Chương 139: Gặp mặt tại nước Pháp
Lục Ngộ Hàn nhìn Đường Hạo Nam vẻ mặt tà tứ gợi đòn, thật giống như thấy được Đường Hạo Nam sau khi cùng Hạ Nhất Nhiễm kết hôn trước kia, mặt ngoài phong lưu, hoa tâm, cuồng dục.
Anh thật không sợ Đường Hạo Nam thật sự di tình biệt luyến, yêu Hạ Nhất Nhiễm nhiều năm như vậy, làm sao có thể dễ dàng yêu người khác như vậy. Chỉ là lo lắng anh lại trêu chọc một "Đồng Y Mộng" để sau này lại hối hận!
Cô gái tên An Nhiên này, anh đã điều tr.a qua, gia thế bối cảnh không tệ, là một cô gái thuần khiết trong trắng, một y tá cực kỳ chuyên nghiệp.
Lục Ngộ Hàn thấy Đường Hạo Nam hiện tại cởi mở như vậy, cũng rất vui mừng, nhưng đáy lòng vẫn lại là hi vọng bọn họ có thể người hữu tình sẽ thành thân thuộc...
Trong phòng phục hồi chức năng chỉ còn lại một mình anh, dưới nách bị xà kép cọ đến sinh đau, Đường Hạo Nam cắn răng, cật lực đi về phía trước, trên trán thấm ra một tần mồ hôi.
Hạ Nhất Nhiễm cuối cùng vẫn không tới thăm anh, những lời trong cuộc điện thoại đêm đó, chỉ là xuất phát từ khách sáo đi?
Đôi khi nhớ tới, lại có chút mất mác, có phần oán giận, đó chỉ là cảm xúc kích động nhất thời của người đàn ông, giây lát sẽ biến mất.
Anh không thật sự trách cô.
Có đôi khi nhớ tới một tiếng "Anh Hạo Nam" của cô, sẽ hạnh phúc mà nở nụ cười...
...
Hạ Nhất Nhiễm cứ cách một khoảng thời gian sẽ từ chỗ Lục Ngộ Hàn biết được tin tức của Đường Hạo Nam, nghe nói anh làm vật lý trị liệu phục hồi chức năng cực kỳ thành công, đã khôi phục bình thường, cực kỳ vui vẻ thay anh.
Không biết rốt cuộc anh đang ở nơi nào, chỉ biết là anh vẫn đang tồn tại trên thế giới này, nhớ tới, trong lòng cũng cực kì an ủi.
Vội vàng xử lý xong một đống văn kiện, ánh mắt khô khốc khó chịu, từ trong ngăn kéo lấy ra lọ thuốc nhỏ mắt, nhỏ vài giọt, khi nhắm mắt lại, đôi mắt vô cùng đau đớn, vội vàng chuyển động ánh mắt, ra một lúc lâu cảm giác đau đớn kia mới biến mất.
Cửa văn phòng bị gõ vang, Phương Mặc Ngôn đi vào, thấy đôi mắt cô hồng hồng, nhíu mày, quan tâm hỏi: "Đôi mắt không thoải mái sao?"
"Mới vừa xử lý xong đống văn kiện này, mắt có phần mệt nhọc, mới vừa nhỏ giọt thuốc nhỏ mắt. Có chuyện gì sao?" Hạ Nhất Nhiễm ngồi thẳng lưng dậy, khôi phục khí chất bình tĩnh lãnh đạm, ngửa đầu đối đối diện Phương Mặc Ngôn nói.
Phương Mặc Ngôn đưa cho cô một tấm thiếp mời màu tím, Hạ Nhất Nhiễm nhận lấy, trên bức thư màu tím kia được đính một đóa hoa Lavender tinh xảo, tản ra mùi thơm nhàn nhạt của Lavender.
"Ông chủ trang viên Lavender Kiehl nổi tiếng nhất của Pháp mời người đến tham dự buổi tiệc ngoài vườn tổ chức tại Provence!" Phương Mặc Ngôn nói, Hạ Nhất Nhiễm vội vàng mở thư mời ra, thấy được ngày tháng ghi trên thiệp mời tinh xảo kia, chính là vài ngày nữa.
Những năm qua cũng từng nhận được thư mời, cô không thời gian, đều là phái những người khác đi.
