Chương 21

Vừa nghe có tin vui, mẹ Tống cũng không quan tâm đến con trai nữa, đặt luôn điện thoại xuống, quay lại nhìn Cao Ca đang tìm kiếm trên internet.


Cao Ca nghĩ một lát rồi tìm tên Triệu Bân ở thanh tìm kiếm, chuyện thế này, tuy đại đa số mọi người đều thấy hứng thú với người bị hại, nhưng với phía truyền thông, Triệu Bân con trai của Triệu Thiên Vũ mới là tin tức nóng —— con nhà giàu mà.


Trong tích tắc chờ hiện kết quả, Cao Ca thầm bồn chồn, cô thực sự không biết, đối mặt với thế lực nhà họ Triệu, Tống Phỉ làm thế nào mới có được tin vui bất ngờ? Đài truyền hình đã đưa tin như thế, đến báo chí cũng e sợ, nên làm gì bây giờ.


Bụp một cái, màn hình điện thoại hiện lên kết quả tìm kiếm.
Sau đó Cao Ca sửng sốt.


Rất nhiều tin tức liên quan đến Triệu Bân, "Con trai độc nhất của xí nghiệp Thiên Vũ cưỡng hϊế͙p͙ bị bắt: Không được bảo lãnh chờ xét xử", "Triệu Bân kháng cự không ăn năn, thuê người trong trường làm nhục đánh đập nạn nhân", "Phú nhị đại lại hại cha: Con trai độc nhất của xí nghiệp Thiên Vũ bị bắt", "Luật sư: Vụ án của Triệu Bân thuộc loại án ác tính, không thể không truy tố","Bạn học của Triệu Bân: Cậu ta thường tự cho là đúng, nửa đêm đi chơi ở bên ngoài"...


Cao Ca kéo lên kéo xuống, đủ mười mấy trang kết quả, gần như đều bị mấy tin tức này choán hết, đương nhiên cũng có xen lẫn một vài tin có lợi cho Triệu Bân, nhưng chỉ rất ít. Hơn nữa, tin tức nhà họ Triệu toàn là mấy phương tiện đại chúng thuộc thành phố Tần, còn tin tức của Tống Phỉ lại là các phương tiện đại chúng lớn thuộc giới truyền thông tỉnh thành và trong nước, có cả báo chí lẫn trang web mạng, cái này đội lên cái khác đều là lưu lượng.


available on google playdownload on app store


E là bọn họ không ngờ, Cao Ca, à không, luật sư của Cao Ca lại có bản lĩnh bày ra trận chiến lớn đến vậy, nhà họ Triệu e dè chỉ dám ủ chuyện này trong phạm vi thành phố Tần, còn Tống Phỉ lại khui chuyện này ra, đà này là anh đi đến vùng khác để bao vây thành phố Tần.


Vậy là có tác dụng, bạn sẽ đọc tin tức trên internet hay nghe tin trên truyền hình và đọc báo, bạn sẽ xem bản tin thời sự trong nước hay là vào các trang web cá nhân đây? Hầu như không cần giao chiến trực diện, những tin tức nhà họ Triệu phí công sức bỏ ra cứ thế bị che lấp. Huống chi những tin này còn đẩy người đăng trước lên top, hôm qua nhà họ Triệu định điều khiển dư luận qua truyền thông thành phố Tần, nhưng hôm nay lại làm Tống Phỉ đạt được.


Tuy không đến mức một ván quyết định thắng thua, nhưng cũng là phá vòng vây thoát ra.


Cao Ca xem từng trang một, mẹ Tống bên cạnh cũng xem, nhưng bà không hiểu mấy thứ này lắm, chỉ đành nhìn mấy cột tin vắn trong website, còn nhăn mặt, “Cháu nói xem làm thế này có được không? Thằng bé này làm việc mà chẳng nghĩ cho cháu gì cả.”


Cao Ca siết chặt điện thoại, “Không đâu,” cô nói, “Thế này là ổn lắm rồi dì ạ, cháu không sợ chuyện này, cháu không làm gì sai trái, cháu không sợ họ nói, thứ cháu muốn chính là sự trói buộc của công bằng và chính nghĩa.”


