Chương 92: Thu bảo tháp (2)
Sự cố bất ngờ diễn ra làm cho mọi người kể cả là Tần Quảng Vương cũng kinh hãi kêu lên:
- Mau, tất cả mau đem tên tiểu quỷ kia truy tung cho ta!
Lệnh của lão vừa ban xuống đám quỷ sai dưới sự chỉ huy của Phán Quan và Hắc Bạch Vô Thường chạy đi như tên bắn. Tiêu Lăng lúc này đột nhiên nhìn đến sắc mặt lo lắng của Tần Quảng Vương mà cười khẽ:
- Đi, chúng ta đi đến chỗ của nó thôi!
Lời nàng nói ra làm cho lão ngớ người một lúc lâu, mãi đến nửa khắc sau lão mới ngộ ra mà vỗ tay đánh đét một cái, cười lên đầy vẻ đắc ý!
- Diệu kế, quả nhiên là diệu kế a! Cung chủ đại nhân đúng là anh minh thần võ, một kế này tên đó làm sao mà chạy cho thoát!
Nghe thấy lão đứng ra vuốt mông khen ngợi, nàng chỉ cười nhẹ mà không nói gì. Bạch U tính tình nóng nảy, có chút khó chịu mà hỏi đến:
- Thánh nữ đại nhân, chuyện này là như thế nào? Làm sao bọn họ có vẻ vui mừng như vậy? Không phải vừa rồi cái hồn thể kia cướp được hồn nô, thực lực đại tăng, lại có thể một lần nữa phục sinh hay sao?
Ba nữ tỳ còn lại cũng đều dỏng tai lên mà lắng nghe một cái đáp án. U Lan hơi liếc mắt nhìn các nàng, rồi lại cười khẽ thần thần bí bí nói ra:
- Chúng ta cứ đi theo bọn họ xem kịch hay là được rồi!
Tứ nữ tám mắt trợn tròn không hiểu chuyện đâu ra đâu cả. Mà Bạch Tố Tố lúc này một tay giữ lấy tay của A Khờ, ánh mắt không ngừng quan sát Tiêu Lăng. Không cần dùng đến ấn ký khế ước phu thê, bằng vào trực giác và linh cảm của một nữ nhân, nàng cũng có thể ẩn ẩn đoán ra nữ nhân trước mặt chính là một cái đại địch đối với nàng. Nữ nhân này nhìn như đơn giản, nhưng đã tạo ra sức ép không nhỏ trong lòng của nàng. Dường như từ lúc A Khờ nhìn thấy nữ nhân này, ánh mắt và thần trí của hắn đều đặt ở trên người nàng ta. Mặc dù nói Bạch Tố Tố cũng không phải là chính thê của A Khờ, nhưng chỉ bằng vào một cái khế ước kia, nàng xem như mới thật sự là vợ hắn. Trừ Nhược Lan đang mang cốt nhục của hắn, còn lại là tỷ tỷ Thanh Y, nàng tuyệt nhiên sẽ không chấp nhận có thêm một nữ nhân khác giành lấy nam nhân của mình. Đừng nói là nàng thiện lượng vô tà, chỉ cần là một nữ nhân làm sao nàng có thể dễ dàng chia sẻ tình cảm nam nhân của mình cho một người khác. Vạn vật vốn luôn luôn là ích kỷ như vậy, nàng tuy không phải vì thế mà đi ghen tuông, nhưng tâm của nàng có mùi vị rất là khó chịu. A Khờ biết được điểm này, hắn cũng cảm thấy khó xử. Nếu nói là trên thực tế, hắn và Tiêu Lăng hoàn toàn không có bất kỳ một mối quan hệ chính thức nào. Chỉ có điều qua một giấc mơ kỳ lạ kia, chính hắn cũng đang lẫn lộn giữa hai thế giới thực tại và mộng ảo. Rốt cuộc hắn vì cái gì mà yêu nàng, hắn vì cái gì mà phản bội lại Nhược Lan, phản bội lại Thanh Y, phản bội lại Tố Tố. Một cái cảm giác đau nhói từ trong linh hồn làm hắn kêu lên khe khẽ. Tâm tính của hắn dao động, Tố Tố cũng hốt hoảng kêu lên:
- Phu quân, chàng bị làm sao? Tại sao lúc này cái ấn ký trong người của thiếp cũng sáng lên rồi. Thiếp cảm thấy rất đau, đau ở trong này này!
Không biết làm sao mà mặt mày nàng cũng nhăn nhó lên rất khó chịu, tay nàng đem tay của hắn kéo lên đặt ở trước ngực. Tâm hắn đau, tâm nàng cũng rất khó chịu. Đây chính là hiệu ứng của phu thế khế ước. Tiêu Lăng dù sao cũng là người kiến thức phi phàm, nàng vừa nhìn đến dị trạng của hai người đã đoán ra được nguyên nhân:
- Hừ, yêu nữ! Thì ra là ngươi đã đem loại khế ước này gieo vào trong người của phu quân ta, chả trách chàng lại quan tâm đến ngươi như vậy!
