Quyển 1 - Chương 7
“Có thể nói cho ta biết, hạt châu trong tay ngươi là thứ gì hay không?” Thiên Hồng đã sớm chú ý tới khỏa hạt châu thường có ánh sáng xanh nhạt dũng mãnh tiến ra như làn nước gợn sóng, xem ra đây là kiện pháp khí hiếm có (nhạc cụ của thầy tu)
“Đây là bảo bối của ta.” Tuyết Sinh dương dương tự đắc đem thuộc tính của Thiên Thủy Linh Châu điều ra cho hắn xem.
Sau khi chứng kiến thuộc tính nổi trội của Thiên Thủy Linh Châu, ngay cả người kiến thức rộng rãi như Thiên Hồng cũng không khỏi giật mình, hắn trầm ngâm một chút rồi nói “Thiên Thu Tuyết, pháp khí này mặc dù tốt, nhưng lúc ở nơi đông người, tốt nhất ngươi nên giấu nó đi.”
“Ta biết, người khác sẽ giết ta để cướp đồ!” Tuyết Sinh đây là sau khi bị Vân Sinh hù dọa mà sinh ra cảnh giác, “Còn có, ngươi gọi ta A Tuyết là được rồi”.
“Hảo,” Thiên Hồng mỉm cười “nhưng là ngươi cũng không cần quá lo lắng, bình thường phải chú ý vài chỗ, tỷ như đừng tùy tiện nói cho người khác biết tên ngươi, còn có nhớ rõ ‘không để lộ tiền tài’.”
“Nga.” Tuyết Sinh thầm nghĩ, nếu thêm 1 tên ‘đệ nhất cao thủ làm bảo tiêu’ thì càng hoàn mỹ, nhưng cậu không phải là người không biết xấu hổ mà đề nghị, bởi vì bọn họ thực sự chưa có thân lắm.
Nhiều lần trải qua trăm cay nghìn đắng, Tuyết Sinh cuối cùng cũng cảm thụ được cái gì gọi là “tốc độ”, tốc độ luyện cấp!
Lại 1 đao hạ xuống đầu Tiểu Báo không có mắt, Tuyết Sinh phát ra tiếng hoan hô kinh hỉ, còn chưa tới 10 phút cậu đã lên tới cấp 12, cùng so với tốc độ của nửa tháng trước quả thật giống như con voi 4 chân chậm chạp tiến hóa thành hỏa tiễn!
Thời gian này cậu đều an an ổn ổn ngồi trên vai Thiên Hồng, chỉ là thỉnh thoảng quăng ra một hai cái kỹ năng phụ trợ để luyện độ thuần thục, dọc theo đường đi thường xuất hiện tiểu quái, Thiên Hồng chỉ tùy tiện huy huy đao liền nhanh chóng giải quyết. Hiện tại mỗi khi ánh mắt Tuyết Sinh nhìn thấy quái thì cũng giống như thấy điểm kinh nghiệm đã vào trong túi mình, hiện giờ cái cần lo lắng chính là làm ch.ết chúng nó nhanh hơn mà thôi (rút ra từ kinh nghiệm của Lang Vương, giết phải giết liền tay haha). Cạc cạc, thật sự là vận chuyển a. (Yu Ming: vận chuyển ~ đổi vận)
Hiện tại chẳng những luyện cấp siêu nhanh, hơn nữa, Tuyết Sinh cuối cùng — cảm nhận được cảm giác “tài trí hơn người”, muôn năm! Ngồi trên vai Thiên Hồng thân cao 1m92, tiểu lão hổ, tiểu báo tử ở phía dưới thì là cái gì, giống như 1 cước là có thể dẫm bẹp, đương nhiên không phải dùng chân cậu.
Thiên Hồng nhìn thấy bộ dạng hưng phấn của Tuyết Sinh, trong lòng không khỏi dâng lên một trận yêu thương, kỳ thật bên trong rừng rậm này đẳng cấp quái trung bình là trên cấp 20 đối Tuyết Sinh thì là vượt cấp đánh quái, nhưng đối với người có đẳng cấp 52 như hắn, kinh nghiệm đạt được thực sự là ít đến đáng thương, nhưng nhìn đến vật nhỏ kia cao hứng như thế, thì thấy hết thảy đều đáng giá.
