Chương 51: Vẫn có người vì em
Tất tả rời khỏi studio vào lúc mọi ánh đèn rạng rỡ bậc nhất đường phố Seoul, những ánh đèn không khi nào ngơi nghỉ..đã thay nhau dịu đi, Ansa trở về ktx.
Dù biết chỉ mỗi mình ở đó thôi, Bangtan theo đúng lịch sẽ về vào tuần sau, Rei có hẹn với Jisoo đi ăn, nó mới thật cô đơn làm sao. Nhưng cớ gì khi mở cánh cửa ấy ra, nó lại cảm thấy lòng mình ấm áp, trái tim mang bao ngọt ngào mà nóng bức, tới nỗi...bật khóc.
Sợ sệt ngồi bên mép chiếc giường nhỏ ngay phía dưới chỗ của mình, Ansa nâng lên khung ảnh nó và Bangtan chụp khi cả nhóm sang Anh lưu diễn, đặt ngay cạnh chiếc bàn đọc sách. Là lần đó, dưới chân chiếc tháp đồng hồ Big Ben, lần đầu tiên nó cho người đó thấy khía cạnh yếu đuối, cũng là điểm ch.ết của chính mình.
Thế mà người đó không run sợ, còn im lặng ở bên ủi an Ansa từng chút…
À không, là Ansa không biết thôi, rằng người đó ngoài mặt bảo nó ‘Không sao!’ nhưng thực chất khía cạnh nào đó, đã rất đau lòng…cho chính mình.
“Kook, em nợ anh, thực sự nợ anh...”
-
“Ansa...vụ tai nạn hôm đó...bộ em không nhớ chút gì về nó sao?"
“Dạ?” - Ansa hoàn toàn không đoán trước được Han sẽ hỏi vậy - “Sao tự dưng anh lại hỏi...”
“Ra là em không nhớ, cũng chả trách..lúc Kook đưa em vào bệnh viện thì em đã ngất mất rồi!” - Han cười khó nhọc, như nhận ra mình vừa làm khó nó.
“Kookie? Oppa bảo, là Kookie sao?”
-
“Em hoàn toàn không biết, em thực sự không...” - che đậy gương mặt ấy bằng đôi bàn tay gầy gò lạnh lẽo, Ansa thở khó khăn, sóng mũi phả ra từng làn hơi cay xè, nghẹn ứ.
Thậm chí vết thương ở tay đã liền sẹo, mái tóc đã được phục hồi..nhưng tới bây giờ, ngay cả việc tối đó xảy ra chuyện gì nó lại chẳng thể tự rành mạch nhớ nỗi, cứ như một đứa ngốc…
Mỗi ngày trôi qua ở bệnh viện đều vui vẻ ngồi ở ghế đá dưới sảnh đợi Kook đi quay xong sẽ ghé sang, cùng một li trà sữa, có khi là trà tắc hay cốc xoài dầm. Dù bác sĩ bảo nó không được ăn đồ bên ngoài, sẽ ảnh hưởng tới bệnh, anh Jaemin có bảo y tá coi chừng nó kĩ hơn sau cái lần phát hiện ra Ansa lén cất mấy túi đồ ăn thừa trong tủ thì Ansa vẫn cứ đợi cậu, vì cậu bảo cậu sẽ lại tới…
Khoảng thời gian chỉ vỏn vẹn vài ngày nhưng đối với Ansa chính là rất vui vẻ.
Lần đầu nó được đi dạo biển Busan, được khắc sâu bàn chân dưới lớp cát ấm nóng bỏng, được dội mát bởi làn nước biển mặn cay, được tận mắt trông thấy cánh hải âu chỉ xuất hiện ở sách vở hay đường chân trời màu đỏ tím ma mị vào lúc ánh mặt trời đổ sầm xuống khi hoàng hôn về. Tất cả chúng xảy đến tựa như một giấc mộng đẹp, và người dẫn lối cho nó vô tình lại chính là..Jeon Jungkook.
