Chương 91: Thu bảo tháp (1)
Con thỏ trắng lúc này hơi uốn mình đứng dậy, nó nhảy ra khỏi lồng ngực A Khờ mà rơi xuống đất. Chỉ thấy nó xoay nhẹ một cái đã từ cốt thỏ hóa thành một thiếu nữ thanh phàm, thoát tục tựa như thiên tiên. Nàng đem tay che miệng ngáp dài một tiếng, giọng nói vẫn kèm theo một chút dư vị uể oải:
- Ài, đã mấy vạn năm rồi cái bộ phân thân này của ta mới có thể trở về hình người được. Cũng may là có một trái U Minh quả hơn chín vạn năm của ngươi, cho nên bây giờ ta mới tạm thời khôi phục được một ít thực lực.
Nàng nói đến đây thì xoay người lại, bàn tay trắng mịn khẽ phất nhẹ lên không trung. Nhìn một cái động tác đơn giản như vậy mà nàng làm đến mỹ lệ vô thường. Không biết từ lúc nào tay nàng đã cầm một cái hộp ngọc mà đưa cho Tần Quảng Vương:
- Như vậy đi, một cỗ phân thân này chỉ có được một vài thứ đồ còn xem được một chút. Bên trong đó là một viên mệnh hồn đan cấp mười, ta coi như lấy ra làm vật bồi thường cho ngươi. Thương thế trên người ngươi sau khi dùng xong đan dược này ắt là sẽ khỏi hẳn, đồng thời thực lực của ngươi cũng có thể tăng tiến thêm lên một ít.
Nhìn hộp ngọc trong suốt trước mặt, hai tay Tần Quảng Vương run run mà cầm lấy, miệng lão có chút nói không nên lời:
- Cái này... cái này thật rất quý giá! Tiểu nhân đa tạ cung chủ đại nhân tặng cho bảo vật!
Tần Quảng Vương cảm nhận được hương dược khí bên trong thì cũng không kịp nhìn đến xung quanh, hai gối đã quỳ rộp xuống đất mà lạy:
- Ơn này của cung chủ đại nhân, tiểu nhân xin nguyện ghi nhớ suốt đời!
Lão từ mấy vạn năm trước đã bị thương tổn rất nặng, vết thương cứ cách một vài thời kỳ là lại tái phát khiến lão vô cùng đau đớn. Khoảng thời gian gần đây không biết vì cớ gì mà quá trình phát thương lại rút ngắn đi rất nhiều. Do đó lão khi bị trộm mất U Minh quả mới nổi giận đến như vậy. Lão là hồn tu, thân có thể hủy nhưng hồn một khi bị thương chính là vô cùng trầm trọng. Nay nhìn viên đan dược trước mắt, đừng nói là thương thể của lão chắc chắn sẽ khỏi, thậm chí lão còn ẩn ẩn một cái vách ngăn mấy vạn năm nay không thể nào đột phá được, e rằng cũng sắp mở ra trước mắt rồi. U Minh quả tuy là vật quý hiếm, nhưng cũng không quý bằng một viên đan hiện tại. Lão cũng không biết nàng cớ vì sao không dùng đến đan dược, lại đi ăn quả U Minh của lão. Nhưng chuyện này với lão cũng không phải là chuyện xấu, lão chỉ có thể tùy ý mà cho nàng sắp đặt là được rồi.
Nàng có vẻ lười biếng mà phất tay nói:
- Được rồi! Ta đến đây là có việc cần đến ngươi, nên ngươi không cần phải khách khí làm gì!
Tần Quảng Vương thừa biết chuyện tốt không phải tự nhiên mà rơi xuống thân. Cũng đừng nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược của nữ nhân trước mắt mà vội xem thường đến nàng. Phải biết, bản tôn của nàng là Mị Nguyệt cung chủ Minh Nguyệt cung, một trong tứ đại thiên cung tồn tại đứng trong vạn giới. Nói như thế cũng đủ biết được vị cung chủ này cường đại đến như thế nào. Tần Quảng Vương nghe nàng nói đến có việc muốn dùng người, từ trong thâm tâm không những không bất mãn, mà mặt mày hớn hở khác thường:
- Được cung chủ để mắt đến đó là vinh hạnh của tiểu nhân! Chỉ cần là việc cung chủ muốn, tiểu nhân nhất định sẽ dốc hết toàn lực mà đi hỗ trợ!
Nàng hơi khẽ gật đầu, rồi chậm rãi nói tiếp:
- Được rồi, chuyện này cũng không phải là khó khăn gì, ta chỉ muốn ngươi giúp ta trợ phu quân của ta đem khí linh của tòa tháp này thu lại. Còn chuyện sau đó thì ngươi tự biết phải làm sao rồi!