E là mẹ Tống chưa từng gặp cô gái nào như vậy, vốn dĩ bà là kiểu người cảm xúc thất thường, vừa nghe thế đã sắp khóc, đưa tay phải ra véo mặt Cao Ca, “Trời ạ, con bé này, sao lại làm người ta thương thế chứ. Dì cũng ủng hộ cháu, cháu yên tâm đi.”


Cao Ca gật đầu, chợt điện thoại di động vang lên, cô nhìn thử, là Tống Phỉ. Cô vội vã nghe máy, gọi một tiếng luật sư Tống, còn chưa kịp nói cảm ơn thì đã nghe Tống Phỉ nói. “Nhìn thấy chưa?”
Chắc là anh còn chưa rời giường, giọng vẫn khàn khàn đầy lười biếng, êm tai đến bất ngờ.


Cao Ca cuống quít đáp: “Thấy rồi ạ, nhiều tin quá. Tối qua anh bận mấy cái này ạ? Khổ cho anh rồi.”


“Bình thường thôi.” Tống Phỉ đáp, “Chỉ xem tin tức thôi à, thực ra cũng có thể xem thử mấy diễn đàn, còn cả topic.” Có lẽ anh đột ngột duỗi người lúc đang nói chuyện, giọng nói bỗng trở nên lúc xa lúc gần lại dịu dàng đến bất ngờ, “Cao Ca,” anh gọi tên cô, “Quả thực anh đã dùng hết lực hồng hoang rồi đấy, tất cả các mối quan hệ của anh đều lôi ra cả.”


Cao Ca chỉ thấy vành mắt nóng lên, rõ ràng bọn họ mới quen nhau một ngày thôi, nhưng người này đã giúp cô thưa kiện, sắp xếp chỗ ở cho cô, còn làm những việc này, cô không nén nổi nói câu cảm ơn.


Tống Phỉ thì không nói gì, còn bảo: “Nhưng em phải chuẩn bị tinh thần, trên internet có đủ loại người, chắc chắn có ủng hộ, nhưng cũng sẽ có câu bẩn từ thỉu.”
Cao Ca gật đầu, “Em hiểu, em chịu được.”


Tống Phỉ thở dài ở đầu dây bên kia, hiển nhiên không thể làm gì với chuyện này, nhưng anh không nói những chuyện đó với Cao Ca mà chuyển đề tài: “Hôm nay em có tiết à, em có đi không?”


Thực ra Cao Ca đã nghĩ đến chuyện này từ ngày đầu tiên xảy ra vụ án, lúc đó cảnh sát Lưu Mân đã đề nghị cô tốt nhất nên tránh các trường hợp xuất hiện trước đám đông, dù sao Triệu Bân cũng rất hung hăng. Nhưng cô nghĩ một lát rồi vẫn quyết định đi. Cô nói với Tống Phỉ: “Em đi. Em biết, có thể họ còn có cách ác liệt hơn hôm qua để đối phó với em, làm em chùn bước, nhưng em không sợ. Em sẽ không từ bỏ không chịu thua không cúi đầu, sẽ không trốn thưa kiện, em sẽ không để họ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của em, nên làm gì em vẫn sẽ làm.”


Giọng cô không to, nhưng kiên quyết đến khó tin.


Mẹ Tống đứng bên cạnh nhìn cô, vẻ trìu mến trong mắt càng tăng. Nói chuyện qua điện thoại không nhìn được biểu cảm Tống Phỉ, không có ý ngăn cản, sau một thoáng trầm ngâm bèn nói: “Vậy anh sẽ để trợ lý đến đưa đón em, em nhớ chỉ được rời khỏi tầm mắt anh ta lúc lên lớp, chú ý an toàn.”


