Chương 85: Con của Hạ Nhất Nhiễm sảy mất rồi!

Ẩn ẩn lại cảm thấy đau bụng, xương cùng càng đau nhói hơn. "Con tôi..."
"Nhiễm Nhiễm! Cái gì con? Rốt cuộc cô làm sao vậy?!" Đồng Y Mộng lôi kéo tay cô, vẻ mặt lo lắng, người qua đường càng ngày càng nhiều.
"Nhiễm Nhiễm!" Trong đám người, có bóng dáng cao lớn xuất chúng lao đến, là Lục Ngộ Hàn.


"Cậu... Cứu con... Đứa nhỏ...!" Hạ Nhất Nhiễm nhìn thấy Lục Ngộ Hàn đến đây, giống gặp được cứu tinh, kích động kêu hô, dưới thân mơ hồ có cảm giác ẩm ướt, giống như có máu đang chảy ra.


Lục Ngộ Hàn khom người, lập tức liền ôm cô lên: "Tránh ra!" Anh hướng về phía đám người hét lớn, ôm Hạ Nhất Nhiễm, chạy về phía chiếc Land Rover đang đậu ven đường.


Lúc Tô Tiểu Quả chạy tới, chỉ có một mình Đồng Y Mộng quỳ ngồi dưới đất, nghĩ đến Hạ Nhất Nhiễm khả năng đã xảy ra chuyện, Tô Tiểu Quả trước tiên liền cảm thấy được là Đồng Y Mộng giở trò quỷ: "Đồ cái thứ Bạch Liên hoa giả tạo, cô đã làm gì chị ấy rồi hả?!"


Tô Tiểu Quả tức giận lao đến túm lấy cổ áo lông của Đồng Y Mộng, cắn răng trừng mắt gặng hỏi cô ta.
Nhìn Đồng Y Mộng ra vẻ vô tội, cô thật muốn vung tay lên tát cho cô ta mấy bạt tai, xé nát cái mặt nạ giả tạo của cô ta!


"Cô, cô đang nói cái gì?" Vẻ mặt Đồng Y Mộng vô tội, làm như sắp muốn khóc đến nơi, Tô Tiểu Quả càng nhìn càng cảm thấy ghê tởm, lập tức buông cô ta ra, ngược lại, hấp tấp đi tìm Hạ Nhất Nhiễm rồi.


available on google playdownload on app store


Bỏ lại một mình Đồng Y Mộng ở đó, chật vật nhặt tóc giả rơi xuống ở trên đường cái lên, vội vàng đội ở trên đầu.
Vội vàng đi đến bên đường.
Lần này, con của Hạ Nhất Nhiễm, có lẽ sẽ mất đi?
...


"Cậu... Giống như đang chảy máu! Làm sao đây?" Hạ Nhất Nhiễm sờ soạng dưới mông, lòng bàn tay có cảm giác ướt át, còn có màu đỏ nhàn nhạt, hoảng hốt nhìn Lục Ngộ Hàn đang lái xe, bất lực hỏi.


Vẻ mặt Lục Ngộ Hàn bình tĩnh, nhìn xuyên qua kính chiếu hậu, nhìn vào mắt Hạ Nhất Nhiễm đang ngồi ở sau xe, anh không hoảng, xe chạy đi rất nhanh nhưng vẫn ổn định: "Nhiễm Nhiễm, rất nhanh liền đến bệnh viện, có cậu ở đây, không có việc gì! Nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngoan!"


Lời an ủi có khí thế lại mạnh mẽ, không hiểu sao để cho Hạ Nhất Nhiễm cảm thấy an tâm, đã không còn hoảng loạng nữa, từ từ nhắm hai mắt, hít sâu, điều chỉnh cảm xúc chính mình.


Gặp được đèn đỏ, Lục Ngộ Hàn phản ứng nhanh mở đèn xin đường, đi đường nhỏ, chạy ngang qua khu dân cư đi đến bệnh viện gần đây.
Mấy ngày qua, anh vẫn ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, theo dõi Cố Tú Vân cùng người tình của bà ta, cũng phát hiện không ít bí mật.


Cho nên vừa rồi mới có thể đúng lúc chạy tới.
Rất nhanh, đến cổng lớn bệnh viện đại học Phụ Chúc Sùng Xuyên, Lục Ngộ Hàn ôm lấy Hạ Nhất Nhiễm sắc mặt tái nhợt ngồi ở phía sau lên: "Nhiễm Nhiễm, đừng sợ, đã đến bệnh viện, không có việc gì!"
...


