đến của hàng bánh ngọt, vậy mà gặp Đồng Y Mộng, cô ta tại sao không cùng Đường Hạo Nam đi nước Mỹ? Đường Hạo Nam đi nước Mỹ không phải là vì bệnh của cô ta sao?
Đồng Y Mộng liền đứng ở cửa, đội một đầu tóc giả đen tuyền, sắc mặt tái nhợt, mặc áo lông hồng nhạt.


"Mộng Mộng, tại sao cô lại đến đây?"
"Nhiễm Nhiễm, tôi muốn tới mua chút bánh ngọt, bạn của cô giống như không chào đón tôi..." Đồng Y Mộng cười khổ, Hạ Nhất Nhiễm biết, Tô Tiểu Quả vẫn luôn rất ghét Đồng Y Mộng.


"Chúng ta đến quán cà phê đối diện đi." Cô tôn trọng Tô Tiểu Quả, biết rõ tính tình Tô Tiểu Quả, nếu kiên quyết mang Đồng Y Mộng đi vào, cô bé kia khẳng định không nể mặt, đến lúc đó tất cả mọi người thật mất mặt.
"Được đó!" Đồng Y Mộng cười nói.


Nhìn dáng vẻ Đồng Y Mộng suy nhược, lúc qua đường, Hạ Nhất Nhiễm tốt bụng dắt tay cô ta, cực kỳ thông cảm cảnh ngộ cô ta gặp phải.
"Cô không ở bệnh viện tĩnh dưỡng sao?" Vừa đi vừa hỏi, bước chân nhanh hơn, đèn xanh còn có hơn mười giây.


"Gần đây đều luôn nằm viện, hôm nay ra ngoài hít thở không khí, trong phòng bệnh quá ngột ngạt rồi." Đồng Y Mộng nói, bước chân của cô ta rất chậm.


"Đúng đấy, nên ra ngoài hít thở không khí!" Miệng Hạ Nhất Nhiễm há to hít lấy một ngụm không khí mùa thu, cũng rất giống đang hít lấy không khí trong lành, giương giọng nói.


"Nhiễm Nhiễm, cẩn thận!" Đột nhiên, Đồng Y Mộng thét chói tai, tiếng xe máy quen thuộc vang lên, Hạ Nhất Nhiễm sợ tới mức vội vàng lui lại, thân thể loạng choạng không vững, ngã về phía sau, Đồng Y Mộng bị cô nắm tay cũng bị kéo ngã, Hạ Nhất Nhiễm chỉ cảm thấy cái mông mình nặng nề mà chạm đất, rồi sau đó, thân thể Đồng Y Mộng đè lên người mình, khuỷu tay của cô ta chính đang đè lên bụng của cô.


"Mộng Mộng, tay..." Hạ Nhất Nhiễm ăn đau, khuỷu tay Đồng Y Mộng lúc này càng dùng lực, đè ở trên bụng cô, làm điểm chống đỡ, cực kỳ cật lực bò lên!


Cả người ngã xuống, bụng còn bị đè nặng, mày Hạ Nhất Nhiễm nhíu chặt lại, cách đó không xa, một chiếc xe đang lẳng lặng quan sát mọi chuyện bên này, hai cô gái, một người nằm trên mặt đất, một người ngồi, "Nhiễm Nhiễm! Cô không bị đụng phải chứ?!"


Đồng Y Mộng sợ hãi hỏi, dáng vẻ như sắp khóc, tóc giả trên đầu cũng rớt, lộ ra một đầu tóc cực kỳ ngắn, chật vật thật sự.
Cô ta vội vã bò dậy, túm chặt tay Hạ Nhất Nhiễm, định kéo cô dậy.


"Đau..." Mày  Hạ Nhất Nhiễm nhíu lại, ăn đau nói, xương cùng rất đau, xung quanh đã có người vây lại xem rồi.






Truyện liên quan