Quyển 1 - Chương 8
“Cửa hàng trang bị ở đâu? Ta thật sự cần một đôi giày.” Tuyết Sinh nghĩ đến việc phải rời khỏi vai Thiên Hồng xuống đất, có chút luyến tiếc, cậu thật vất vả mới quen được, hiện tại đã có thể ngồi thực vững mà không bị rơi xuống, tầm nhìn ở trên cao vừa hảo không khí lại tươi mát, hơn nữa cậu lại càng luyến tiếc cảm giác nhìn xuống.
“Không cần mua, ta sẽ đi lấy 1 đôi cho ngươi.” Thiên Hồng nói, “bây giờ chúng ta nên đi tìm bằng hữu của ta, thuận tiện lấy giày cho ngươi.”
“Hảo!” cuối cùng cũng có giày mang.
Hai người cẩn thận tránh những chỗ nhiều người, đi tới tửu lâu nổi danh nhất trong Huyền Vũ Thành – Túy Tiên Cư.
Chân trước của Thiên Hồng vừa mới bước vào đại môn của tửu lâu, Tuyết Sinh liền phát hiện trước mũi mình lại là một vách tường. Thân cao của Thiên Hồng khiến cho độ cao của Tuyết Sinh vượt qua khỏi độ cao của khung cửa, để mình không biến thành bánh thịt, Tuyết Sinh đành phải nỗ lực đem thân thể ngửa về phía sau, may là Thiên Hồng nhanh tay lẹ mắt nắm chặt lấy chân cậu, không thì cậu sẽ cắm đầu xuống sàn nhà. Bất quá tạo hình hiện tại tựa như Thiên Hồng đang khiêng lấy một cái đòn gánh hình người!.
Hai người lấy phương thức xuất hiện quái dị như thế tiến vào Túy Tiên Cư.
Vừa vào cửa thì xấu hổ, Thiên Hồng đem Tuyết Sinh thả xuống ôm ở trên tay, dù sao với dáng người của Tuyết Sinh, hắn chỉ cần một tay là có thể ôm trọn.
Bước 1 bước vào phòng, chưa kịp thấy người nào, đã nghe thấy tiếng nói trước, chỉ nghe thấy một giọng nam trong trẻo nói: “Lão Đại, anh đến muộn, phạt ba chén rượu.”
“Nào có vấn đề gì? Đừng nói ba chén, dù là ba hũ ta cũng phụng bồi” Thiên Hồng sảng khoái cười to.
Một nam tử trẻ tuổi có khuôn mặt tuấn tú chào hỏi đầu tiên, kinh ngạc nói “Anh còn mang đến một vị tiểu khách nhân đáng yêu, sao không giới thiệu cho chúng ta một chút?”
“Đây là Thiên Thu Tuyết” Thiên Hồng đem Tuyết Sinh thả xuống, để cho cậu đứng trên một cái ghế, nhất nhất vì cậu giới thiệu những người trong phòng “Tiểu tử này kêu là Soái Vô Chỉ Cảnh, bởi vì đúng dịp học được một tuyệt kỹ — Diệu Thủ Không Không, cho nên trở thành đạo tặc (kẻ trộm), tự xưng là đời thứ hai của Sở Lưu Hương, không có việc gì liền thích cầm quạt đánh POSS (người hay làm kiểu xòe quạt xếp quạt để ra oai giống như mấy quý công tử ra vẻ), là một tên tự kỷ cuồng, ngươi nhớ phải cách xa cậu ta ra một chút…” Mặc kệ Soái Vô Chỉ Cảnh kháng nghị, lại tiếp tục giới thiệu “Vị đạo sĩ kia là Âm Dương Ngư, am hiểu hai hệ pháp thuật phong hỏa. Cái người khuôn mặt lạnh như băng dễ nhìn đứng bên cạnh là Gây Tê, không thích nói chuyện, thế nhưng thực lực rất mạnh. Tiểu tử ngậm đùi gà trong miệng tên là Hamburger, là 1 dạ dày vương (bao tử lớn, tham ăn), nhưng có tiễn pháp không tệ. Hai cô gái cuối cùng, áo lam chính là thuật sĩ Thải Hồng Thải Hồng, tử y chính là y sư Thanh Nhã. Bọn họ đều là bằng hữu của ta.”