"Hạ tổng, lần này người không thể lại không nể mặt bọn họ, đi xem đi, coi như giải sầu! Tôi phát hiện người mấy tháng nay giống như con quay không ngừng xoay tròn, vẫn luôn bận rộn!" Phương Mặc Ngôn thành khẩn khuyên, đau lòng người phụ nữ mạnh mẽ này.
Một người phụ nữ, một ngày phải kiếm tỷ bạc quản lý tất cả tập đoàn.
Hạ Nhất Nhiễm nhíu mi, có phần sợ sệt nhìn đóa hoa Lavender đính trên bức thư...
Nước Pháp, Paris, Provence...
Lúc cô đại học chính là chuyên ngành tiếng Pháp, những thứ này đều là nơi cô đã từng mơ tưởng được đến.
"Thôi bỏ đi! Tôi thật sự không muốn đến đó, trở về anh mang một thư ký đại diện tôi đi qua đó là được!" Đã qua thời kỳ theo đuổi lãng mạn, tuổi mộng mơ qua lâu rồi, hiện tại Hạ Nhất Nhiễm, là một người phụ nữ có cuộc sống đơn điệu, niềm vui duy nhất chính là ở bên bọn nhỏ.
"Hạ tổng..." Phương Mặc Ngôn đang muốn khuyên, di động Hạ Nhất Nhiễm vang lên, anh ta chỉ có thể rời đi.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại di động, là Đổng lão phu nhân gọi tới, cực kỳ ngạc nhiên.
Đối với Đổng lão phu nhân, Hạ Nhất Nhiễm trong lòng vẫn có cảm giác kính sợ, tuy cô kế thừa di sản mà Đổng Hưng Á để lại, nhưng mà ở Đổng gia, người nắm giữ quyền hành, quản lý đưa ra quyết định, vẫn lại là lão phu nhân.
Huống chi, Hạ Nhất Nhiễm đối với Đổng gia vẫn không có tình cảm thân thuộc yêu thương, cảm thấy được chính mình chính là người ngoài không có quan hệ gì với bọn họ.
Cho nên, cực kỳ tôn trọng Đổng lão phu nhân.
"Lão phu nhân!" Mới vừa kết nối, Hạ Nhất Nhiễm cười kêu hô, hăng hái đầy tinh thần.
"Nhất Nhiễm à, con còn đang ở công ty sao? Ta nghe nói trang viên Kiehl lại gửi thiệp mời cho con rồi hả?" Hôm nay Đổng lão phu nhân thái độ cũng rất hòa thuận, không nghiêm túc giống trước kia, điều này làm cho Hạ Nhất Nhiễm có phần bất ngờ.
Bà là Đổng Sự Trưởng của công ty, nhưng rất ít hỏi đến chuyện công ty, chỉ có một số quyết sách quan trọng mới có thể tham dự.
Chuyện lần này, bà sao lại hỏi đến?
Hạ Nhất Nhiễm có phần nghi hoặc, "Đúng, vừa nhận được! Nhưng mà con không định đi sang đó!"
"Tại sao? Nhất Nhiễm, loại hoạt động xã giao này liên quan đến việc làm ăn, chúng ta không thể nhiều lần không đi, nếu còn không đi người ta không chịu theo chúng ta hợp tác nữa thì thế nào? Lần này nhất định phải đi! Cũng đừng mang Nini theo!" Đổng lão phu nhân trầm giọng nói, như là mệnh lệnh.
"Lão phu nhân..."
"Đừng cự tuyệt nữa! Ta nói đi thì đi! Không thể để Hưng Á ta mất mặt!" Đổng lão phu nhân thái độ cường ngạnh, nói xong liền cúp điện thoại.
Hạ Nhất Nhiễm nhìn màn hình điện thoại di động tối đen, lông mày nhíu lại, lão phu nhân lần này sao lại...
Đành phải gọi Phương Mặc Ngôn trở vào, điều chỉnh hành trình kế tiếp, không để cho Phương Mặc Ngôn cùng đi theo, công ty cần người trợ lý như anh ta xử lý công việc ngày thường.
Cô muốn mang Nini theo, Đổng lão phu nhân không cho, Hạ Nhất Nhiễm cực kỳ lo lắng, nhưng mà không có cách nào.
...
Trong khoang hạng nhất trên may bay, cô ngồi gần cửa sổ, nhìn mây bên ngoài như tuyết trắng bao phủ khắp tầng bầu trời xanh, ánh sáng có chút chói mắt, thấy choáng váng đầu.
Mới bay lên bầu trời liền lo lắng Nini, cũng bắt đầu nhớ nhung William rồi...