Dọc theo đường đi điểm kinh nghiệm của Tuyết Sinh không chỉ trướng rất nhanh mà còn rất an toàn không có một chút nguy hiểm, nên bắt đầu hoa chân múa tay, đắc ý vênh váo…
Đột nhiên, theo một tiếng rống to, một con Tông Hùng cao hơn 2 thước vọt ra, huy cái chân to, mắt thấy sẽ đánh vào Tuyết Sinh đang ngồi ở trên vai Thiên Hồng. Thật sự là vui quá hóa buồn, tinh phong (mùi thịt sống) trên người Tông Hùng phả vào mặt, Tuyết Sinh nhanh chóng che cái mũi lại, hảo thối ô! Xem ra nguyên nhân là do giá trị mị lực của cậu cao, nên dọc theo đường đi không chỉ có tiểu quái nối bước nhau tới, ngay cả gấu trốn ở sâu trong rừng cũng không mời mà tự đến.
Cái gì, ngươi nói cậu ta sao không tránh né? Đệ nhất cao thủ được Tuyết Sinh chúng ta ngồi lên cũng không phải để trang trí.
Chỉ thấy Thiên Hồng nâng đao hướng về phía trước, cắt đứt 1 cánh tay đang hướng về Tuyết Sinh làm máu bắn tung tóe, đồng thời rất quan tâm mang Tuyết Sinh nhảy tránh qua bên cạnh vài thước, để Tuyết Sinh tránh khỏi quẫn cảnh ‘máu gấu dính vào đầu’, cuối cùng trở đao đâm vào tim Tông Hùng, thuận lợi biến nó thành điểm kinh nghiệm.
Thật lợi hại, hảo hảo xem a!
Tuyết Sinh nỗ lực vỗ tay tỏ vẻ cổ động, dù sao người ta là chủ lực, mà cậu là cọ kinh nghiệm, nịnh nọt một chút cũng không xấu.
“Công kích của ngươi thật mạnh a, phòng ngự của con gấu cao như thế mà ngươi đều có thể một đao giải quyết, có phải có bí quyết gì không?”
“Cũng không có cái gì, chính là cơ duyên xảo hợp chiếm được một bộ ‘tuyệt học’ nội công tâm pháp, cho nên so với người bình thường chắc là cường hơn một chút” Thiên Hồng hàm hậu cười cười.
“Nội công tâm pháp?”
Tuyết Sinh tò mò cúi đầu xuống nhìn mặt Thiên Hồng, lại một cái không cẩn thận thiếu chút nữa lộn nhào ngã xuống, may mắn được Thiên Hồng kịp ôm lấy.
Đem Tuyết Sinh ôm vào trong ngực, chống lại cặp mắt linh hoạt sáng ngời kia, Thiên Hồng trong lòng chấn động, ánh mắt đơn thuần trong suốt hiếm thấy, hắn cuối cùng cũng minh bạch nguyên nhân mình động tâm, muốn bảo hộ cậu, sủng nịnh cậu, trong đầu ý niệm muốn chiếu cố người trong lòng càng thêm rõ ràng.
Ánh mắt của hắn… thật kỳ quái a, tuy rằng cũng không đáng sợ, nhưng tràn ngập gì đó xem không hiểu. Trong lòng Tuyết Sinh, rất khó có được một chút cảm giác nguy cơ không hiểu ra sao.
Đúng lúc máy truyền tin của Thiên Hồng vang lên, phá vỡ bầu không khí xấu hổ giữa hai người trong lúc đó.
Thiên Hồng kết nối máy truyền tin nói vài câu, rồi xoay đầu hướng về Tuyết Sinh nói “Bằng hữu của ta đang chờ ta ở Huyền Vũ thành, ngươi có thể đi cùng ta không? Đợi ta tiếp tục mang ngươi đi luyện cấp”.
“Hảo.” cùng Thiên Hồng ở một chỗ vừa an toàn vừa tiện lợi, Tuyết Sinh đâu có chỗ nào không muốn, đến mức cái loại cảm giác nguy cơ vừa rồi bị triệt để quên đi. Dù sao bình thường cậu đều bị Vân Sinh kêu là ‘thô như tượng’.