Phải..vô tình nhiều như thế..tại sao nó lại không nhận ra…
“Sao biển kìa Ansa!” - chỉ tay xuống lớp nước trong vắt đầy óng ánh, Kook như trẻ nhỏ, thích thú quay lại gọi Ansa. mà cũng nào phải mỗi cậu, cái cô nhóc ấy chỉ cần nghe tới thứ gì lạ lẫm về biển là sẽ hớn hở mà chạy lại thôi.
“Đâu đâu, để em bắt!” - nó cười lớn, chẳng chút sợ sệt mà cúi xuống, theo hướng bàn tay Kook mà nhìn, chăm chú kiểu gì cũng..không thấy, chẳng lẽ sao biển cũng như sứa..có khả năng tàng hình sao?
“Hihi!” - bên cạnh có ai đó đang say sưa nhìn, trên môi ngây ngốc cũng nở nụ cười.
“Ở đây cơ!” - dùng bàn tay còn lại, Kook bắt lấy bàn tay nhỏ của Ansa..nắm chặt.
“Ô..anh dám gạt em hả” - nó nhăn mũi, bốc lên vốc nước, toan ném đi - “ch.ết này..ch.ết này...”
“Thôi...!”
Buổi chiều ấy nắng nơi mái tóc người mới rạng rỡ làm sao…
Nó còn nhớ sau đó, có đứa vì nghịch nước ‘quá liều’ mà ướt hết cả đồ, lúc lên bờ cứ ngồi túm một góc, rên hừ hừ.
“Tại anh cả đấy, em...không có đồ sạch thay!” - mặt mày nhăn nhúm tím tái, Ansa giận dỗi bĩu môi khiến ai kia cười khổ..cũng tại nó cả mà..ại bảo chọc cậu làm gì, còn không để cậu phản pháo lại..tánh kì.
Mà cũng lạ, cớ gì dạo trước cậu cứ luôn một phía giận Ansa, giờ lại tiếc rẻ mình quá đáng..người con gái thế này làm sao cậu có quyền giận đây…
‘Vì anh đã thương em, là anh ngu muội thương em...’
Còn Ansa thì sao? Hay cậu lại tự mình đa tình rồi?
“Không sao, trong balo anh có mấy bộ, em..mặc tạm cũng được!”
Trong khi có người vô thức đỏ ửng cả đôi tai, tay chân loay hoay tìm mãi mới được cái sơ mi rộng để đưa thì có đứa đằng này vẫn cứ há hốc nhìn..đến cạn lời. Đừng nói cái người vừa phát ngôn câu đó là Jeon JungKook nha..một người ưa sạch sẽ và ghét phải mặc chung đồ với người khác?
“Cám ơn Kookie, khi về em sẽ giặt thật thơm trả lại cho anh!” - Thế rồi, có đứa chẳng lại nghĩ quá nhiều, cứ vậy cầm lấy cái áo kia chạy đi thay, còn không nghĩ đó là đồ nam..làm sao mặc vừa, lại còn là đồ của người mình chưa từng đặt tâm tư.
“Không cần đâu...” - chỉ tội cho ai đó cứ ngây ngốc nhìn theo mà..mỉm cười…
-
Phần còn lại là nó vì gặp lại người nào đó mà quên đi mất có kẻ cứ dò dẫm ở phía sau..không nói ra.
“Chú tính cứ để mọi chuyện cứ như vậy sao?” - đi lướt qua, Jin nói thật khẽ khàng.
“Sao ạ?”
“Cho tới khi chú hiểu thì người ta đi tám xứ khỏi chú rồi, ngốc!”
Jin nói đúng, cậu thật ngốc…
Nhưng trách sao được, hình ảnh đêm hôm ấy Ansa trong vòng tay cậu bê bết máu, vụn tóc cứ vậy cứa vào ngực áo cậu..đau..đau lắm.
Chỉ cần nghĩ sau này chuyện kinh hoàng ấy sẽ lại vì cậu mà tái diễn..cậu không dám bước tiếp…
‘Hay là..thôi...’
-
Ngả mình trên chiếc đệm đã sớm vương hơi lạnh đến rét buốt, cả căn phòng không một chút sinh khí kia nữa..Ansa thế mà mỉm cười.
