Chương 20
Mẹ Tống là người vui vẻ đơn giản, nghe Cao Ca nói thích là bà vui mừng không thôi. Vỗ tay liên tục nói: "Vẫn là con gái tốt, dì phí công trang hoàng phòng ốc như thế, mà Tống Phỉ chỉ nhìn có một cái."
Tống Phỉ đứng trong phòng bếp cảm thấy tai hơi nóng, theo kinh nghiệm của anh, anh khẳng định mẹ đang nói xấu mình.
Cao Ca cũng đoán ra, mẹ anh là đang tố cáo anh không thân thiết, không ở trong phòng bà đã trang trí cho anh. Mẹ anh không có thói xấu nuôi con trai thành con gái, nhưng lại có ý định lo lắng hôn sự thay anh, lúc trước khi sửa xong thì anh nhìn một cái cũng không đồng ý, và mẹ anh đã nói, "Con cũng lớn thế rồi, nhất định sau này phải dẫn bạn gái đến, con gái đều thích mà. Con chịu đựng đi."
Tống Phỉ:...
Bên ngoài, mẹ Tống đã thu dọn xong quần áo Cao Ca đem đến, nhân tiện hỏi thăm sở thích ăn uống của Cao Ca, sau đó lại cho Cao Ca thời gian làm việc nghỉ ngơi của mình, đồng thời bên Tống Phỉ đã nấu sủi cảo xong.
Cao Ca đi theo mẹ Tống vào phòng ăn, liền nhìn thấy Tống Phỉ mặc áo sơ mi buộc tạp dề, bưng hai dĩa sủi cảo ra đặt trên bàn. Dáng anh cao, lúc đặt xuống hơi cúi đầu, áo sơ mi nhét vào trong thắt lưng vì thế mà căng ra, để lộ vùng hông tuyệt đẹp.
Cao Ca vừa trải qua những chuyện kia nên trước vẻ điển trai ấy của Tống Phỉ, cô cũng chẳng để ý mấy, nhìn một cái rồi vội đến giúp. Trái lại mẹ Tống ở phía sau nhìn con trai thế nào cũng thấy đẹp, không nhịn được cất lời khen với Cao Ca: "Dì nói với con, cạnh dì có nhiều cậu lắm, nhưng không ai đẹp trai bằng Tống Phỉ cả, chuyện này cứ nghe dì."
Cao Ca nghiêng đầu nhìn, đúng là giống thật, lập tức gật đầu phụ họa: "Vâng. Đẹp trai lắm ạ."
Xong một bữa cơm náo nhiệt, Cao Ca còn tưởng Tống Phỉ sẽ ở lại đây, nào biết anh dọn bàn xong thì trực tiếp chào tạm biệt. Mẹ Tống còn muốn giữ anh lại, "Đã mấy giờ rồi mà còn đi, ngủ ở đây một đêm thì sao đâu? Con bận đến thế à?"
Thật ra một là Tống Phỉ còn có việc, vụ án của Cao Ca làm anh rất bận rộn. Hai là không tiện lắm, Cao Ca ở đây, vì tránh nghi ngờ nên anh cũng không thể ở đây nữa, nhưng nói câu này thì khó nghe quá nên thôi.
Anh khăng khăng làm theo ý mình, dĩ nhiên mẹ Tống cũng không giữ lại nữa, chỉ có thể đưa mắt nhìn con trai rời đi.
Cao Ca còn tưởng mẹ Tống khó chịu lắm, mỗi lần cô rời nhà lên lại trường đại học, mẹ cô cũng rất buồn, có lúc cô đã đến trường rồi, gọi điện về, mẹ cô vẫn ở tại đó mãi không đến. Cao Ca định khuyên nhủ, ai ngờ cửa vừa đóng, mẹ Tống liền như người không có chuyện gì, kéo cô nói: "Hôm nay muộn rồi, cháu tắm rửa nghỉ ngơi trước đi, ngày mai dì sẽ nấu đồ ăn cho cháu."