Huyền Vũ Thành là một trong 4 tòa thành nổi tiếng ở Thần Châu Quốc gồm Huyền Vũ Thành, Thanh Long Thành, Bạch Hổ Thành, Chu Tước Thành. So sánh với sự hùng vĩ của Thanh Long Thành, hùng hồn của Bạch Hổ Thành, thanh tú của Chu Tước Thành, thì cái đặc sắc lớn nhất của Huyền Vũ Thành chính là sự kiên cố của nó!
Huyền Vũ Thành cũng không có kiến trúc thu hút gì, thế nhưng lực phòng ngự của nó được xưng là đệ nhất Thần Châu.
Hiện tại Tuyết Sinh đang ở dưới tường thành cao lớn rắn chắc hôi hắc sắc của Huyền Vũ Thành, khâm phục nhìn xung quanh: một loạt giáp trụ rực rỡ của binh lính NPC tuần tr.a cùng với công sự phòng ngự đều hiện rõ thực lực của thành này.
“Quả thực là một pháo đài nha.”
Tuyết Sinh thật sự là xem đủ, mặc dù lúc ở trên đường đã nghe Thiên Hồng giới thiệu qua, nhưng khi tận mắt chứng kiến thật khiến làm người ta rung động, thật là không thể chỉ nói bằng vài câu. Đặc biệt sau khi tiến vào trong thành, cậu tức thì bị biển người mãnh liệt cùng với những cửa hàng đá quý làm cho choáng váng.
Thấy Tuyết Sinh cao hứng, tâm tình Thiên Hồng cũng tùy theo đó mà dâng lên, sau này nếu có cơ hội, nhất định phải dẫn cậu ta đến nơi nơi tham quan, trò chơi này có nhiều địa phương ngoạn tốt lắm.
……….
Bởi vì Tuyết Sinh lần đầu tiên vào nội thành, nên Thiên Hồng cố ý dẫn cậu đi qua quảng trường phồn hoa nhất trong thành, để cho cậu nhìn một chút cảnh vật to lớn của thành, một đường cười cười nói nói, cũng là tiêu dao (ung dung tự tại), thẳng đến bên người chen lấn không chịu nổi, hai người mới phát giác, bọn họ thế nhưng ở giữa ngã tư đường trở thành hai nhân vật tiêu điểm, kéo theo vô số ánh mắt hiếu kì, hâm mộ, khinh thường kèm theo những lời thì thầm nói nhỏ…
“Oa, ngồi trên bả vai a! Hảo hảo nga! Chồng mau ngồi xổm xuống để ta cũng ngồi ngồi.”
“Là Yêu Tộc a, hảo đáng yêu!”
“Rất huênh hoang đi?”
“Yêu Tộc cư nhiên còn dám đi loạn trên đường cái?”
………
Vốn lúc ở trong rừng rậm, hai người cảm thấy phương thức thế này thực thoải mái, Tuyết Sinh có thể tùy ý tung ra kỹ năng phụ trợ mà không cần lo lắng cho sự an toàn của mình, Thiên Hồng có thể toàn lực công kích mà không cần lo lắng cho Tuyết Sinh, bởi vì căn bản không có quái nào có thể công kích được đến độ cao bả vai hắn, cho nên dù ra khỏi khu rừng hai người cũng theo tập quán vẫn bảo trì phương thức Tuyết Sinh ngồi trên bả vai của Thiên Hồng, không nghĩ tới lại có thể khiến cho trong thành xôn xao đến như vậy. Tuyết Sinh cùng Thiên Hồng liếc nhìn nhau một cái, phi thường ăn ý đạt tới chung nhận thức — chạy trốn!
Chỉ bằng vóc dáng khôi ngô cường tráng như hồng hạc giữa bầy gà, hai người thật sự gạt đám người ra chạy trối ch.ết.
Thiên Hồng nhanh chóng chuyển qua một chỗ rẽ lao vào trong hẻm nhỏ.
“Hô, cuối cùng cũng bỏ được những người nhàm chán đó” Tuyết Sinh thò đầu ra ngoài nhìn nhìn một chút, thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến tình huống vừa rồi, hai người đều nhịn không được cười rộ lên.