Kookie, anh biết không? Nếu là trước đây, em sẽ không có quá nhiều cơ hội, thậm chí là niềm tin để san sẻ cho người khác. Cuộc sống của em chỉ gói gọn bởi những suy nghĩ tiêu cực vẩn vơ. Chúng bó buộc em cả đời, không ưa thích việc em thoát ra khỏi. Nhưng cũng thật vô tình làm sao, Jaemin luôn ở đó..lúc em sợ hãi nhất.
Năm em mười tuổi, căn nhà mang đầy tuổi thơ của em bỗng chốc cháy rụi, Jaemin ở bên ngoài, hớt hải la hét gọi tên em...Nếu không có anh ấy em đã ch.ết cháy luôn rồi.
Năm em mười lăm, trong một lần dự tiệc sinh nhật tại nhà cô bạn cùng lớp, thiếu chút em đã bị tên anh họ của nhỏ cưỡng hϊế͙p͙...cảm giác đó thật..ghê tởm.
Bàn tay thô ráp ấy liên tục cấu lấy em, chà sát lên da thịt mẩn cảm. Chiếc đầm hoa bị xé toạt một mảng, em kinh hãi la thất thanh.
Thế mà ngay lúc gã khốn nạn đó trong hơi men, cười cười phả vào tai em, “Bên ngoài tụi kia đang xem pháo hoa..em cứ la đi, xem ai cứu?”, thì Jaemin, cũng lại là anh ấy đạp cửa xông vào phòng, dùng bàn tay từng triệt hạ bao nhiêu đối thủ những ngày còn là ‘đàn anh’ trong trường, đấm cho gã một phát đau điếng vào mặt mà ngã lăn quay ra sàn.
Cũng nhờ anh ấy em mới biết, tai nạn kia là được dàn dựng có chủ đích. Trong li nước hoa quả có thuốc ngủ mà người cho chúng vào lại chính là chủ bữa tiệc, người cũng từng là bạn thân của em…
Còn nữa, vào năm em mười bảy tuổi, là lần em bị đám đầu gấu trong trường nhốt gần hai ngày ở nhà kho thể chất chỉ vì được cậu bạn đội trưởng đội bóng rổ tỏ tình, là Jaemin đập khóa cứu em ra.
“Tại sao luôn là em...” - trong vòng tay của Jaemin, chẳng hiểu sao em lại luôn yếu đuối như vậy. Dễ dàng khóc..cũng dễ dàng cười…
“Không sao...có anh ở đây rồi!” - Jaemin luôn hiền như vậy, nụ cười của anh ấy, cái xoa đầu của anh ấy, nó khiến em quên hết mọi thứ trên đời…
Và em cũng không ngại thừa nhận..rằng em thích Jaemin, rất nhiều..nhiều như sinh mạng thứ hai của em vậy...
Dù chẳng bao lâu em nhận ra, Jaemin đã có người yêu, kẻ đó còn là chị của em...
Dù em biết để có được Jaemin của ngày hôm nay là kết quả của một quá trình thay đổi và sống lại..một cuộc đời. Jaemin của lúc trước là một người..rất khó chấp nhận. Anh ấy ích kỷ..và tàn nhẫn. Chỉ Jisoo mới có thể thay đổi người, còn em, em yêu người là từ khi gặp người trong bộ dạng mới.
Nhưng em yêu nhiều thế thì đã làm sao..người không phải của em…
Dù em biết, bao lần Jaemin đến kịp thời đều là nhờ Arin thông báo, nhưng em lại cố chấp tin vào giả thuyết của chính mình: là vì anh ấy thích em, yêu em chứ không phải vì em là em gái của người anh ấy yêu, Min Jisoo…
Em gượng cười, nước mắt em rơi bao lần hay cả khi em có cố cười phớ lớ...em vẫn cảm thấy bản thân thật thất bại, thật ngu muội. Có phải thế không, Jungkook?