*** Yu Ming: Minh xin đính chính một chút, thật ra tên chính xác là Ma Túy chứ không phải Gây Tê, nhưng Ma Túy ở đây có nghĩa là gây tê chứ không phải chất gây nghiện ‘ma túy’ như mình biết, Tiểu Mộng đã chọn Gây Tê, sau đó Ming và Mộng cùng trao đổi 1 lần nữa, thì thấy, dùng Gây Tê hay hơn, nhưng vẫn giữ đúng nghĩa, nên mọi người
“Aizz, lão Đại, anh trọng nam khinh nữ hả,” Thải Hồng Thải Hồng bất mãn kêu lên “sao anh giới thiệu 2 người chúng ta đơn giản như thế?”
Thiên Hồng nhức đầu, rất bất đắc dĩ, không có biện pháp, hắn không thường ở chung với nữ hài.
Thải Hồng Thải Hồng dứt khoát tự mình chạy tới nói “Chào đệ đệ, tiểu đệ đệ cậu là Yêu Tộc đi, là loại yêu gì a? Lớn lên thật đáng yêu.”
Tuyết Sinh co giật khóe miệng, thành thật trả lời: “Đúng vậy, ta là Yêu Tộc, là liên hoa yêu, có lẽ thật sự ta rất đáng yêu, nhưng ta không phải tiểu đệ đệ, ta đã 21 tuổi, ngươi hẳn phải kêu ta là ca ca a!” Tiểu cô nương này lại dám gọi cậu là “tiểu đệ đệ”, cậu cam đoan nàng tuyệt đối không lớn hơn 18 tuổi.
“A! Thực xin lỗi!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thải Hồng Thải Hồng lập tức đỏ lên, nàng bây giờ mới phát hiện vóc dáng nho nhỏ của nam hài này cũng biểu hiện nhiều đáng yêu như vậy.
“Không sao.” sự thẳng thắng của cô bé này lập tức khiến cho Tuyết Sinh đối với nàng sinh ra hảo cảm, lấy ưu thế mình đang đứng trên ghế đưa tay sờ sờ đầu Thải Hồng Thải Hồng.
Sau đó Tuyết Sinh đối mặt với những người trong phòng cúi mình chào hỏi, rồi nói “Mọi người hảo, ta là Thiên Thu Tuyết, rất hân hạnh được biết mọi người, ta mới cấp 12, sau này mong mọi người chiếu cố nhiều hơn”
Hamburger miệng đầy thức ăn, đành phải huy cái tay đang cầm xương gà xem như là chào hỏi, những người khác cũng đều tỏ vẻ hoan nghênh, ngay cả Gây Tê lãnh khốc cũng hướng cậu gật đầu chào, chỉ có quý cô Thanh Nhã xinh đẹp trong ánh mắt dường như có ý khinh thường, hơn nữa Tuyết Sinh dám thề, từ lúc Thiên Hồng đem cậu ôm vào cửa, cậu liền phát hiện ánh mắt của nữ nhân đó rất không thân thiện, cậu tuy rằng khá trì độn, nhưng cũng không phải là đứa ngốc, không cần nghĩ cũng biết Thanh Nhã không thích cậu!
Tuyết Sinh nói thầm trong lòng: nói cho cùng mình đã làm gì khiến nữ nhân này ghét kia chứ? Nàng là bằng hữu của Thiên Hồng, đắc tội nàng, Thiên Hồng sẽ không để ý tới mình đi?. Sợ chỗ dựa duy nhất của mình chạy mất, Tuyết Sinh có chút lo lắng nhịn không được đưa tay bắt lấy tay áo của Thiên Hồng.
Thiên Hồng phát giác động tác nhỏ của Tuyết Sinh, yêu thương mà cầm tay cậu dìu cậu ngồi xuống ghế, hướng về phía Soái Vô Chỉ Cảnh nói: “Chiến lợi phẩm ngày hôm qua của chúng ta không phải còn chưa chia sao?”
“Đúng vậy” Soái Vô Chỉ đáp, “không cần phải nói, hôm nay phân là được rồi. Sao vậy, lão đại anh muốn cái gì?”
Thiên Hồng nói “Ta chỉ cần cặp Phi Vũ Hài kia, còn những cái khác mọi người chia nhau đi.”