Bên Cao Ca đang ăn sáng, trợ lý La Hải của Tống Phỉ đã đến, vừa thấy mặt Cao Ca đã sợ hết hồn, anh chàng này không cao quá, cũng chỉ khoảng 1m , là loại hình cơ bắp tráng kiện. Vừa thấy Cao Ca anh ta đã nở nụ cười, tự giới thiệu, “Cao Ca đúng không, tôi là La Hải, sau này tôi chịu trách nhiệm đưa đón cô. Cô yên tâm đi, tôi tập võ từ bé, chắc chắn có thể bảo vệ cô an toàn.”


Cao Ca thật không ngờ, dưới trướng Tống Phỉ còn có một nhân tài như thế, anh lại nghĩ chu đáo đến vậy.


Vì có La Hải, mẹ Tống rất yên tâm, vui vẻ đi xuống tầng với họ, sau đó mỗi người một ngả, một người đi đến trường một người nó là muốn mua đồ ăn làm sườn kho. La Hải không nhiều lời, trên đường đi cũng không nói gì, yên lặng suốt chặng đường đến trường, lúc Cao Ca lên lớp là mười phút trước khi vào tiết, khoảng thời gian ồn ào nhất.


Cô vừa đi vào phòng học thì lập tức yên lặng, không ít người nhìn cô, cũng không ít người vội vã không kịp đề phòng nở nụ cười.


Cô chạm mắt với mọi người, giữa sự cổ vũ lẫn nhau, đi về phía Lâm Thiến Thiến vẫy tay với cô, kết quả vừa ngồi xuống đã nghe Lâm Thiến Thiến nói: “Vừa sáng Trương Manh nghe điện thoại xong không lên lớp nữa, không biết cậu ta bày trò gì nữa đây.” Cao Ca nào phải con giun trong bụng cô ta, chỉ thầm ghi nhớ, lên tiếng: “Tớ sẽ cẩn thận.”


Ở nhà họ Triệu.
Vì hôm qua đã sắp xếp ổn thoả, cuối cùng cũng yên tâm, hôm nay Chương Nhã Tĩnh chuẩn bị ngủ nướng, kết quả mới bảy giờ sáng ờ đã bị ông xã Triệu Thiên Vũ đánh thức.


Bà ta mơ mơ màng màng mở to mắt, hỏi ông ta: “Ông làm gì thế, để tôi ngủ tí, hai ngày nay không được ngủ ngon.”
“Bà còn ngủ được, bà đã xem tin tức chưa?” Triệu Thiên Vũ kêu lên đầy phiền não.


Vừa nghe đến tin tức, Chương Nhã Tĩnh tưởng là do sắp xếp ngày hôm qua, xua xua cánh tay trắng như tuyết, đáp, “Ha, đấy là do tôi sắp xếp, giờ có ai không chú ý đến thế tấn công của dư luận chứ? Yên tâm đi.”


Triệu Thiên Vũ quăng luôn một tờ báo chiều tỉnh Tần cho bà ta, chỉ vài một tiêu đều nhỏ trong đó hỏi: “Cái này cũng là do bà sắp xếp?”


Báo chí xếp thành đống, đập trên chăn Chương Nhã Tĩnh, cũng không đau nhưng rõ ràng là tức giận. Chương Nhã Tĩnh đành nhăn nhó ngồi dậy, bật đèn lên, vừa cầm báo vừa nói: “Tôi đã nói với ông không bưng bít được chuyện này đâu, không bằng ra tay trước, tôi và Bàng Duệ Chu Lâm đều bàn rồi, cách này...” Bà ta nói đến đây thì im bặt, một tin tức nhỏ ngắn gọn trên báo, đặt ngay trang nhất, "Con trai độc nhất của xí nghiệp Thiên Vũ cưỡng hϊế͙p͙ bị bắt: Không được bảo lãnh chờ xét xử".


Tiêu đề này không đúng lắm.


Chương Nhã Tĩnh nhìn kỹ, cách thức tự sự của bản tin này hoàn toàn khách quan, bắt đầu từ hôm qua trên mạng sốt xình xịch tung ra đoạn video kia, còn cả câu trả lời của cảnh sát thành phố Tần, là cách đưa tin bình thường, nhưng vấn đề là toàn bộ bản tin đều ám chỉ, Triệu Bân cưỡng hϊế͙p͙, bị bắt, đây chính là sự thật. Hoàn toàn ngược lại với sắp xếp của bà ta và Bàng Duệ.