Chạng vạng, trong phòng bệnh VIP an tĩnh, Hạ Nhất Nhiễm im lặng nằm ở trên giường bệnh, Lục Ngộ Hàn đứng ở cửa sổ, bóng dáng cao lớn rắn rỏi bao phủ trong ánh sáng mờ nhạt.
Giọng người đàn ông trầm thấp đầy mạnh mẽ truyền đến...


"Người tình bên ngoài của Cố Tú Vân tên Tần Mục, trước khi kết hôn với cha con bọn họ đã quen nhau, lại còn có một đứa con gái riêng."
"Sao lại có khả năng?!" Hạ Nhất Nhiễm kích động hỏi, sắc mặt cô tái nhợt, môi cũng là trắng xanh, hốc mắt sưng đỏ.


Lục Ngộ Hàn xoay người: "Nhiễm Nhiễm, con nằm yên, đừng kích động."
Hạ Nhất Nhiễm nghe lời nằm xuống, âm thầm hít sâu một hơi. "Người đàn ông kia có bối cảnh thế nào? Tại sao lúc trước bọn họ không kết hôn, bây giờ còn thông đồng cùng một chỗ, con riêng của bọn họ là ai?"


"Thanh mai trúc mã của Cố Tú Vân, thật ra là tên côn đồ, mấy năm nay dựa vào cố Tú Vân âm thầm viện trợ, đầu tư không ít mối làm ăn, cũng coi như cái một người khá giả rồi. Người này lòng dạ bất chính, thủ đoạn tàn nhẫn, bản nhân không làm buôn bán thật sự nào, phần lớn là Cố Tú Vân và thuê quản lý chuyên nghiệp giúp xử lý." Vẻ mặt Lục Ngộ Hàn bình tĩnh, trầm giọng nói.


Chân mày Hạ Nhất Nhiễm nhíu lại: "Cố Tú Vân là đang toan tính cái gì? Đừng nói với con là tình yêu rắm chó..." Cô khinh thường nói.


"Cũng là Tần Mục này có bản lĩnh!" Lục Ngộ Hàn cũng hừ lạnh: "Lần trước con ở trong ngõ hẻm gặp được kẻ bắt cóc cũng là bọn họ phái tới, hôm nay, chiếc moto điên lao tới tói kia, cũng là bọn họ cố ý gây nên!"
Lục Ngộ Hàn đi đến bên giường, hai mắt Hạ Nhất Nhiễm trừng lớn.


"Khó trách...! Cậu, con lúc ấy liền là bị âm thanh động cơ moto quen thuộc kia dọa sợ mới kích động té ngã! Bởi vì lần trước cái kẻ bắt cóc kia cũng là lái moto, con vẫn còn bị ám ảnh!" Hạ Nhất Nhiễm kích động nói: "Cũng may, Mộng Mộng nhắc nhở con, chẳng thế thì liền thật sự bị đụng vào rồi!"


Đến giờ Hạ Nhất Nhiễm vẫn còn thấy sợ hãi, lòng đang run run, không nghĩ tới Cố Tú Vân ác độc với cô như thế. "Cậu, con không rõ, tại sao Cố Tú Vân hận con như thế?! Con tới cùng là đã đắc tội bà ta chỗ nào chứ?! Bà ta muốn đem con dồn vào chỗ ch.ết đến đường mới thôi!"


Cô không có cách nào không kích động, nghĩ sao cũng không rõ, tại sao Cố Tú Vân lại hận chính mình như thế.
Lục Ngộ Hàn nhìn cô gái nhỏ trên giường bệnh, nhìn cô gặp phải quá nhiều nhấp trắc trở, trong mắt đều là ôn nhu, tất cả thương tiếc.


"Vấn đề này, con hỏi đúng rồi!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, nhìn cô thiện lương, cũng thở dài.
Hạ Nhất Nhiễm khó hiểu nhìn anh, cảm thấy Lục Ngộ Hàn còn có bí mật muốn nói cho chính mình.


"Nhiễm Nhiễm, Cố Tú Vân vẫn luôn nhằm vào con như thế, nguyên nhân thật sự phía sau là vì bà ta là mẹ ruột của Đồng Y Mộng!"
Lời Lục Ngộ Hàn nói ra, làm sắc mặt Hạ Nhất Nhiễm càng trở nên tái nhợt, lòng của cô mạnh run rẩy, nghi hoặc nhìn Lục Ngộ Hàn.
Vừa nãy vẫn còn cảm kích Đồng Y Mộng.


