Chương 10: Bị nhốt
Bên trong, hang rộng hơn. Một đường hầm bắt đầu, có mấy xà gỗ nâng đỡ trần. Có vài khối đá chắn ngang lối đi.
- Kế hoạch của mình thế này. - Chang nói - Dưới núi này, có cả một mạng ống dẫn và hành lang. Xưa kia, mấy khối đá này chứa vàng, và tất cả những người tìm vàng đều đào đường hầm riêng cho mình. Lúc mới tới đây, mình quen được với một ông già, tên là Dan Duncan, bỏ trọn cuộc đời để cạo những gì còn sót lại ở cuối các mỏ vàng. Bây giờ ông già lắm rồi, và đang sống ở dưỡng đường, nhưng ông đã kịp dẫn mình đi xem tất cả hầm mỏ này vì thấy mình say mê. Mà mấy con đường hầm ấy lại thông với mấy hầm rượu đào trong sườn phía bên kia.
- Úi chà! - Peter kêu lên - Ý cậu nói là bọn mình sẽ đi dạo chơi trong mấy cái hầm này trong khi ông Jensen tìm bọn mình ở ngoài hả?
- Đúng. Bọn mình sẽ ra một cái hầm nằm cách xa nhà không đầy hai kilomét, và trước khi Jensen kịp bắt, bọn mình sẽ kể toàn bộ câu chuyện. Có một hai chỗ khó qua, chỉ có một người đàn ông thật nhỏ, hoặc một cậu thiếu niên mới qua lọt, nhưng lần cuối cùng mình đi thử, thì mình không gặp chướng ngại vật nào không vượt được hết.
Bob hơi khó khăn nuốt nước miếng. Bob không thấy vững lòng lắm trước bóng tối, chỉ có ánh đèn pin đâm thủng. Cậu thầm nghĩ rằng có những chỗ giải trí dành cho những buổi chiều nghỉ hè hấp dẫn hơn là mê cung dưới đất...
- Có nên đặt cọc tiêu lộ trình của bọn mình không? - Bob vừa hỏi vừa thọc tay vào túi lấy viên phấn xanh lá mà cậu luôn mang theo - Lỡ bọn mình lạc đường.
- Bọn mình sẽ không lạc - Chang đáp - Nếu đánh dấu đường đi Jensen sẽ dễ dàng tìm ra bọn mình.
Chang có vẻ tự tin. Nhưng Bob biết rằng thường ta hay bị lạc đường vào những lúc không ngờ nhất. Peter cũng biết điều này.
- Này - Peter nói - Ký hiệu bí mật của bọn mình là dấu chấm hỏi. Bọn mình có thể dùng ký hiệu này để đánh dấu lộ trình, nhưng bọn mình sẽ vẽ thêm mũi tên khắp nơi, để đánh lạc hướng cha Jensen nếu hắn theo bọn mình đến đây.
- Đồng ý - Chang chấp nhận - Nhưng mình không nghĩ Jensen sẽ vào đây đâu, chắc hắn không biết về cái mỏ này. Vậy ta không nên đánh dấu lối vào, sợ hắn chú ý, còn bên trong ta hãy vẽ lẫn lộn dấu chấm hỏi và mũi tên.
Quyết định xong ba cậu đi sâu vào mỏ. Hành lang chật hẹp, còn trần rất thấp. Thỉnh thoảng ba cậu gặp những hành lang đâm ngang, do những người tìm vàng đào cách đây vài thập kỷ. Bob phụ trách việc đánh dấu đường đúng bằng dấu chấm hỏi và vẽ thêm đường sai bằng mũi tên.
Một hồi sau, ba bạn đụng chỗ đất đá sụp lở. Hành lang chỉ còn là một đường hầm phải bò qua.
- Mình đi trước. - Chang nói.
Chang đưa cho Peter đèn pin có chứa các viên ngọc.
- Cậu cầm đi. - Chang nói - Nếu phải đào đất, đèn này sẽ vướng lắm.
- Được. - Peter vừa đáp vừa nhét món vật quý giá vào dây nịt siết chặt. Rất tiếc là đèn này không sáng được.
- Phải, bọn mình chỉ có hai đèn. Bob ơi, cậu đưa Peter mượn đèn cậu được không? Mình sẽ đi trước, với đèn của mình, cậu sẽ đi theo mình. Peter đi cuối cùng. Như vậy, cả ba sẽ được sáng.
Bob hoàn toàn không muốn rời đèn pin, vì cái đèn chắc, nặng, sáng làm cho cậu vững lòng hơn. Nhưng Bob thừa nhận rằng Chang nói đúng và làm theo lời bạn. Mà như vậy, Bob bò dễ hơn. Nhất là khi chân bắt đều mệt.
Suốt khoảng một trăm mét, phải bò lê khi thì quỳ hai tay hai chân, khi thì nằm sát dưới đất. Nhiều lần Chang phải đào cho lỗ rộng ra. Có lúc, một cục đá to lăn xuống trúng lưng Bob làm cho cậu bị kẹt lại. Bob phải cố gắng không hoảng hốt, trong khi Peter nằm trên chân Bob lấy đá ra.
Khi được tự do trở lại, Bob hổn hển nói :
- Cảm ơn Peter!
Tiếp tục tiến lên.
Bob gần như hết hơi, khi đến được khúc mà chiều cao hành lang bình thường trở lại. Ba cậu nằm dài trên đá, nghỉ ngơi vài phút. Phía trên đầu, sườn gỗ cong xuống dưới sức nặng của ngọn núi. Tưởng như tất cả sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào, tuy nhiên tất cả đã đứng vững được nhiều năm rồi.