Cô vừa mới chuẩn bị mang chụp mắt nghỉ ngơi, có hương vị quen thuộc truyền đến, "Anh cả?!"
Đổng Hưng Diễn tại sao lại ở đây?!
Hạ Nhất Nhiễm giật mình nhìn Đổng Hưng Diễn đã ngồi ở trên sofa bên cạnh, đem hai cái ly thủy tinh chân dài đặt ở trên bàn tròn màu đen, chuẩn bị rót rượu đỏ.
Anh ta là người đàn ông có dáng người cao gầy, hình thể tráng kiện, to lớn, khuôn mặt anh tuấn thành thục, mái tóc đen tuyền được chải chuốt kỹ lưỡng hất ngược ra sau, xử lý hết sức sạch sẽ, mặc áo sơmi màu xanh nhạt, dưới lớp vải dệt áo sơmi, có thể thấy được cơ bắp tráng kiện to lớn của cánh tay.
"Ngồi máy bay sẽ rất lâu đấy, uống một ly đi!" Đổng Hưng Diễn nhạt cười nói, đem ly rượu đỏ nhẹ nhàng mà đưa lên trước mặt cô.
"Anh cả, sao anh lại ở đây?" Hạ Nhất Nhiễm cầm ly rượu lên, nhẹ nhàng mà đung đưa, nhìn về phía Đổng Hưng Diễn.
Đổng Hưng Diễn mím môi, hướng cô ý bảo cụng ly, rồi sau đó, nhấp ngụm rượu, "Trang viên Kiehl cũng mời anh đến!"
Hạ Nhất Nhiễm hiểu rõ, cũng uống một hớp rượu.
"Nghe nói em trước kia xuất thân là tiếng Pháp chuyên nghiệp? Anh không biết tiếng Pháp, có thể làm bạn đi chung chứ?" Đổng Hưng Diễn nhìn Hạ Nhất Nhiễm, cười hỏi, người luôn luôn lãnh khốc thâm trầm như anh ta, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên ý cười hiếm thấy.
"Được thôi! Nhưng mà tôi đã rất nhiều năm không tiếp xúc với tiếng Pháp, cảm giác giống như đã sớm không quen rồi!" Cô khiêm tốn nói, lại uống rượu.
Bình thường cùng Đổng Hưng Diễn tiếp xúc không nhiều lắm, không được xem là rất quen thuộc, hiểu biết cũng ít, cảm thấy người này cực kỳ âm trầm, lúc này, vậy mà lại đang cười, nụ cười kia lại vẫn cực kỳ mê người.
...
Trằn trọc hơn hai mươi tiếng đồng hồ, mới đến nơi, Provence xinh đẹp.
So với tưởng tượng của cô một dạng, có trời xanh, mây trắng bềnh bồng, có hoa dại cỏ dại mọc ven đường lối đi, còn chưa tới trang viên, là có thể nhìn đến biển hoa tím mênh mông vô bờ rộng lớn kia.
Lúc này đã vào cuối mùa thu, nghe nói đây là thời điểm ngắm hoa đẹp nhất trong năm.
Nhìn một biển hoa tím rộng lớn, không khỏi liền nghĩ tới Đường Hạo Nam, còn có bó hoa Lavender khô kia chắc hẳn đã sớm biến mất.
Một chiếc Rolls-Royce tôn quý chạy vào trang viên, cách pháo đài cổ kính còn một đoạn khoảng cách lớn, xa xa, tòa lâu đài cổ xưa kia được bao phủ dưới nắng chiều hoàng hôn, hòa cùng cảnh đẹp xung quanh, giống như đang bước vào thế giới cổ tích.
Sớm biết đẹp như vậy, nói gì cũng phải mang Nini đến đây, tiểu nha đầu khẳng định thích tòa lâu đài như vậy, mà cô, một cô gái đã 32 tuổi theo ý cô đã không còn trẻ tuổi, chỉ có phát ra từ đáy lòng tán thưởng một chút.
"Sao lại không đem tiểu Nini đến đây?" Đổng Hưng Diễn bên cạnh mở miệng nói, Hạ Nhất Nhiễm nở nụ cười, anh ta khẳng định cũng cảm thấy được tiểu nha đầu sẽ thích nơi này đi.
"Lão phu nhân có thể là lo lắng có Nini ảnh hưởng tôi đi xã giao, không cho tôi mang đến." Hạ Nhất Nhiễm cười trả lời.