Anh đến gần giường bệnh, tại mép giường ngồi xuống, "Khó có thể tin đúng không? Từ nhỏ Đồng Y Mộng ở cô nhi viện lớn lên, mấy năm trước cùng Cố Tú Vân quen biết nhận lại nhau! Là cố Tú Vân để cho cô ta tiếp cận Hạo Nam, bọn họ tính toán, muốn để cho con gái mình gả vào nhà giàu có..."


Lục Ngộ Hàn nhìn cô, lại nói.
Hạ Nhất Nhiễm hoàn hồn, môi trắng xanh, khó khăn mở miệng hỏi lại: "Không, không có khả năng, cậu, điều này sao có khả năng?"
Thật sự khó có thể tin, chưa từng tưởng tượng được những thứ này!


Cho dù Tô Tiểu Quả thường xuyên nói với cô, có thể lòng dạ Đồng Y Mộng rất xấu xa, nhưng cô chưa từng tin tưởng qua, ở trong mắt cô, Đồng Y Mộng vẫn là một cô gái đơn thuần vô hại.


"Tại sao không có khả năng? Cậu nói chuyện này cho con, đều là sự thật mấy ngày này cậu âm thầm điều tr.a ra được! Từ lúc con ở trong ngõ hẻm gặp được kẻ bắt cóc, cậu liền một mực điều tr.a rồi! Cậu cũng là không nghĩ tới, Đồng Y Mộng kia lại đem con cùng Hạo Nam lừa xoay quanh! Hiện tại, cạu thậm chí hoài nghi chuyện năm đó xảy ra giữa con cùng Hạo Nam, cũng là cô ta và Cố Tú Vân cấu kết cùng nhau làm!" Lục Ngộ Hàn trầm giọng nói, vẻ mặt cực kỳ oán giận.


Nếu không có một đêm kia, có lẽ cô sẽ không gả cho Đường Hạo Nam, cũng sẽ không chịu nhiều thương tổn như thế!
Sắc mặt Hạ Nhất Nhiễm càng thêm tái xanh, đầu óc ông ông cả lên, Lục Ngộ Hàn không nói nữa, đứng lên, ra khỏi phòng bệnh, cho cô một chút thời gian tiêu hóa chuyện này.


Cô an tĩnh nằm ở kia, hai mắt nhìn trần nhà trắng bệch, dần dần có tri giác.
Nếu những gì Lục Ngộ Hàn nói đều là sự thật, vậy, năm đó Đồng Y Mộng xảy ra tai nạn xe cộ, chính là gieo gió gặt bão, cùng cô và Đường Hạo Nam không có quan hệ gì rồi đúng không?


Đồng Y Mộng tại sao phải giúp Cố Tú Vân hại cô chứ? Cô cùng cô ta cũng không oán không thù mà... Hay vẫn lại là, chỉ là vì chuyện làm ăn của Cố Tú Vân?


Trong đầu nhớ lại toàn bộ những chuyện có liên quan đến Đồng Y Mộng, dáng vẻ cô ta đơn thuần đáng yêu, cô vẫn còn nhớ rõ trong dầu. Lại còn nhớ rõ, lần đầu tiên chính mình nhìn thấy cô ta, liền cảm thấy được này cô gái rất có duyên, nếu cô là đàn ông, khẳng định cũng sẽ thích cô ta.


Cái sự thật này, với Hạ Nhất Nhiễm mà nói, không thể nghi ngờ là một sự đả kích cực kỳ lớn.
Đường Hạo Nam thì sao, anh còn không biết toàn bộ chuyện này đi?
Đồng Y Mộng, cô ta rốt cuộc có yêu Đường Hạo Nam hay không? Đường Hạo Nam yêu cô ta như vậy...


Qua rất lâu Lục Ngộ Hàn đã trở lại, mang theo rất nhiều đồ ăn, có cháo đậu đỏ bổ máu.
Hạ Nhất Nhiễm ngồi ở trên giường bệnh, cầm thìa, mũi cay cay rơi nước mắt: "Cậu, những chuyện này, chúng ta có nên nói cho anh ấy biết hay không?"


Cô khàn giọng hỏi, không cần phải nói rõ ra, Lục Ngộ Hàn cũng biết, "anh ấy" là đang chỉ Đường Hạo Nam.