Cao Ca:...
Dứt lời, mẹ Tống liền vội vã xả nước tắm cho Cao Ca, Cao Ca đứng tại chỗ suy nghĩ, có lẽ là một người một tính. Thật ra thì, kiểu tới cũng nhanh đi cũng nhanh này, cũng đáng yêu.
Bên Cao Ca thì có ấm áp hiếm hoi, còn Triệu Bân lại mất ngủ cả đêm.
Vì đã thừa nhận xảy ra quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cộng thêm video làm chứng, hơn nữa Cao Ca còn báo án, nên Triệu Bân từ tạm giam 24 giờ đã biến thành, buổi chiều từ đại đội cảnh sát hình sự đã chuyển đến trại tạm giam. Cho dù luật sư Bàng Duệ đã nói trước cho hắn đề phòng, nói ở đó điều kiện như thế, hơn nữa còn có nhiều tay bặm trợn, dù nhà đã đánh tiếng rồi, cũng bảo hắn ăn nói tiết chế lại, nhưng hắn vẫn trúng kế.
Hắn vào buổi chiều, phân đến phòng giam 602, một phòng mười hai người.
Bên trong có đủ dạng người, cao lớn thấp bé, già trẻ nhỏ nít, mập mạp gầy ốm không giống nhau. Sau khi vào thì hắn bị xếp chỗ nằm ở gần cầu tiêu. Triệu Bân vốn là con trai độc nhất của nhà họ Triệu, từ nhỏ đến lớn đều ăn sung mặc sướng, hắn chưa bao giờ phải chịu khổ, giờ nằm ở nơi này, ngửi mùi hôi tanh mà đi ngủ, làm sao hắn chịu đồng ý.
Hắn đứng yên đó không cử động, quét mắt một cái, chợt thấy một kẻ vóc dáng nhỏ, gầy gò yếu ớt, bèn chỉ vào gã mà nói: "Hai ta đổi chỗ đi." Đối phương không lên tiếng, Triệu Bân liền trực tiếp cầm đồ đạc tính đổi chỗ, kết quả vừa đi mấy bước thì không biết bị ai đó đạp cho một phát gục xuống.
Không hề có âm thanh thốt lên, miệng hắn đã bị người ta dùng tất thối bịt lại, những người này đánh nhau chỉ dùng nắm đấm chứ không mở miệng, bực bội đánh hắn cho đến mức không bò dậy được, lúc này mới dừng tay, rồi gã vóc dáng nhỏ con lúc nãy nói ngay bên tai hắn: "Này, cấm lên tiếng đấy biết không?" U ám, dáng dấp đâu có vẻ là dễ bị bắt nạt.
Triệu Bân đau đến mức sắp tè cả ra quần, nhưng lại sợ bị đánh nữa, mà bị đánh rồi mới biết có kêu cha gọi mẹ cũng vô dụng, nếu phản kháng nữa thì chỉ có nước chịu đau, bèn gật đầu.
Rốt cuộc người ta cũng lấy tất thối ra cho hắn, hắn vừa nôn mửa vừa trả lời câu hỏi của đối phương, tên gì, mấy tuổi, tại sao lại vào. Hắn bị đánh đến ngoan ngoãn, hơn nữa cũng không cảm thấy chuyện mình làm có gì sai, lúc này liền trả lời một câu, "À, một con ả nói tôi cưỡng hϊế͙p͙ nó." Gà Con kia liền hỏi hắn, "Vậy mày có cưỡng hϊế͙p͙ không?" Hắn tự nhiên nói: "Tôi không có, làm sao biết được."
Sau đó liền nghe thấy lão đại ít nói bảo, "Tao thấy mày làm thì có." Hắn còn chưa kịp phản bác thì đã nghe thấy người ta sai bảo, "Đánh tiếp."