Nghe nàng nói ra đến rất nhẹ nhàng, mà Tần Quảng Vương nghe xong thì mồ hôi đổ đầy đất:
- Cung chủ đại nhân, chuyện này... chuyện này...
- Hử?
Thấy Tần Quảng Vương ấp úng khó xử nàng liền nhướn mày nhìn đến, dọa cho lão sợ hết hồn mà sụp xuống đất lạy.
- Cung chủ đại nhân, xin người chớ có hiểu lầm! Không phải nô tài không muốn làm, mà là cái khí linh này từ mấy vạn năm trước trong lúc chủ nhân ngã xuống đã không thấy tâm hơi đâu nữa. Nô tài thật sự không biết phải tìm nó ở đâu đây!
Nàng nghe lời lão giải thích, mày mới dãn ra, nói:
- Ngươi cứ yên tâm! Cái khí linh này ta tự có cách tìm ra được, ngươi chỉ cần trợ phu quân của ta là được rồi!
Tần Quảng Vương lúc này mới thở nhẹ ra, nhưng lão lại thấy thắc mắc trong lòng:
- Phu quân của cung chủ? Cuối cùng ai là phu quân của cung chủ?
Cả đời lão sống cho tới bây giờ còn chưa nghe nói đến cung chủ Minh Nguyệt cung từng trải qua chuyện hôn nhân. Bây giờ để ý mới thấy, cỗ phân thân này của cung chủ làm sao lại có vẻ rất thân mật với tên nam nhân đi cùng với nàng. Mà nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ tướng mạo của hắn có chút dễ nhìn, cũng chẳng thấy qua có cái gì rất lợi hại. Thậm chí tu vi của người này còn không bằng với đám quỷ sai của lão. Không đợi cho lão thắc mắc trong lòng, thiếu nữ lúc này trên môi nở ra nụ cười rất tươi, nàng khẽ đưa những ngón tay thon dài của mình điều chỉnh lại chút quần áo trên người A Khờ, giọng nàng dịu dàng mà nói:
- Phu quân, đã lâu không gặp, chàng có nhớ thiếp không?
Lời nàng nói ra, toàn chúng đều chú mục nhìn. A Khờ lúc này mồm miệng đã muốn mở to hết cỡ. Vì nữ nhân này tướng mạo, dáng vẻ, cử chỉ làm sao cũng đều rất giống với Tiêu Lăng, thậm chí khí chất trên người của nàng không khác là mấy. Nhưng bây giờ nhìn tình cảnh Tần Quảng Vương đứng một bên cung cung kính kính. Mà đám quỷ sai vừa rồi còn hùng hùng hổ hổ bắt người giải đi, lại sợ hãi không dám thở mạnh một hơi. Cái này là cái gì khái niệm? A Khờ đột nhiên ngửa mặt lên trời mà cười to:
- Ha ha ha, nữ nhân của ta đều rất lợi hại! Thật sự là rất lợi hại a!
Lần này không biết là hắn vui quá mà cười, hay là xấu hổ mà cười. Vì cho đến bây giờ, ngoại trừ Nhược Lan là nữ nhân nhu nhược, thực lực thấp kém hơn hắn. Thì toàn bộ nữ nhân mà hắn quen biết đều có tu vi cao đến không hợp thói thường. Hắn có cảm giác cho đến lúc này mình làm người quá thất bại.
- Chẳng lẽ A Khờ ta cả đời này đều phải dựa vào nữ nhân mà sống hay sao?
A Khờ trong lòng cảm thán không thôi, chúng nữ ánh mắt cũng rất phức tạp nhìn hắn. Đặc biệt là ánh mắt của U Lan, còn Bạch Tố Tố thì lặng lẽ đi đến bên cạnh A Khờ:
- Phu quân, nàng ta làm sao lại nhận chàng là phu quân? Nàng ta rốt cuộc là ai?
Tiêu Lăng chỉ nhìn nàng mỉm cười, tay vẫn đang đặt ở trên người A Khờ:
- Phu quân, chàng nói xem chúng ta làm sao mà quen biết nhau đây?
Lời này nàng nói ra làm hắn mặt mày vô cùng khó coi. Cái này hắn làm sao mà giải thích, hắn không thể nào nói ra hai người gặp nhau trong một giấc mơ. Chuyện này liệu có ai tin hay không? Tố Tố chắc chắn không tin, đám người kia hẳn cũng sẽ không tin. Nhưng U Lan thì có thể sẽ tin, đúng rồi, chính là U Lan. Hắn như nắm được một cái cọng rơm cứu mạng, vội xoay người đi đến chỗ U Lan:
- U Lan, ngươi nói có phải là ngươi từng gặp qua ta từ trong một cái giấc mơ, rồi từ đó mới quen biết ta. Trong giấc mơ đó ta cũng từng gặp qua Tiêu Lăng, ngươi cũng biết nàng mà phải không?