"Cậu còn không có vô chứng cứ xác thực chứng minh những thứ này, thằng nhóc kia và cậu gần đây có chút mâu thuẫn, chỉ sợ không có bằng chứng nói cho nó những thứ này, nó cũng sẽ không tin tưởng cậu. Còn nữa, công ty của nó đang xảy ra chút chuyện, hiện tại đã bận đến sứt đầu mẻ trán rồi. Nhiễm Nhiễm, việc cấp bách của con lúc này là dưỡng tốt thân thể, đề phòng Đồng Y Mộng cùng Cố Tú Vân bọn họ! Không cần lại tin tưởng Đồng Y Mộng là cái người tốt gì nữa!"


Thân thể to lớn của Lục Ngộ Hàn hơi cúi xuống, hai mắt nhìn cô, trầm giọng nói.
"Cậu, con tin tưởng người! Anh ấy yêu Mộng Mộng như vậy, chúng ta nói cho anh ấy, anh ấy khẳng định sẽ không tin tưởng, Haizz..." Hạ Nhất Nhiễm cười khổ.


"Con trước ăn cái gì đã, ta đi tìm người trong bệnh viện sắp xếp một chút." Lục Ngộ Hàn nói xong, lại đi ra ngoài.
Hạ Nhất Nhiễm ăn cháo đậu đỏ ngọt lành chín nhừ, nghĩ đến lúc trước sau khi bị hắt Axit Sunfuric, Đường Hạo Nam cũng đưa tới qua...
Cô cười khổ.


"Mặc kệ Đồng Y Mộng có xấu xa đến thế nào, anh vẫn đều tin tưởng cô ta đúng không? Anh, yêu cô ta như vậy... Anh có biết hay không, con của chúng ta..." Nói xong, âm thanh bị nuốt hết vào trong bụng.
...


"Mộng Mộng, mẹ đã đi bệnh viện hỏi thăm qua, đứa bé trong bụng Hạ Nhất Nhiễm sảy mất rồi!" Trong di động truyền đến giọng Cố Tú Vân đầy vui sướng, khóe môi Đồng Y Mộng cong lên.
"Vậy sao? Tin tức có thể tin được không?" Giọng điệu thật bình tĩnh, nụ cười trên khóe miệng biến thành châm chọc.


"Tin cậy! Hiện tại do Lục Ngộ Hàn chăm sóc, cái tên Lục Ngộ Hàn đúng là cũng thích con tiện nhân đó!" Cố Tú Vân đắc ý nói.


"Tôi biết rõ, nhưng mà, cô ta có thể nói cho Đường Hạo Nam chuyện sảy thai hay không?" Đồng Y Mộng nhẹ giọng hỏi: "Tôi lo lắng Đường Hạo Nam thương hại cô ta... Bà tốt nhất phòng ngừa chu đáo một phen."
Đồng Y Mộng nghiễm nhiên trở thành người chỉ đạo mọi chuyện, cô ta ở trong điện thoại, nhỏ giọng dặn dò.


"Phòng ngừa chu đáo?" Cố Tú Vân suy tư: "Có rồi, Mộng Mộng! Mẹ biết nên làm sao đây rồi!"
Cố Tú Vân vội vàng nói, Đồng Y Mộng lạnh lùng dặn dò một câu: "Lần này đừng làm hỏng chuyện nữa!"


"Hẳn không hẳn không, ngoan, mẹ sẽ cẩn thận, lần này mẹ nhất định sẽ không khiến con thất vọng." Cố Tú Vân vội vàng trấn an, xoa dịu cô ta, sợ cô ta lại tức giận.


Mới vừa cúp điện thoại, cơn đau của Đồng Y Mộng lại ấp đến, phiền não ôm đầu, kéo tóc giả rơi xuống, hai tay cắm vào sợi tóc, có thể chạm đến da cùng vết sẹo trên đó.
Cô ta đau đến lăn lộn trên giường, tâm tình phiền muộn, buồn bực, căm hận, đầy rẫy trong lồng ngực cô ta.


Đã không rõ tới cùng là đang hận cái gì, tới cùng là đang hận người nào, dù sao cũng đều là hận, hận không thể hủy diệt toàn bộ, để cho tất cả mọi người cũng thảm như cô ta!
...


"Khương Dư Hằng, rốt cuộc anh cho tôi uống cái thuốc gì?!" Đêm khuya, trong nhà lớn Đường gia truyền đến tiếng người phụ nữ đang cuồng nộ quát mắng, người giúp việc ở lầu một đang làm việc, nghe được động tĩnh, âm thầm thở dài.
Hai vợ chồng này, lại ầm ĩ rồi!


Khương Dư Hằng mới từ phòng tắm đi ra, bị một cái bình thuốc nện vào, chỉ thấy Đường Hạo Hâm giống như điên rồi lao tới chỗ anh.






Truyện liên quan