- Bọn mình đã qua được phần cực nhất - Chang nói - Còn một khúc khó nữa, nhưng cũng không đến nỗi nào. Và điều chắc chắn - Chang thích thú cười nói thêm - là Jensen sẽ không theo bọn mình đến đây được: hắn mập quá.
Tất cả lên đường. Bob tiếp tục đánh đấu lộ trình bằng dấu chấm hỏi và mũi tên. Một lần duy nhất, Chang có vẻ phân vân, không biết nên đi theo lối nào: ba hành lang mở ra trước mặt. Chang chọn hành lang bên phải. Ba bạn đi dược một khoảng ba trăm mét thì đụng phải một bức tường.
- Mình đi lầm. - Chang thừa nhận.
Chang chĩa đèn pin vào một góc đường hầm. Ba cậu nhìn thấy một cái mà lúc đầu tưởng như một bộ xương người. Sau đó ba bạn đoán ra đó chỉ là một con thúkhông ra khỏi hang được do đất đá sụt lở.
- Một con lừa - Chang bình luận - Chắc là người tìm vàng dùng lừa để mang vàng ra ngoài. Cũng may là người ra khỏi được. Trừ phi ông bị chôn vùi dưới lớp đất đá.
Bob rùng mình khi thấy cái sọ của con lừa bất hạnh, và vội vàng bước theo Chang đang quay lui.
Sau đó, hướng dẫn viên không lầm nữa. Mỗi khi đến một ngả giao, Chang chọn đúng hành lang dẫn đến đích. Bỗng nhiên, Chang đứng lại đột ngột dẫn đến Bob va vào bạn.
- Bọn mình đang đứng ngay lối vào “Thực Quản” - Chang tuyên bố.
- Thực quản hả? - Peter hỏi - Thực quản của ai?
- Có một khe nứt tự nhiên của núi có tên là như vậy - Chang giải thích - Qua khe này, bọn mình sẽ lách ra sườn phía bên kia được. Lối đi chật hẹp và khó, các cậu sẽ thấy.
Đèn pin của Chang chiếu sáng một khoảng trống trông như một khe hở giữa hai khối đá. Người lớn không thể nào qua được. Một cậu thiếu niên có thể đứng lọt và thậm chí di chuyển, với điều kiện là đi ngang như cua.
- Phải đi ngang thôi! - Chang nói khi nhìn thấy nét mặt hai bạn.
- Cậu... cậu có chắc... là bọn mình sẽ ra được một chỗ nào đó không? - Bob hỏi.
Càng ở lâu dưới mặt đất, Bob càng nhận thức rõ được một việc: cậu không hề thích khoa nghiên cứu hang động.
- Tất nhiên - Chang nói - Trước hết, mình đã đi qua rồi. Đó, cậu có thấy làn gió không? - Chang nói đúng. Có luồng gió thổi sát mặt Bob và Peter.
- Đi, tiến lên! - Hướng dẫn viên kêu lên - Không còn ngã nào khác. Hy vọng mình không mập lên so với lần cuối cùng mình đến đây. Ta sẽ làm thế này. Mình đi trước. Đến đầu bên kia, mình sẽ tắt và vặn đèn ba lần. Bob đi theo mình. Khi Bob dến với mình, mình sẽ làm lại tín hiệu, rồi đến lượt Peter đi. Đồng ý chứ?
Tất cả thống nhất tiến hành như vậy, và Chang cầm đèn bên tay phải bước vào khe Thực Quản. Chang bước rất chậm, dịch chuyển ngang chân, hết sức thận trọng, vì sợ một động tác đột ngột làm cậu bị kẹt giữa hai vách đá.
Bob và Peter đứng lại, nhìn theo ánh đèn xa dần, thường bị thân thể Chang che mất. Chang đã nói rằng một khi vượt qua được khe thực quản, ba cậu sẽ tiến gần đến hầm ủ rượu vang, và một tiếng sau là sẽ về tới nhà.
Tuy hết sức thận trọng, Chang tiến khá nhanh. Nhưng Bob và Peter có cảm giác Chang đi hoài mà không đến. Cuối cùng ánh đèn tắt sáng ba lần. Ổn cả.
- Tốt quá! - Peter reo lên - Bob, đến lượt cậu. Đối với một người cà tong cà teo như cậu, thì sẽ dễ qua hơn.
- Dĩ nhiên. - Bob đồng tình - Chắc là sẽ y như một cuộc dạo chơi.
Không phấn khởi chút nào, Bob nghiêng mình chui vào khe Thực Quản, được đèn Peter chiếu sáng một bên, còn bên kia là đèn của Chang.
Bob đi xa dần, chậm, rất chậm. Vì thân thể Bob chắn ngang khe, Peter không còn thấy đèn của Chang nữa.
“Xong. Chắc Bob tới nơi rồi”.
Để cho chắc là sẽ thấy tín hiệu, Peter tắt đèn chờ. Peter chờ khá lâu.
Đột nhiên, một tiếng la vang đến tai Peter :
- Peter, đừng đi...
Rồi im lặng, như thể một bàn tay khỏe mạnh đã áp vào miệng người la, mà Peter đã nhận ra giọng. Có lẽ Chang định nói “Đừng đến”.
Peter nhíu mày, chờ đợi điều gì xảy ra. Peter nhìn thấy rõ ràng tín hiệu, như đã thỏa thuận. Ba lần, rồi ba lần nữa...
Nhưng nhịp điệu không giống như trước. Lúc đầu Chang tắt bật đèn không giật giật, đứt khúc như thế. Vậy, không phải Chang làm tín hiệu.
Không cần phải tài giỏi gì để đoán chuyện đã xảy ra: Chang và Bob đã bị bắt.