Chương 120: Nguyên tắc của trò chơi

Đường đường là con gái của tộc trưởng Lý gia cổ tộc, lại bị Quỷ Vô Ảnh nắm như nắm một đứa trẻ ném đến trước mặt A Khờ. Thông qua thần thức A Khờ đã biết được lão nhân tên Lý Hổ đã bị Vô Ảnh giết ch.ết, hồn phách cũng bị bảo lưu bên trong tòa Diêm La điện thứ chín do Tần Quảng Vương làm chưởng quản.


- Thế nào, trò chơi này các ngươi chẳng phải chơi rất vui sao? Bây giờ ngươi còn muốn tiếp tục chơi nữa hay không?
- Ngươi... ngươi có bản lãnh thì giết ta đi! Lý gia chúng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!


- Ha ha ha, không bỏ quả cho ta, không bỏ qua cho ta thì làm sao? Hôm nay, ta muốn trước mặt đám người ở đây sĩ nhục ngươi, xem người của Lý gia làm gì được ta!
- Ngươi... ngươi muốn làm gì?


Nàng sợ, nàng quả thật hiện tại rất sợ, cái người này không phải là người, mà hắn chính là ác quỷ. A Khờ tâm niệm vừa động toàn bộ không gian trận pháp lần nữa biến đổi. Hơn trăm tu sĩ già trẻ, lớn bé tu vi cao thấp khác nhau đều ngơ ngác nhìn đến một người. Người này tu vi chỉ là thánh cấp đại viên mãn nhưng tất cả những người ở đây đều nhìn hắn như nhìn một vị chúa tế của vạn vật. Ở bên trong trận pháp, hắn chính là chúa tế. Có trận bàn trong tay, lại có nguồn tinh thần lực dồi dào từ bên trong ấn ký lưu lại, quả thật hắn hầu như đã có thể phát huy ra hết chín thành thực lực của nó. Dưới tôn giả đều khó có thể thoát khỏi trận pháp này, huống chi là đám người chưa đạt đến đế cấp. Nhìn ánh mắt lạnh lùng của hắn đảo qua, ai nấy đều rét lạnh mà tránh lui. Bên cạnh hắn lúc này ngoài Tiểu Long, Tiểu Vi, Hồng Ảnh, Hạ Hầu Khuynh Thành còn có cả một nữ tu sĩ đế cấp một sao, và một cái quỷ hồn không rõ thực lực, tiện tay là có thể giết ch.ết thần cấp đại viên mãn.


- Các ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ta muốn các ngươi quy phục ta, kẻ nào chống lại thì nhìn thi thế của lão già họ Lý này mà làm gương!


Hắn giơ tay lên hấp một cái, cái xác không còn hồn phách của Lý Hổ liền bay lên phía trước. Rồi không biết hắn dùng thủ đoạn gì, lại trực tiếp đem hồn phách của lão từ trong bảo tháp đi ra phong ấn ngược lại bên trong xác của lão. Mọi thứ diễn biến cực kỳ nhanh chóng và lưu loạt, mọi người nhìn đến đều trợn mắt há mồm. Thật ra đây là hắn đang mượn nhờ phụ thể thuật mà vận dụng thuật pháp của Quỷ Vô Ảnh để chế tạo ra một cái khôi lỗi nhân, một loại khôi lỗi chỉ có quỷ tu mới có thể làm được. Việc chế tạo ra khôi lỗi này cũng rất tà ác, nên nó xem như là một điều cấm kỵ trong mọi giới diện, thậm chí bí thuật này cũng từ lâu bị thất truyền rồi. Sau khi A Khờ đưa tay điểm lên trên trán của khôi lỗi nhân một cái, mắt nó lập tức mở ra, bên trong hoàn toàn trống rỗng vô hồn, không một chút khí tức sinh mệnh nào. Thậm chí, nếu lúc này hắn ra lệnh thì cỗ khôi lỗi này hoàn toàn có thể giết ch.ết tiểu thư nhà họ Lý ngay lập tức. A Khờ nhìn đến hơi không được hài lòng lắm:


available on google playdownload on app store


- Vô Ảnh, ngươi có biện pháp nào làm cho nó nhìn sống động như người sống một chút hay không? Ta thấy thứ này tuy tốt nhưng cũng có sơ sót quá nhiều, khó tránh khỏi bị người ta chú ý!


Quỷ Vô Ảnh cũng không biết hắn đang đánh lên chủ ý gì, nhưng hơi suy nghĩ một chút, liền lấy ra một viên đan dược, nói:


- Đây là một viên cửu phẩm đan dược, tên sinh mệnh đan. Chỉ cần cho khôi lỗi này ăn vào một viên có thể duy trì được sinh mệnh trong cơ thể nó trong vòng nửa năm, sau nữa năm thì mọi thứ sẽ như lúc ban đầu. Thứ này cũng rất khó điều chế, nên muốn duy trì sinh mệnh lâu dài cho nó cũng không thể nào làm được!


