Chương 50: Hình như em bệnh rồi

Chẳng đợi trời sáng thì cả nhà ba người Ansa đã lên xe trở về Seoul rồi. Cũng tại Jaemin cứ khăng khăng đòi dẫn hai chị em về ấy chứ, dù Ansa nói muốn ở lại phụ staff ghi hình, Jisoo trong cơn say nhì nhèo đòi ở bên thần tượng. Ôm chặt cô trong vòng tay ấm nóng, Jaemin nói nhỏ, đủ để chỉ mỗi Jisoo nghe thấy, “Nói xem, anh là hôn thê của em, em lại ở đây nói về cậu ta, em muốn thấy anh ghen sao?”


“...”, ở ghế phụ lái nhìn qua kính chiếu hậu, bắt gặp cảnh tượng lãng mạn của hai người phía sau mà ai đó chỉ biết chống cằm cười buồn.
Sáng.


“Ui, đi rồi sao, đến rác hôm qua cũng dọn giúp tụi mình!” - ngáp một hơi thật dài, Hoseok ra phòng khách đã thấy xung quanh trống hoắc. Đúng lúc trên bàn có mẩu giấy nhỏ, anh liền cầm lên đọc.
‘Vì có việc nên chúng tôi đi trước, sẽ gặp mọi người sau! - Jaemin’.
“...”


“Anh nói chúng ta hiểu lầm chuyện gì cơ?”
Bữa sáng hôm ấy được chủ resort chuẩn bị chu đáo đến kinh ngạc, bao gồm beefsteak, salad và các loại bánh Pháp thơm lừng. Bên ngoài ánh nắng không quá gay gắt, thậm chí tiếng sóng vỗ cũng mang cảm giác thanh thuần hơn…


Cả nhóm bây giờ đang tụ tập ăn sáng trước khi bấm máy quay Run!, người nào cũng nhanh nhẹn tự chọn đồ ăn ưa thích cho riêng mình.
“Thì chuyện nhà Ansa đó, có vẻ cũng không phức tạp như chúng ta nghĩ đâu!” - Jin nói, cứ thế thong thả nhấp ngụm cam ép.


“Dạ” - 94 line ngơ ra trong khi ông anh 93 vẫn thế, ngáp ngắn thở dài cầm lên miếng sandwich trét mứt đậu.
“Cái này chỉ là anh đoán thôi, nhưng quan hệ của Jaemin và chị Ansa như kiểu…”
“Người yêu?”
“Vợ?”
“Bạn thân?”


available on google playdownload on app store


95 line chắc sợ readers không biết sự tồn tại của mình mà nói chen vào. Thế nhưng cái đáng nói là rốt cuộc đứa quái nào vừa chen cái từ ‘BFF’ vào thế hả? Jin như muốn gào thét.


“Dù sao cũng phải cám ơn cô bạn Jisoo đó, rượu cô ấy đem đến rất ngon, cũng chẳng phải loại xoàng đâu!” - Yoongi nói đúng, rượu đó là hàng nhập khẩu từ Pháp khá đắt đỏ, còn có hạn mức ủ hơn mươi năm. Mỗi phương diện này thôi cũng đủ hiểu gia thế nhà họ Min không phải dạng vừa rồi.


“Này, bớt lạc đề lúc anh nói được không thằng kia?”
“Em xin lỗi...” - Yoongi híp mắt nói nhỏ.
“Khặc khặc, Tito mới ra video mới nè Jimin!” - Taehyung vừa ăn vừa lướt điện thoại.
“Đâu đâu?” - Jimin chồm sang.


“Yahhhh!” - anh cả lại gào lên, lần này thì bất lực hơn, bọn nhóc đó mỗi đứa một chủ đề, cứ thế ồn ào trò chuyện chả quan tâm gì đến anh hết. Ừ thì lớn hết rồi, thành tướng hết rồi chả thèm nghe lời anh nữa, chỉ hại anh đang tỏ ra sâu sắc cho ai xem, ngẫm mà buồn.


Nhưng Jin à nhìn kìa, vẫn còn bạn bé út đang im lặng ngồi ăn bên cạnh anh đấy thôi, còn tỏ ra vô cùng thấu hiểu mà vỗ vai anh nữa. Jin biết, anh suýt khóc vì hạnh phúc quá ấy chứ, chỉ có điều biểu cảm của cậu có chút khiến anh quang ngại: hết vuốt tóc rồi cúi đầu tủm tỉm...như hâm, tay cầm nĩa cứ khẩy khẩy mấy sợi mì Spagheti qua lại, cuộn tròn rồi bỏ xuống không ăn. Trông cậu bây giờ cứ kiểu vui sướng lắm khi chuyện nhà người ta sáng tỏ ấy.