Chương Nhã Tĩnh lập tức nói, “Đây là báo nhà nào thế.” Bà ta nói xong lật ra, kết quả ngây ra, lúc đó quả thực Bàng Duệ có nói, có đăng hết ở cách phương tiện truyền thông trong tỉnh không, dù gì bà ta cũng thấy chuyện này tốt đẹp, không muốn làm ầm ĩ như thế, hơn nữa cũng thấy chẳng qua Cao Ca chỉ là một nữ sinh gia cảnh bình thường, cũng không làm to ra được, tuy Bàng Duệ nói tên Tống Phỉ kia lòng dạ thâm sâu, nhưng bà ta vẫn thấy chỉ là một luật sư quèn, vì lần trước Bàng Duệ thua nên mới e ngại anh ta, cứ thế nên bà ta từ chối.


Vốn dĩ bà ta không đi liên hệ với người truyền thông của tỉnh, sao lại có tin thế này?
“Sao lại thế?” Chương Nhã Tĩnh khó tin thốt lên.


Triệu Thiên Vũ nói thẳng, “Không chỉ thế đâu, bà nhìn đi.” Ông ta ném cái pad trên tay cho Chương Nhã Tĩnh, phía trên hiển thị kết quả tìm kiếm, gần như giống với kết quả sáng sớm Cao Ca tra, trang nào cũng đưa tin chuyện này, hơn nữa chắc chắn Triệu Thiên Vũ có người giúp, lúc này đến cả trang web của các diễn đàn cũng đều ra mặt, mấy trang về phe Cao Ca lên tiếng, topic đẩy lên rất cao.


Chương Nhã Tĩnh sững sờ, đọc từng cái một, “Họ... Sao họ làm được, tôi...”


Tuy bà ta không thốt ra được câu nào, nhưng cũng biết cứ tiếp tục thế này thì không có gì tốt, nhìn Triệu Thiên Vũ như cầu cứu, cả bầu trời của bà ta, “Thiên Vũ, ông nói xem phải làm sao đây, cứ thế lan ra, hồi trước nhiều Lý Cương thế thì sao, không phải cũng gặp chuyện đấy ư? Đáng nhẽ hôm qua tôi nên tàn nhẫn hơn, con nhóc ch.ết tiệt.” Bà ta hỏi, “Làm sao đây!”


Chung quy Triệu Thiên Vũ cũng tay trắng lập nghiệp, không giống với loại xuất thân từ đại tiểu thư như Chương Nhã Tĩnh, ông ta bèn nói, “Bà quá nôn nóng trong chuyện này rồi, chuyện hắt canh trước đám đông như thế, cô gái nào tính tình mềm mỏng mới sợ, nhưng mạnh mẽ chút là không xi nhê, còn càng áp càng mạnh, tôi thấy Cao Ca là kiểu đó. Hơn nữa, luật sư của cô ta cũng có chút lề lối.”


Chương Nhã Tĩnh nào phải kẻ ngu, vừa nghe thế bèn hỏi, “Chẳng lẽ chịu lép vế nó à. Tôi không nuốt được cục tức này, Bân Bân chịu nổi tội này chắc? Với cả tin tức lép vế hơn nó, chẳng là cổ vũ tinh thần nó còn gì.”


Triệu Thiên Vũ bất đắc dĩ nhìn bà lão này, nhưng quả thực Chương Nhã Tĩnh nói cũng đúng, dù muốn hoà giải cũng không thể làm vào lúc này, nếu không thì, con hồ ly nhỏ như Tống Phỉ có thể cắn ch.ết bọn họ. Ông ta bèn nói: “Nhất định phải vừa đấm vừa xoa, nhưng chuyện này bà đừng xía vào nữa, bảo Bàng Duệ đến tìm tôi, tôi sắp xếp cho anh ta làm.”






Truyện liên quan