Nói cách khác, hắn vào đây chưa làm gì, cũng đã bị ăn hai trận đòn. Trận thứ hai kết thúc, hắn cũng không bò dậy nổi nữa, cũng không ai quản hắn, hắn nằm trên đường, người qua kẻ lại, không biết là ai đã đạp hắn. Triệu Bân hết cách, cố nén bò về lại chỗ được sắp cho hắn, Gà Con tới nói, "Tao thấy chỗ đó hợp với mày đấy!"
Lúc này hắn muốn khóc mà khóc không được, muốn tố cáo cũng chẳng có điện thoại, chỉ đành phải nhịn.
Ngược lại ở nhà họ Triệu, Chương Nhã Tĩnh xác định lại chiều hướng tin tức ngày mai rồi thì mới yên lòng được, xong quay đầu lại hỏi Chu Lâm, "Cậu chắc chắn đã đút lót xong bên Bân Bân rồi chứ? Tôi nghe nói trong đó rất loạn, thằng bé lớn thế rồi mà chưa chịu khổ bao giờ, đừng nói gì đến bắt nạt." Chu lâm vội báo lại, "Phu nhân yên tâm, đã tìm người rồi, sắp xếp cho cậu ấy ở phòng 504, trong đó đều là nghi phạm phạm tội kinh tế, là người có ăn có học, phu nhân yên tâm, sẽ không có bạo lực gì cả."
Vừa nghe đến đó, Chương Nhã Tĩnh mới thở phào nhẹ nhõm, thế cũng không tệ rồi, bà ta tự an ủi mình, "Dáng người Bân Bân cao to, chắc sẽ không sao đâu. Hơn nữa thằng bé là người của nhà họ Triệu, đám người đó cũng không dám bắt nạt nó đâu, sau này ra còn phải lăn lộn nữa mà."
Đảo mắt một cái đã đến ngày thứ hai.
Cao Ca vốn tưởng rằng mình trải qua nhiều chuyện như thế, lại đổi chỗ ở, chắc hẳn đêm nay sẽ không ngủ được, nhưng kết quả khi tỉnh dậy thì trời đã sáng. Cô nằm trên giường nhìn đồng hồ đeo tay, đã sáu giờ rưỡi, cô nghĩ ngợi xem rốt cuộc hôm qua ngủ lúc mấy giờ, nhưng không ngờ đầu cứ thế mà dính lấy gối mà đánh một giấc say, còn chưa kịp suy nghĩ lo âu về chuyện giới báo chí.
Giống như, ở đây có ma lực vậy.
Bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng của bản tin sáng, hẳn là mẹ Tống đã dậy rồi. Cao Ca vội bò dậy, sửa soạn xong thì đi ra ngoài, thấy tivi trong phòng khách đang bật, MC của đài truyền hình thành phố Tần đang đọc bản thảo, đều là chuyện quốc gia đại sự, nhưng không thấy người đâu, cô đi vòng qua phòng bếp, đúng như dự đoán, cô thấy mẹ Tống mặc tạp dề hôm qua Tống Phỉ mặc, đang còn nấu ăn.
Cũng giống như nhà cô, mẹ thì thích mở tivi nghe tiếng nấu cơm, còn bố thì chê mẹ lãng phí điện, hai ông bà già gây gỗ nhau.
Mẹ Tống ngẩng đầu lên thì thấy cô đã dậy, bèn vội bảo: "Dì đã rán sủi cảo nấu cháo cho con rồi, thêm ít rau trộn, xong ngay đây, chúng ta ăn sáng thôi."