Hắn vừa mới nói ra, căn phòng lập tức im lặng trong nháy mắt, Soái Vô Chỉ cùng ánh mắt của mọi người không khỏi hướng về phía Thanh Nhã nhìn lại, đôi Phi Vũ Hài này trong những chiến lợi phẩm của bọn họ cũng không phải là quý nhất, thế nhưng vừa rồi lúc Thiên Hồng chưa tới, bọn họ đã đem vấn đề phân chia chiến lợi phẩm ra thảo luận qua một hồi, công nhận đôi giày này có giá trị nhanh nhẹn cao, phụ trọng thấp, đem giày này cấp cho y sư Thanh Nhã là thích hợp nhất, chính là hiện tại…
Soái Vô Chỉ tò mò hỏi: “Lão Đại, đôi giày này anh mang không hợp, anh muốn nó làm gì?”
Câu trả lời của Thiên Hồng phi thường đơn giản — “A Tuyết không có giày”
Một câu này Thanh Nhã nghe được, khuôn mặt xinh đẹp lập tức có điểm trắng bệch, nhưng vẫn cố gắng duy trì dáng vẻ tao nhã của nàng. Kỳ thật trong lòng nàng rất đau khổ, toàn bộ nhóm bạn ai cũng biết tâm ý của nàng đối với Thiên Hồng, nhưng Thiên Hồng hết lần này đến lần khác đều uyển chuyển cự tuyệt sự thân cận của nàng, thậm chí nói mình là một người đồng tính luyến ái để cho nàng hết hi vọng, nhưng chính là nàng vẫn luôn luôn kiên định tin rằng tình cảm của mình sẽ làm cho hắn cảm động, thẳng đến khi hắn ôm nam hài tử kia xuất hiện ở cổng… động tác ôn nhu, ánh mắt yêu thương sủng nịnh, không một chút che giấu như để cho mọi người biết nam hài có địa vị như châu như bảo trong lòng hắn, hiện tại lại muốn đem đồ vật vốn được phân cho nàng cầm đi lấy lòng Tuyết Sinh. Kết quả này, lập tức khiến cho Thanh Nhã đối Tuyết Sinh sản sinh ra cảm xúc oán hận.
(Yu Ming: thật ra, Ming không thích cách hành động này của mọi người lắm, Thiên Hồng là đội trưởng, đội trưởng có việc nên không ở thì không nên thảo luận chia đồ trước, thảo luận là phải có đủ mọi người, hơn nữa, cho dù thảo luận thì cũng chưa được xem như đồ thuộc về người đó, vì đó chỉ mới là ý kiến. Nên cái suy nghĩ ‘đem đồ vật vốn được phân cho nàng’ là không đúng, cái bà Thanh Nhã này … = =)
Tuyết Sinh cũng phát giác bầu không khí kỳ quái trong phòng, trộm kéo tay áo Thiên Hồng nhỏ giọng nói “Ta muốn một đôi giày bình thường là tốt rồi, ta đẳng cấp thấp, mặc trang bị tốt cũng là lãng phí.”
Thiên Hồng lại không cho là như vậy “Nhanh nhẹn của đôi giày kia cao, ngươi dùng rất thích hợp.”
“Trang bị có nhanh nhẹn cao tới đâu thì đối với ta cũng vô dụng” Tuyết Sinh có điểm nản lòng “Ngươi cho ta bông tai nhanh nhẹn + , ta mang lên cũng chỉ tăng thêm 1 điểm nhanh nhẹn, xem ra cho dù hệ thực vật có mặc vào Phong Hỏa Luân (cái nì của natr.a hay cưỡi) cũng không thể bay được”
“Như vậy a,” Soái Vô Chỉ Cảnh thở phào nhẹ nhõm, như thế vấn đề liền được giải quyết “vậy Phi Vũ Hài vẫn là cấp cho Thanh Nhã tốt lắm”.
“Ta không cần!” Thanh Nhã tức khắc buột miệng nói ra. Nàng mới không cần Thiên Thu Tuyết nhường gì đó, hơn nữa nghe nói Thiên Hồng còn tặng bông tai cho cậu ta, thật sự là khiến cho trong long nàng bốc hỏa, nhận thức với nhau lâu như thế, Thiên Hồng còn chưa từng tặng qua cho nàng bất luận đồ vật gì!
Tuyết Sinh bắt đầu không biết phải làm sao, cậu không nghĩ tới, mình và bằng hữu của Thiên Hồng lần đầu tiên gặp mặt lại không được vui vẻ như thế.