Tố Tố dù có đang bị cảm giác đau nhói trong tâm hồn làm cho thần trí cảm giác mê muội, nhưng lúc này nàng cũng không chịu yếu thế mà nói ra:
- Ngươi, ngươi đừng có nói bậy! Đây là ta với chàng cùng nhau thương yêu mà làm ra cái ký kết! Từ đây trở đi ta không cho phép ngươi đến gần chàng, chàng là phu quân của ta, không phải là phu quân của ngươi!
Tiêu Lăng ánh mắt lúc này lăng lệ ác liệt:
- Ngươi im miệng cho ta, ta muốn thay chàng phá giải cái khế ước này! Xem thử sau này ngươi lấy cái gì mà ràng buộc phu quân của ta?
Tố Tố bị nàng nói đến điểm này sắc mặt lập tức tái xanh. Đúng như lời của Tiêu Lăng nói ra, nếu như không có khế ước ràng buộc, nàng với hắn sẽ thật sự mà yêu nhau sao? Ý nghĩ đáng sợ ấy vừa lóe lên, nàng ngay lập tức chắn ở trước mặt A Khờ mà lắc đầu nói:
- Ngươi đừng có nói bậy, ta cả đời này nhất định chỉ yêu duy nhất một mình chàng, cũng tuyệt không để cho một nữ nhân như ngươi phá hoại hạnh phúc của chúng ta!
Nàng nói xong lại ngoảnh đầu nhìn sang A Khờ:
- Phu quân!
Dù hắn tâm trí kiên định thế nào, nhìn thấy nước mắt của nàng đột nhiên rơi xuống, lòng cũng muốn đau thêm một khắc. Hắn nhịn không được đem nước mắt của nàng lau đi, sau lại quay về phía Tiêu Lăng, nói:
- Lăng Nhi, cái khế ước này quả thật là do tự tay ta gieo xuống! Nể mặt ta, đừng đem cái này giải trừ đi! Sau này có gì ta sẽ từ từ giải thích với nàng, được không?
Hắn bây giờ mới thật sự hiểu, cái gọi là thê thiếp đầy nhà chỉ là một cái ham muốn sĩ diện, rõ ràng hắn hiện tại chỉ có mấy cái nữ nhân bên cạnh, đầu đã muốn rối đến không thể rối hơn được nữa. Cái gì nhiều vợ là tốt, chỉ toàn là lời dối trá, vô trách nhiệm. Với hắn, nữ nhân là thứ dùng để yêu thương, bảo vệ và chăm sóc. Các nàng không phải là bình gấm trong nhà muốn đặt nơi nào thì đặt, muốn vứt nơi đâu thì vứt. Cho nên, càng như thế thì càng nhiều ra một cái tâm lực, càng không có đủ hơi sức để mà bài trí. Tiêu Lăng nhìn hắn liếc nhẹ một cái, rồi cười hì hì nói ra:
- Phu quân, là ta chỉ vui đùa một chút! Làm sao với bản lĩnh của phu quân lại để cho một cái nữ yêu như vậy lừa gạt gieo xuống cấm niệm được chứ. Ta e rằng cái nữ yêu này là cố tình để cho chàng gieo cấm niệm, để cả đời có thể quấn lấy chàng mà thôi!
Hắn đầu càng lúc càng to. Tiêu Lăng này sao có mùi vị không giống với Tiêu Lăng kia một chút nào nhỉ? Nếu như không phải tướng mạo, khí chất của nàng giống y hệt Tiêu Lăng mà hắn từng thấy, hắn có khi còn nghĩ nàng là một cái người nào đó giả dạng đi ra. Cũng may tính tình Tố Tố không phải như Lục Thanh Y, nếu không có khi các nàng lại đánh nhau to rồi. Tố Tố lúc này khi nghe thấy Tiêu Lăng không có ý định đem khế ước xóa đi tâm tính mới hơi buông lỏng một chút. Nhưng mà tay nàng vẫn giữ chặt lấy tay hắn đặt ở trước ngực:
- Phu quân, sau này nếu như chàng muốn cưới thêm thê thiếp thiếp sẽ không phản đối nữa, nhưng mà chàng không được phép cho nữ nhân kia xóa đi khế ước của chúng ta. Nếu không thiếp dù ch.ết cũng sẽ tuyệt đối không có tha thứ cho chàng!