Thật sự là bà quá nhiệt tình, giọng cũng cao hơn so với người khác, bất tri bất giác, tâm tình của Cao Ca trở nên vô cùng vui sướng. Cô cười đi đến dọn thức ăn hộ, sau đó vừa đi ra thì thấy trên màn hình tivi, hình ảnh đã chuyển sang trường học của cô, chỉ nghe MC nói: "Vào buổi trưa ngày 14 tháng 10, trên mạng đã lan truyền một đoạn video, nội dung trong video cho thấy, tại nhà ăn số ba ở trường Đại học thành phố Tần, một nữ sinh bị hất canh lên người, sau đó nữ sinh này đã tuyên bố, Triệu Bân đã cưỡng hϊế͙p͙ cô ấy, cô ấy đã báo án.
Ngay sau đó phóng viên đã tiến hành phỏng vấn. Theo dữ liệu điều tra, Triệu Bân trong lời của cô nữ sinh chính là con trai độc nhất của nghiệp Thiên Vũ, trước mắt đã bị tạm giam, mẹ cậu cho biết, đúng là Triệu Bân đã có quan hệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ với cô gái đó, nhưng chỉ là quan hệ mua bán, nên cô gái đó có ý định lừa gạt, hai người gặp nhau dùng pháp lý để giải quyết. Phóng viên đã chực sẵn ở dưới ký túc xá cô gái đó rất lâu nhưng không thấy người đầu, có điều phòng vấn bạn cùng phòng của cô ấy, người bạn cùng phòng đó cũng có mặt vào dêm xảy ra chuyện."
Sau đó video liền thay đổi, biến thành ghi hình phỏng vấn. Mặt Trương Manh được làm mờ, giọng cũng đã qua xử lý, chỉ nghe thấy cô ta nói: "Theo như em biết, cô ta đã sớm có quan hệ với Triệu Bân, Triệu Bân tặng đồ cho cô ta không chỉ một lần. Buổi tối hôm đó hai người bọn họ muốn ra ngoài trường, tôi mới trở về ký túc xá một mình, tôi cũng không thấy cô ta có gì gọi là không muốn, chính cô ta chủ động."
Cao Ca đứng đó, tay chân run lẩy bẩy, ngay đến khay cũng cầm không vững. Vẫn là mẹ Tống thấy cô mãi không đến, bèn đi ra xem thì mới phát hiện ra, vội cầm lấy khay, nhân tiện cầm remote toan đổi kênh, "Đừng xem cái này nữa, tin Tống Phỉ đi nào, thằng bé sẽ không thua đâu, " Người phụ nữ tốt bụng này vỗ ngực, "Con trai dì chưa thua bao giờ."
Cao Ca cản bà đổi kênh, cô muốn nghe tiếp rốt cuộc bọn họ nói gì, sau đó nghe thấy trong bản tin nói: "Chúng tôi chờ đến năm giờ rưỡi chiều, luật sư đại diện của cô gái ấy mới xuất hiện, bày tỏ cô gái ấy là người bị hại, bọn họ sẽ truy cứu Triệu Bân về trách nhiệm pháp luật."
Chuyện trước mặt rõ ràng như thế, nhưng phần nói đến Tống Phỉ thì chỉ chiếu qua loa. Chênh lệch như thế, phàm là người không biết sự tình cũng sẽ cảm thấy Triệu Bân có lý hơn. Mẹ Tống thấy thế, cũng vô cùng tức giận, mắng một tiếng "cái đám ch.ết tiệt này" rồi gọi điện ngay cho Tống Phỉ, mới sớm như thế, Tống Phỉ hình như chưa tỉnh, miễn cưỡng gọi mẹ một tiếng, sau đó bị tiếng sư tử gầm của mẹ Tống làm cho sợ hãi.
Chỉ nghe thấy mẹ Tống quát: "Con còn ngủ hả, con đã xem tivi chưa? Con có thấy bọn họ phát biểu thế nào không? Làm sao đây."
Lại nghe Tống Phỉ biếng nhác nói: "Mẹ, mẹ gấp gáp làm gì, tối hôm qua con thức trắng đêm, mới vừa nằm xuống thôi. Bảo Cao Ca lên mạng xem đi. Có ngạc nhiên đấy."