Và nếu anh thắc mắc thì đó cũng là lí do chính xác nhất cho mọi mơ hồ em đặt lên anh, vì khi yêu điên cuồng thì ai chẳng bị che mắt, em cũng vậy, nên làm gì em có thể nhìn ra..anh thích em. Hoặc thậm tệ hơn, em cho rằng, mình không xứng đáng được ai yêu thương cả…
Nhưng Bangtan và anh đã trở thành lối đi thứ hai soi rọi ánh sáng thiên đàng cho em, quãng thời gian đau lòng vì Jaemin và Jisoo, em lại nhận ra vẫn có người không ngần ngại đưa tay về phía em..là các anh…
Thế mới bảo, có lẽ em đã đặt bao ngộ nhận lên Jaemin bấy lâu nay...nhiều tới mức tưởng rằng mình yêu..không dứt ra được.
Cũng may..Jaemin đã cho em đáp án.
“Jaemin, có phải anh rất..ghét em?”
“Sao lại hỏi vậy, Linh?”
“Thế thì anh có thích em không..không đúng không..thế có nghĩa là ghét rồi!”
“Hm, cô ngốc!”
Nụ cười hôm ấy của Jaemin, thanh thuần tới mức khiến em giận chính mình. Tại sao bản thân có thể bày ra mọi khía cạnh cho anh ấy thấy như vậy?
Tôn nghiêm, tự trọng..em không cần nữa sao?
Cần, em cần chứ, chỉ là..vì người đó là Jaemin…
“Đối với anh, Linh chính là em gái..một cô em gái đáng yêu nhất trên đời. Thế nên nếu hỏi anh có thích em không, anh có, nhưng hỏi anh có thích em như cái cách em đang nghĩ không..anh nghĩ rằng...”
“Thế thì tại sao?” - Ansa hỏi.
“Hả?”
“Tại sao bao năm qua không nói ra, lại cứ thế tỏ ra bình thường?
Tại sao cứ luôn quan tâm em làm gì?
Luôn là lí do đó đúng không..Min Jisoo?
Anh nghĩ em rất ngốc..nên mới lừa em?
Anh sai rồi..em biết..em biết hết đấy!"
“Anh..."
"Dừng lại ở đây được rồi.
Em mệt lắm, không muốn nghe nữa đâu..."
Lưỡi dao này..là em tình nguyện hái, hy vọng này..tưởng chừng mong manh, thế mà được anh âm thầm mài dũa bằng bao dịu dàng, vô tình một ngày lại bén ngọt hơn mảnh băng, chọc thẳng vào tim…
"Anh và chị ấy..từ bây giờ hãy sống thật tốt, sống vì cuộc đời của hai người ấy..Em không thể toàn tâm quên được, nhưng em sẽ chúc phúc!"
"Cám ơn em..."
Anh ấy lại thế rồi, có thể dễ dàng ôm em vào lòng như vậy..với bao nhiêu ấm áp đó, thực lòng không muốn biết em sẽ cảm nhận ra sao sao?
Jaemin..vẫn cứ độc ác lắm…
“Đối với em..anh quan trọng..như gia đình vậy!” - nụ cười Ansa yên bình hơn, tựa vào lồng ngực người đó, cảm nhận được nhịp tim nóng hổi nhưng chậm đều, em lúc này càng hiểu rõ vị trí của chính mình.
“Anh biết! Linh, anh biết!”
Biết một ngày em sẽ chịu hiểu cho anh và cô ấy…
-
Vân vê ngón tay thành từng vòng tròn nhỏ trên mặt grap xám xịt..là sở thích của người ấy, Ansa cho rằng mình say.
Cũng vớ vẩn thật, người ta là vì bia rượu uống vào mà ngã nghiêng, Ansa lại vì quá khứ...nghĩ về nhiều chuyện cùng một lúc khiến nó sợ hãi..đầu óc sẽ nổ tung…
Chỉ cho tới khi..nhận ra chính mình đã gõ lên màn hình điện thoại, nhấn số gọi cho một người..là Jungkook.
“Sao vậy?” - giọng nói ấy chợt vang lên, nhẹ nhàng, bình yên. Nhưng lại làm nó rơi mất chiếc mặt nạ phòng thủ, vỡ tan.
Ansa khẽ cười, thút thít gọi tên cậu, cứ như..nhớ nhung thật nhiều.
“Jungkook, anh đang làm gì?”