Chương 11: Một gia tài trong cái sọ
Đúng lúc đó, tại Rocky, Hannibal đang bám lấy điện thoại nghe cái tin khủng khiếp từ miệng bà Green.
- Bob, Chang và Peter đã biến mất ạ? - Hamnibal chưng hửng hỏi lại.
- Phải - Bà già nói bằng một giọng run rẩy - Ba đứa lấy ngựa, định đi cả ngày. Ở nhà các thanh tr.a và các nhà báo đến, nên không ai lo nghĩ cho đến giờ ăn tối. Bây giờ, chúng tôi đã lục soát cả thung lũng mà không thấy ba cháu đâu hết. Ngựa cũng vậy.
Lần này, Hannibal không có một giả thiết sẵn sàng để đưa ra. Cậu chỉ hỏi bà Green :
- Ba bạn có thể ở đâu nhỉ?
- Ai biết? Có cả một mạng hành lang đào trong núi, có thể Chang dẫn bạn vào đó. Có người đang tìm trong đó.
Hannibal véo môi. Đầu óc cậu cậu bắt đầu làm việc tăng tốc lên. Những viên ngọc trai thần à? Biến mất. Bạn của Hannibal hả? Cũng biến mất luôn. Có thể hai vụ mất tích này không có liên quan gì với nhau. Mà cũng có thể vụ này là nguyên nhân của vụ kia.
- Tất cả nhân công của cô đang lục soát hành lang phải không ạ?
- Không chỉ nhân công, mà cả gia nhân và tất cả những người mà chúng tôi tập hợp được. Chúng tôi bắt đầu từ các đường hầm mà chúng tôi sử dụng làm hầm ủ rượu vang. Chúng tôi còn gởi người sang sa mạc, phía bên kia Greenland, xem ba cậu bé tội nghiệp có bị lạc sang bên đó không.
- Cô hãy dặn người của cô tìm những dấu chấm hỏi. - Hannibal khuyên.
- Dấu chấm hỏi à? - Bà Green ngạc nhiên lặp lại.,
- Những dấu chấm hỏi vẽ bằng phấn. Nếu có ai tìm thấy phải báo ngay cho cô biết.
- Cô không hiểu! - Bà Green reo lên.
- Thưa cô, cháu không thể giải thích cho cô qua điện thoại được, nhưng cô làm ơn chuyển lệnh này cho mọi người. Cháu sẽ đến ngay bằng chuyến bay đầu tiên, cháu sẽ chờ ông Andy, ba của Bob đi nữa. Cô có thể cho xe rước ông Andy và cháu tại phi ttrường được không ạ?
- Tất nhiên - Bà Green càng lúc càng hoảng hốt hơn nữa. Tất nhiên.... Ôi! Trời ơi! Hy vọng không có chuyện gì xảy ra nghiêm trọng cả.
Hannibal cảm ơn, rối gác máy. Rồi cậu gọi điện cho ông Andy.
Sau một thoáng ngạc nhiên, ông hẹn gặp Hannibal tại sân bay. Cuối cùng, Hannibal chạy đi tìm Konrad giải thích tình hình, Konrad sẽ chở cậu ra sân bay rồi trở về lo quản lý tạm thời Thiên Đường Đồ Cổ.
Hannibal vừa triển khai kế hoạch này vừa lo sợ rằng nó sẽ không giúp ích gì được cho bạn. Cậu tin chắc rằng không phải do ngẫu nhiên mà ba bạn biến mất, và việc tìm ra được ba bạn sẽ khó khăn hơn chính bà Green tưởng nhiều…
Hannibal không lầm. Vài phút sau, Bol và Chang, khi vừa bước ra khỏi hầm, đã bị bắt và được đưa lên một chiếc xe tải chở đến một địa điểm bí mật, ngay trước mặt những người đang lục soát mỏ để tìm kiếm ba cậu bé mất tích.
Mỗi cậu bị nhốt vào một thùng rượu vang to, và thùng rượu vang là một thứ quá thường gặp ở Greenland, nên không ai chú ý đến việc chuyên chở chúng.
Còn Peter?