Ngồi xung quanh mọi người đều nhìn Kook bằng ánh mắt ‘kì thị’, cả đôi bạn 95 line bình thường nháo cỡ nào, thấy cảnh đó cũng nín lặng, tự hỏi gia đoạn hậu dậy thì lúc trước của họ cũng quái gỡ như thế sao?


Jin sau khi quá ngán ngẩm với cảnh tượng ‘biến chất’ trước mặt đã ráng ăn thật nhanh, thu dọn bát đĩa của mình rồi chuồn lẹ lên phòng thay đồ trước, cố né xa bọn nhóc ấy càng lâu càng tốt.
Bữa sáng hôm nay, vẫn bất bình thường như mọi khi.
-


Gật gù, Kook cho rằng tâm trí mình hiện tại đang lơ lửng thế nào, cứ vô thức tủm tỉm cười quái dị, đến cơ mồm còn không tự chỉnh đốn được.


Thì ra chuyện của Ansa và người con trai đó được minh bạch lại khiến cậu hạnh phúc tới như vậy. Cảm giác giống như tảng đá bấy lâu nay đè nặng nơi lòng ngực cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi.


’Phải, Jaemin là vì chị Jisoo nên mới đối xử tốt với Ansa như thế, đơn thuần là anh rể tốt với em vợ thôi mà. Chỉ tại mình đa sầu đa cảm quá...đúng vậy!
Nhưng bù lại...Kook à, có lẽ từ giờ vai diễn hoàng tử đã tới phiên mày đảm nhiệm rồi!’
*


Seoul dạo này nắng mưa thất thường cực. Chẳng phải người ta thường bảo mưa xuân đẹp lắm sao, nhưng sao Ansa chả thấy thế tẹo nào, có lẽ vì tâm trạng dạo này không thật sự ổn định lắm, hết chuyện này rồi lại chuyện khác ập đến kia mà.


Lại nhìn cái hộp đồ vừa được gửi đến, lòng Ansa nhận thêm một trận ảo não nữa.
“Chẳng mấy mà ngày Jisoo cưới cũng sắp tới rồi Ansa nhỉ?”


Ở sofa, Rei phấn khởi bới cả đống ảnh trong thùng ra bàn xem. Chúng là ảnh chụp những đồ dùng được gợi ý để trang hoàng tiệc cưới mà Jisoo vì bận việc nên đã phó thác gần như toàn bộ cho Ansa. Lúc sáng nhìn thấy cái đống ấy chễm chệ trong phòng quản lí Ansa đã không khỏi giật mình. Đầu tiên là về mức độ thân thiết giữa Rei và Jisoo.


Ai làm việc chung ắt hẳn sẽ biết cá tính của Rei thế nào, chị ấy kĩ lưỡng và cầu toàn kinh khủng, đối với Ansa lúc trước cũng chính là luôn nghiêm khắc dạy bảo. Nhưng với Jisoo thì lại rất khác.


Bọn họ thậm chí có thể ngoài giờ hành chính rủ nhau đi shopping, đi ăn bún đậu như bạn bè trong khi Ansa từ ngày làm việc cùng, số lần hẹn riêng Rei chỉ đếm trên đầu ngón tay. Dù Rei vẫn đôi lần phàn nàn nó như thế xa cách quá, nhưng Ansa biết, cái cảm giác ấy đơn giản gọi là ‘khác thế hệ’.


Tuy nhiên thân tới mức mời làm phụ tá cho đám cưới thế này thì…
“Là chị ấy cưới chứ có phải em đâu, tại sao em phải lo mấy cái này?” - nó phụng phịu ngồi xuống bên cạnh.


“Cái con bé này!” - Rei nhướn mày - “Là chị em gái phải giúp nhau là đúng rồi, bù lại sau này em cưới Jisoo cũng sẽ giúp em như thế!”


“Nae nae!” - nó thở dài, đành bắt tay vào làm từng chút một vậy. Dù gì cũng phải xong để còn làm việc khác nữa chứ nhức đầu quá rồi. Cứ xem như Min Jisoo giỏi thu phục lòng người đi, không ở đây vẫn có thể ‘hành xác’ nó.


Nhưng dù sao Rei nói cũng chẳng sai tẹo náo, ba mẹ Min của nó từ đó giờ chỉ có mỗi hai đứa con gái, lại sống nơi đất khách thì chuyện chị em giúp đỡ nhau cũng là lẽ thường tình thôi. Giả sử Ansa có kết hôn đi nữa thì người đỡ đần nó cũng chỉ có Min Jisoo.