U Lan hai mắt trợn ngược, vội gạt tay hắn ra khỏi người, vẻ mặt khó hiểu nói ra:
- Ta với ngươi làm sao có quen biết với nhau? Còn Tiêu Lăng mà ngươi nói là ai? Ta không biết ngươi, cũng không biết Tiêu Lăng?
Nàng nói chuyện như vậy làm cho hắn hai mắt trợn ngược.
- Nữ nhân này, làm sao lại tráo trở như vậy? Lúc trước còn là ai cứ nằng nặc đi theo bên cạnh nhận làm người thân, bây giờ còn nói là không hề quen biết?
Hắn thật muốn đem nàng cho nằm xuống đất mà đánh mông mấy cái.
- Nữ nhân này thật sự quá không biết cách làm người a!
Hắn đang tự lẩm bẩm ở trong miệng, Tố Tố lại nói ra:
- Phu quân, rốt cuộc chàng với nàng ta làm sao lại quen biết nhau? Chẳng phải từ trước đến giờ chàng đều nói qua chỉ có Lan tỷ cùng ta với Lục tỷ mới là cùng chàng làm vợ chồng thôi hay sao? Sao bây giờ lại có thêm một người nữa nhận chàng làm phu quân?
Bình thường nàng là một cái thiện lương thiếu nữ, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu, thiện chân vô tà. Hắn nhìn rất là ưa thích. Nhưng hôm này làm sao hắn thấy nàng quá mức ngây thơ, ngây thơ đến độ làm hắn rất đau đầu:
- Tố Tố, chuyện này chúng ta tạm thời bỏ qua có được không?
Hắn nói rồi quay sang Tiêu Lăng mà cười khổ:
- Tiêu Lăng, chúng ta hay là bàn về chuyện khí linh vừa nãy đi có được không? Ta thấy bây giờ bàn đến chính sự là quan trọng nhất! Với lại, ta còn phải rời khỏi đây, đi cứu đứa nhỏ Tiểu Long kia nữa!
Nghe hắn nhắc đến Tiểu Long, khóe mắt nàng hơi nheo lại, khó hiểu mà hỏi ra:
- Tiểu Long, Tiểu Long là ai? Là con của chàng với nàng ta sao?
Bị nàng tự nhiên nhìn đến, Tố Tố mặt hơi có chút đỏ, vội xua tay nói:
- Không phải, ta với phu quân là muốn đến đây để lấy một quả trứng rồng. Tiểu Long là cái con rồng nhỏ trong quả trứng mà chúng ta muốn lấy ra ngoài!
- Ồ, thì ra là thế! Vậy thì cũng không khó gì! Chàng mau gọi cái hồn nô kia của chàng ra đi, nó chính là một trong ba cái tàn hồn của khí linh kia. Cái thứ hai là tên tiểu quỷ đứng ở đằng kia. Còn một cái nữa thì đang nằm ở tầng thứ tám. Tầng này đáng ra cũng không có cái gì khó khăn, mà không hiểu sao mấy ngày trước có một con chuột nhắc từ tầng thứ mười ba bỏ chạy xuống đây. Hiện nay năng lực của ta chỉ có thể khống chế được mười tầng Ngục Hỏa U Hồn này, còn mấy tầng kia ta quản không tới. Trừ phi chúng ta có thể thu lấy toàn bộ tàn hồn của khí linh bảo tháp, nếu không thì không cách nào khống chế được mấy lão quái vật đó. Với lại, tòa tháp này đã bị người ta phong ấn bên ngoài một cái không gian đặc thù, chỉ có một người duy nhất mới có thể phá gian được cái phong ấn này.
Nàng nói đến cuối cùng thì nhìn sang A Khờ, dù nàng không nói rõ ràng thì tất thẩy mọi người đều hiểu rất rõ ràng ý của nàng. Ngay tại lúc này, đột nhiên cái hồn thể Lục Tiểu Linh Đồng cười lên khặc khặc mà nhào đến nô hồn của A Khờ:
- Khà khà, bổn tọa đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi! Cái tàn hồn thứ ba này vậy mà ẩn tàng ở đây lâu như vậy, ta chỉ cần nuốt lấy hồn này, lại tìm đến cái tên lão đại kia thì có thể ngạo thị thiên hạ, tiếp tục chưởng khống tòa Ngục Hỏa bảo tháp này rồi! Ha ha ha, ta thật sự rất biết ơn tên tiểu tử nhà ngươi giúp ta một việc tốt như vậy a!
Nói xong hồn thể Lục Tiểu Linh Đồng lao đến đem hồn nô của A Khờ nuốt xuống. Chuyện này diễn ra quá nhanh nên không ai kịp phản ứng đến. Đến khi nuốt xong hồn nô, hồn thể của Lục Tiểu Linh Đồng đã trực tiếp hóa vào hư không mà biến mất.