Nghe giọng giận hờn của nàng, hắn thật muốn ngay lúc này ngất đi cho xong. Cũng may Mẫu Dã Xoa thấy hắn gặp phải chuyện khó xử nên liều mạng mà đi ra nói đỡ:
- Chủ nhân, phía trước hình như không còn đường nữa, chúng ta phải làm thế nào để tiếp tục đi đây?
A Khờ nghe Mẫu Dạ Xoa lên tiếng, tính khí bộc phát lại lẫm nhiên mà hô lên:
- Để ta, ta không tin đường này lại không thể thông!
Thấy hắn rời đi, hai nàng Tiêu Lăng và Bạch Tố Tố cùng nhau nhìn đến Mẫu Dạ Xoa, dọa cho nàng ta sợ đến hết hồn. Quy Lão Tiên Sinh thì đã lẻn đi mà chạy theo phía sau A Khờ từ lâu. Chỉ có con chim lửa là bay quanh bên cạnh Tố Tố, miệng không ngừng kêu lên như muốn lấy lòng. Tiêu Lăng có vẻ nhìn nó rất không vừa mắt, mà con chim lửa này lá gan cũng rất lớn. Nó còn cố tình ưỡn ngực ra nhìn Tiêu Lăng đầy vẻ khiêu khích.
- Hừ, ta có chủ nhân làm chỗ dựa, còn có xà nữ nhân ngốc này hậu thuẫn, một mình con thỏ nhà ngươi có thể dọa được ta sao?
Tiêu Lăng thấy cái kiểu cách của nó nàng rất lấy làm lạ, sau lại thâm ý mà cười:
- Hóa ra ngươi cũng là một cái giống cái, thảo nào...
Lời này nàng cố tình nói ra làm cho con chim lửa rất là sợ hãi, nó vội cọ cọ cái đầu vào người Tố Tố. Tố Tố cũng không để ý đến thái độ nói chuyện của Tiêu Lăng lúc này mà trực tiếp đi đễn chỗ của A Khờ.
- Phu quân, tình hình thế nào rồi?
Nhìn thấy một tầng không gian trước mặt như có như không, A Khờ lắc đầu mà than khẽ:
- Loại thủ đoạn phong ấn không gian này ta lần đầu thấy qua, không có cách nào có thể phá giải được!
Tần Quảng Vương từ nãy đến giờ đã ở đây quan sát thật lâu, lão cũng không nghĩ ra được cách thức đi vào bên trong vùng cấm không gian. Lão có chút xấu hổ mà lắc đầu thở dài. Tiêu Lăng lúc này chậm rãi đi đến, khóe môi hơi nhếch lên cười:
- Quả thật bên trong tòa tháp này có một cái lỗ hỏng, hèn gì lâu như vậy rồi mà ta cũng không tìm được cái tên khí linh đó! Đi thôi, thứ cấm chế này với ta mà nói chỉ là đồ vật dùng để trang trí, cái khí linh này cũng chạy không đi xa được. Chủ hồn của nó còn ở bên dưới tầng tám, chúng ta phải tranh thủ tìm ra được nó trước khi nó với chủ hồn dung hợp lại với nhau!
Nàng phất tay, vùng cấm không gian giống như một tờ giấy mỏng, bị nàng xé rách tạo ra một cái lỗ thủng, rồi tất cả cùng nhau mà đi vào. Tố Tố mặc dù không thích nữ nhân này, nhưng trong thâm tâm vẫn rất ngưỡng mộ năng lực của nàng.
- Không được, ta nhất định phải có một ngày thực lực vượt qua nàng ta. Nếu không sau này phu quân lại không cần đến ta, ta làm thế nào để đi bên cạnh chàng được!
Nàng nghĩ đến đây hai mắt đột nhiên tỏa sáng, răn khẽ cắn chặt làm ra một cái quyết định lớn mật:
- Song tu, chẳng phải phu quân mấy lần trước đều là cũng ta song tu mà thăng cấp hay sao? Mặc dù ta cũng không có như vậy phô trương, nhưng chí ít một lần cùng với phu quân song tu tu vi của ta đều tăng thêm mấy năm công lực. Sau này chỉ cần bắt phu quân cùng ta song tu nhiều hơn một chút, chắc chắn tu vi của ta sẽ tiến rất nhanh!
A Khờ không biết lúc này vì sự xuất hiện của Tiêu Lăng mà đã làm cho một thiếu nữ thuần lương như Tố Tố đem theo một cái ý nghĩ xấu xa trong lòng. Chuyện này ở một hồi phía sau là tốt là xấu A Khờ còn chưa có rõ. Nhưng vùng cấm không gian trước mắt đã thật sự mở ra một con đường đi vô cùng tươi sáng cho bản thân hắn. Rốt cuộc một tòa bảo tháp này có thật sự sẽ về tay A Khờ hay không?