Thế mới nói, ràng buộc máu thịt đôi khi cũng thật oái oăm…
Cơ mà, ‘Chuyện mình cần lo đâu phải cái này?’, tự vỗ đầu, Ansa ngớ ngẩn lẩm bẩm. Đám cưới cái nỗi gì trong khi người yêu còn chưa có? Đúng là điên mà...


Cứ thế mất gần cả buổi, Ansa loay hoay xem mãi vẫn chưa xong xấp ảnh cổng chào của lễ cưới. Cứ lật tới lật lui, mắt rõ ràng dán vào nhưng tâm trí lại đang ở nơi đâu, liệu có phải đang mơ hồ nghĩ tới người nào đó, người mà nó chưa từng nghĩ sẽ ướm suy nghĩ ấy lên bao giờ...


‘Mình bệnh thật rồi!’ - Ansa gượng cười, đưa tay sờ trán rồi tự ngạc nhiên khi nhận ra gò má đang nóng bừng, mồ hôi bên trán đã lấm tấm đổ dài. Nhưng cái lí do nó nghĩ nó bệnh thực ra là...


Nếu cũng tình cảnh này của vài năm trước chắc Ansa đã ầm ĩ khóc lóc một trận rồi buồn bã ngồi khuất sau hốc tường tối, gục mặt vào hai đầu gối mà đờ đẫn mông lung. Là vì mối tình đầu sâu đậm của nó ấy...cũng chẳng phải bí ẩn gì nữa, chính là Jung Jaemin, chẳng mấy mà anh ấy sắp kết hôn mà đối tượng còn là chị gái nó, cả hai là thanh mai trúc mã kiêm luôn cặp bài trùng một thời của TH Seoul, còn nó...


Nhưng chỉ dạo gần đây, là từ cái đợt đi Busan về, nó mới bần thần nhận ra, hình như khoảng thời gian Jaemin không ở cạnh nó cũng không còn buồn nhiều nữa, cả sau tin nhắn giữa đêm ấy... Là vì đã biết có một người khác vẫn kiên trì bên cạnh, mỗi đêm dùng giọng hát kì diệu ấy xoa dịu nó hay sao?


Đưa Ansa cốc nước, Rei khó hiểu ngước nhìn con số điện tử phát sáng trên khung chiếc điều hòa. Phòng này nếu nói không ngoa thì có mà lạnh lẽo nhất nhì cty rồi ấy, ông Hobeum lần nào ghé chả phàn nàn nhão hết cả tai? Có mỗi con bé này là bảo lạnh thôi đấy.


Sau đó, ở phòng quản lí của Bangtan, hai con người nổi danh ‘tham công tiếc việc’, ‘thanh niên nghiêm túc’ ấy cứ thế tiếp tục cặm cụi làm cái việc...chả liên quan đến nghiệp vụ chút nào, phí cả giờ nghỉ@@.
-
20h.


‘Tan làm sớm’ là một phạm trù xa lạ với Ansa dạo này. Nó ý, sáng đi làm là lúc các bác lớn tuổi trong khu còn chưa ra đường đi dạo, lúc được ‘thả về’ thì khắp phố phường ánh đèn cũng đã lấp lánh các hàng quán cũng vì thế tấp nập ồn ào cả rồi, chỉ là con lười như nó nếu phải làm việc nhiều tới hoa mắt thì tự dưng chẳng còn cảm hứng ăn uống gì nữa, thay vào đó chỉ muốn phi về ngủ liền thôi.


Lại nói tới comeback sắp tới, nếu bây giờ Bangtan vẫn còn đang vi vu giữa biển trời Busan để quay dăm tập Run! thì đội ngũ trong cty lại đang phải chạy đôn chạy đáo từng giây từng phút, nhất là các anh producer dựng MV, tối nào cũng về trễ ơi là trễ, người gầy rộc, má mủng hốc hác thấy thương lắm. Có đợt phải sang đó check việc, Ansa tiện thể mua mấy túi đồ ăn để họ bồi bổ thì phát hiện ra trong văn phòng hơn 21h ngoài mấy ngài quen mặt đang "cắm" máy thì các chị staff phòng khác cũng chạy ra chạy vào tiếp cafe, mì các thứ cho. Chưa hết, trên bàn máy tính bọn họ còn đặt cả gối cơ, như thể đã chuẩn bị sẽ thâu đêm bất cứ khi nào T.T


Thế mới bảo mỗi đợt nhóm comeback đều như một trận chiến thật sự, cả họ cùng chạy, vũ khí trang bị là sức lực, là niềm tin, là mong chờ kì vọng. Chỉ cần nghĩ tới việc cả Bighit Ent này là nhờ BTS một thời vực dậy, cùng nhau bám lôi trì mà đi lên thì mọi người đều sẽ tràn trề khí lực, háo hức được cống hiến hết thân mình.