Peter chờ một hồi xem có người nào của Jensen thử đến bắt cậu bằng cách vượt qua khe Thực Quản không. Nhưng lối đi quá hẹp, nên Peter không phải sợ gì việc này. Tuy nhiên, nếu có thời gian, có thể kẻ thù sẽ tuyển một người đàn ông nhỏ đến nỗi khe Thực Quản sẽ không còn là chướng ngại vật cho người đó. Cho nên thận trọng hơn hết là rút lui và đi trốn giữa các khối đá ở vực hẻm Hash. Tại đó, Jensen sẽ khó mà tìm ra được Peter trong bóng tối, còn qua sáng hôm sau, thì sẽ có đông người đến tìm kiếm nên không còn nguy hiểm nữa. Thậm chí bằng cách áp dụng chiến thuật này, không những đảm bảo an toàn cho mình, mà Peter sẽ có thể giúp ích được rất nhiều cho Bob và Chang, nếu không phải là ngay lập tức, thì cũng sau này.
Sau khi kiểm tr.a chắc đèn bin chứa chuỗi hạt ngọc trai thần vẫn còn nhét trong dây nịt, Peter quay đầu lại. Mong sao Peter thầm nghĩ, đèn pin dùng để chiếu sáng sẽ có pin cho đến cùng!
Bob nghĩ đúng khi đánh dấu lộ trình. Lần theo từng dấu hỏi một và bỏ qua các mũi tên, Peter dễ dàng tìm lại đường đi.
Khi đến ngã giao, nơi Chang đã lộn đường, một ý nghĩ xảy ra trong đầu Peter, có nên giữ lại hạt ngọc trai lại với mình không? Dù sao, Jensen vẫn còn có thể bắt Peter. Có nên tước đoạt chiến lợi phẩm của hắn không?
Vậy là phải giấu ngọc trai. Nhưng giấu ở đâu? Dưới khối đá à? Tất cả khối đá đều giống nhau. Và nếu Peter đánh dấu phấn xanh, thì có thể Iensen sẽ đoán ra được ý nghĩa.
Phải tìm ra một chỗ mà không ai chú ý đến, mà chính Peter sẽ chắc chắn nhận ra được...
Tia sáng lóe lên trong đầu Peter: cái sọ con lừa! Tất nhiên.
Peter đi đến chỗ có bộ xương của con lừa bất hạnh. Cậu lấy xâu chuỗi ra khỏi đèn pin và nhét vào sọ con lừa. Bây giờ, thì cậu yên tâm rồi.
Peter đi tiếp. Khi đến ngã giao thứ nhì một ý nghĩ nảy ra trong đầu cậu. Đèn pin cũ không còn dùng được nữa. Thà vứt đi cho rồi. Nhưng không hiểu sao Peter quyết định không vứt vào một góc.
Ngược lại, Peter cúi xuống lượm vài cục đá. Ngoài ra, Peter còn xếp thêm ba cục đá thành hình mũi tên, chỉ vào chỗ giấu.
Rồi Peter đi tiếp đến chỗ hành lang có đất đá sụp lở, phải bò qua bằng hai tay và nằm sát dười đất. Peter đã trải qua nhiều tiếng đồng hồ dưới đất.
Cậu đã đi được nửa đường, thì đột nhiên cậu cảm thấy đất rung dưới tay chân mình. Một tảng đá lăn trước mặt cậu, chắn một nửa lối đi. Chẳng lẽ cả núi sẽ sụp đổ?
Peter yên lặng chờ đợi.
Cơn động đất dịu đi. Núi không sụp đổ. Thở phào nhẹ nhõm, Petre bò tiếp.
Điều vừa xảy ra, Peter biết, đó là một trận địa chấn nhẹ, nhưng thường hay xảy ra tại Californie. Cũng may là trận này yếu đến nỗi đường hầm không bị sụp đổ.
Thở những nhịp ngắn, Peter bò tiếp cho đến lúc cậu có thể đứng thẳng người dậy. Rồi sau khi tự cho phép mình nghĩ một chút để thở lại cho đều, Peter bước về lối ra. Vẫn đi theo chỉ dẫn mà Bob đã để lại.
Hang ngoài trống không. Im lặng ngự trị. Bên ngoài, đêm tối thui: y như bức màn.
Không nghe tiếng động nào hết, Peter mạo hiểm thò đầu ra ngoài. Dường như Jensen đã không phát hiện ra cửa vào hang.
Khi đó, Peter bước ra hẳn rồi đứng lại, để cho mắt quen với bóng tối xung quanh.
Ngay lập tức, có kẻ phóng lên người Peter từ phía sau. Hai cánh tay khỏe mạnh ôm chặt lấy Peter. Một bàn tay áp vào miệng để không cho cậu la.