"A...?" Đổng Hưng Diễn nhíu mày, Hạ Nhất Nhiễm không chú ý tới vẻ mặt phức tạp của anh ta.
Chiếc ô tô cuối cùng tới nơi, ở cửa tòa lâu đài cổ kính, đứng sừng sững một nhóm người nghênh đón bọn họ, cách đó không xa, tùy ý có thể thấy được những vị khách quý mặc Tây phục, dạ hội đẹp đẽ quý giá.
Đổng Hưng Diễn mặc toàn thân Tây phục sang quý thủ công từ trên xe bước xuống trước, rồi sau đó, lịch lãm vì Hạ Nhất Nhiễm mở cửa xe, Hạ Nhất Nhiễm mang theo mũ, choàng áo lông nhẹ nhàng mà nắm tay Đổng Hưng Diễn từ trên xe bước xuống.
Trên bãi cỏ trước lâu đài, khi người đàn ông nhìn đến bóng dáng quen thuộc từ trên xe bước xuống, mày kiếm hơi nhíu lại: Cô cũng đến đây, người đàn ông bên người cô, là ai?
"Anh đang phát cái gì ngốc thế?" An Nhiên thấy Đường Hạo Nam đang ngẩn người nhìn nơi nào đó, đã đi tới, vươn tay ở trước mặt anh quơ quơ, cười hì hì hỏi.
Đường Hạo Nam cong môi, "Không có gì, chúng ta tiếp tục đi dạo!"
Lâu đài cổ to như vậy, trên trăm căn phòng, tinh anh thương giới đến từ toàn cầu tập hợp tại nơi này, dạo chơi trong trang viên, hoạt động ngày mai mới chính thức bắt đầu, sau khi vào lâu đài cổ, Hạ Nhất Nhiễm được sắp xếp một căn phòng hướng đông ở lầu hai, ngã vào trên chiếc giường xa lạ, cô quả thực nhắm mắt lại là có thể ngủ, đi đường quá lâu, cô quá mệt mỏi.
Vừa tỉnh ngủ, giống như đã là buổi tối tám chín giờ ở đây rồi.
Bụng đói kêu vang, cô tắm rửa một cái, thay đổi một bộ quần áo thoải mái, đi xuống lầu. Nơi này có thể so sánh với nhà ăn của khách sạn cao cấp năm sao, trong phòng ăn chỉ còn lại có một chút món điểm tâm ngọt kiểu dáng Âu Tây, dạ dày cô không tốt, ăn đồ ngọt dễ dàng bị xót ruột hơn, chỉ lấy vài miếng bánh mì lúa mạch, một ly sữa nóng, sau khi ăn đơn giản, nhàm chán đi ra khỏi tòa lâu đài.
Không thấy Đổng Hưng Diễn, bên ngoài tòa lâu đài có tốp năm tốp ba khách khứa, đi qua đi lại hầu như họ đều không quen biết nhau.
Một cơn gió thổi qua, trong không khí đều là mùi thơm của cỏ Lavender.
Cô lửng thững đi tới, một đường đều có đèn đường, không khí tươi mát, trăng sáng sao thưa.
"Đường tổng, vậy ngày mai gặp, ngũ ngon." Có giọng con gái truyền đến, một tiếng "Đường tổng" dạy cô sợ sệt, theo tiếng nhìn lại.
Dưới đèn đường cách đó không xa, một người phụ nữ trung tuổi mặc Hoa phục nâng váy rời đi, mà dưới đèn đường, bóng dáng cao lớn rắn rỏi kia...
Là anh!
Anh lúc này xoay người đi, giống như không thấy được cô, Hạ Nhất Nhiễm theo bản năng nâng bước nhanh chân, hướng tới bên kia chạy tới.
"Đường Hạo Nam!" Có chút kích động kêu hô, nhìn bóng lưng anh, không có tê liệt, không có tàn tật, xem ra rất tốt, mũi cay cay một hồi, có chút cảm động cùng vui mừng.
Bóng lưng anh cúi xuống, rồi sau đó lại tiến về phía trước, Hạ Nhất Nhiễm có phần không hiểu, anh không có nghe đến cô gọi anh sao?
Cô không nghĩ nhiều như vậy, theo bản năng bước đến nhanh hơn, hướng tới bóng lưng anh chạy theo đến!
Chỉ muốn nhìn một chút, anh là khỏe mạnh hay không...
Vote và cmt nhiều nhiều đi bà kon, mị sẽ cập nhật mỗi ngày nè ^^