Ansa cũng ước bản thân có thể giúp được các staff đôi chút, chứ không phải ngồi sofa, uống trà sữa và xem bản demo teaser thế này. Ai bảo dựng xong MV nó lại rảnh thế này làm gì-.-
Ngay khi bật video, chiếc logo cty liền hiện ra, cùng dòng chữ trắng trên nền đen đầy bí ẩn...


"Magic Shop" is a psychodramatic technique that exchanges fear for a positive attitude.’ - ‘Cửa hiệu phép màu’ chính là nơi (liệu pháp tâm lí) có thể chữa lành những đau đớn (biến nỗi sợ hãi trở thành những điều tích cực).
Nếu ở lần comeback trước, DNA mang màu sắc tươi sáng sinh động, báo hiệu cho một tình yêu ngọt ngào tươi trẻ…


‘Ngay từ ánh nhìn đầu tiên anh đã dễ dàng nhận ra em,
Như thể hai chúng ta cùng gọi tên nhau.
Từng tế bào trong mạch máu nói anh biết,
Rằng em chính là người bấy lâu nay anh kiếm tìm...’
Thì Fake Love, cái tên cho lần comeback này lại chính là một ẩn số.


“Sao ấy nhỉ, em thấy nó...rất huyền bí, rất quyến rũ anh có thấy vậy không?”


Nhìn như muốn dán cả tròng mắt vào hình ảnh tay chủ tiệm vận áo choàng đen mặt nạ trắng đang đứng phía sau song sắt của ‘Magic Shop’, Ansa không khỏi phấn khích. Làm sao họ có thể xây dựng hình tượng kinh dị như vậy trong MV ca nhạc được nhỉ, mà không, có vẻ nó không chỉ đơn thuần mang hình thức như vậy.


Bởi có lần Bang PD từng nói, LYS với phát súng đầu ‘Her’ chính là một chuỗi của những câu chuyện nói về tuổi trẻ...
“Em nói gã đó quyến rũ sao Ansa?” - Han sốc tận óc, bụm miệng nhìn người ngồi cạnh mình mà không nhịn được cười.
“Sao vậy...em nói gì sai sao?” - nó ngơ ra.


“Không không...chỉ là cái đứa đóng vai đó...em còn nhớ cái thằng đẩy Kook trong MV Run không?” - Han hỏi, lại liếc đểu thằng trai đang cắm cúi vào laptop bên cạnh.
“Dạ nhớ chứ!”


“Thì nó đó, thằng đó với thằng lần này là một, cũng kiêm luôn thằng staff chỉnh âm thanh nhỉ Kun nhỉ?” - Han cười giần giật vỗ vai Kun, người ngồi cạnh mình, còn Ansa, vẫn đang bận tiêu hóa cái vẻ lạnh tanh chán đời của staff Kun trước câu chuyện khôi hài Han vừa kể.


“Không có gì mắc cười hết, tui được thêm lương thì tui làm thôi, ai bảo tui có nhan sắc nên cty tuyển mấy lần làm gì?” - Kun hất mặt - “Vậy mà có người chỉnh video mấy năm cũng chưa được vào MV như tui~!”
“Ê nói lại nha, chỉ là ta không thích đóng vai phản diện nên mới từ chối thôi!”


“Ghê dị đó hỏ?” - Kun nhìn thế mà đanh đá phết, nhỏ hơn Han tận hai tuổi thế mà sáp lại cứ như chó với mèo.
“Chờ đó ta vào bôi đen mặt mi luôn, cho khỏi đẹp trai ha!”
“Ông dám, không sợ Bang PD đuổi thì cứ việc!”
“Hứ!”


“Hahaahaha, cười ch.ết mất!” - tiếng cười của Ansa đánh bật tất cả, nó ôm bụng ngã lăn ra sofa, bên này hai ông anh còn đang giận sôi máu nhau bỗng chốc cũng ngẩn tò te. Con bé này, có gì mà vui dữ vậy?
-
"Nhưng Ansa này...vụ tai nạn hôm đó...bộ em không nhớ chút gì về nó sao?"
"Dạ?"






Truyện liên quan