- Nửa năm, nửa năm cũng quá đủ rồi!


A Khờ hài lòng nắm viên đan dược trong tay, rồi ném vào trong miệng của khôi lỗi nhân Lý Hổ. Ánh mắt vô hồn của Lý Hồ vừa nuốt xuống đan dược liền như tạo ra sinh cơ, mà linh động như vừa mới bình thường. Tất cả chúng nhân nhìn đến đều há hốc mồm, còn riêng A Khờ thì phá lên cười lớn:


- Ha ha ha, thần kỳ! Quả nhiên là thần kỳ!
Quỷ Vô Ảnh thấy ánh mắt hắn nóng bỏng nhìn đến, như đang nhìn thấy mỹ nữ thì rét lạnh, kêu lên:
- Chủ nhân, ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
- He he, trên người ngươi còn lại nhiều sinh mệnh đan hay không?


- Không, không còn đâu! Chủ nhân hãy tin ta, ta tuyệt đối là không còn viên sinh mệnh đan nào nữa đâu?


Sinh mệnh đan này là do Quỷ Vô Ảnh trộm được từ trong dược khố của sinh mệnh nữ thần, hắn trên người quả thật không còn được mấy viên. Thứ đan dược này không chỉ biến người ch.ết thành người sống, còn có thể dùng để cứu mạng lúc nguy cấp. Loại đan dược quý hiếm như vậy hắn làm sao dám đem ra cho A Khờ lấy ra sử dụng lung tung. A Khờ thừa biết là trên người Vô Ảnh còn tàn trữ một ít sinh mệnh đan, nhưng hắn cũng không ép lão lấy ra. Mà ánh mắt quay sang nhìn nữ tu sĩ đế cấp mới vừa thu thập xong. Nàng thấy ánh mắt của hắn nhìn đến, lại nhớ đến một màng vừa rồi liền kinh hãi mà quỳ xuống:


- Chủ nhân, thuộc hạ tuyệt đối trung thành với chủ nhân! Xin chủ nhân đừng biến ta thành khôi lỗi nhân!


Nàng sợ, quả thật rất sợ. Tuy nói bị hắn gieo xuống cấm chế, cả đời nàng phải phục tùng mệnh lệnh của hắn. Mặc dù vậy nàng vẫn còn là người sống, nhưng một khí bị rút hồn luyện thành khôi lỗi, thì đó còn là người sống hay sao? A Khờ cười cười đặt tay lên đỉnh đầu của nàng, cả ngườ nàng run rẩy không ngừng. Chỉ cần hắn dứt khoác rút ra hồn phách của nàng, nàng tuyệt nhiên là không thể chống cự được. Đừng nói là vì nàng bị hắn gieo xuống cấm chế, chỉ cần một mình quỷ Vô Ảnh cũng đủ làm nàng khó sống mà rời đi rồi. A Khờ đương nhiên không có tâm địa độc ác như vậy, hắn chỉ là đang muốn dọa cho nàng kinh sợ mà thôi. Hắn cúi thấp người xuống, đem khăn che mặt của nàng kéo ra. Nhìn nàng dung mạo xinh đẹp, tuy bị kinh sợ mà huyết sắc trên người đã trở nên tái nhợt nhưng vẫn không giấu được sự kiều diễm trên đó. Hắn vuốt ve gương mặt nàng một chút, rồi khẽ nói vào trong tai nàng:


- Chỉ cần ngươi biết nghe lời, ta nhất định sẽ không đặc chế ngươi thành khôi lỗi!
Bị hơi thở nóng hổi của hắn phả vào trong mặt, nàng có chút lúng túng mà không dám tránh đi. Hắn nhẹ nhàng hôn phớt lên mặt nàng, rồi phá lên cười to:


- Ha ha ha, hôm nay bổn suất ca cảm thấy rất vui, nên ta muốn đặt ra một cái trò chơi. Quy tắc của cái trò chơi này rất đơn giản, các ngươi có thấy nữ nhân của Lý gia kia hay không? Nàng ta vừa rồi nói rằng rất thích chơi trò chơi, nên ta cũng muốn chơi đùa với nàng một phen!


Hắn nói xong liền âm thầm ra lệnh cho khôi lỗi nhân Lý Hổ đem Lý Thiên Hương chế trụ lại. Ánh mắt Lý Hổ lúc này sắc như dao lạnh, càng khiến cho Lý Thiên Hương lòng rất khó chịu.
- Hổ thúc thúc, ta là Thiên Hương, ta là Thiên Hương đây! Ngươi không có nhận ra ta hay sao?


Nàng là tự nhỏ do Lý Hổ đi theo chăm sóc, nay nhìn thấy người thân cận nhất với mình trở thành tay sai cho kẻ khác, đem mình đối phó thì nàng làm sao không đau lòng. Mà Lý Hổ lúc này tuy có sinh mệnh khí tức, nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lạnh lẽo. Ngoại trừ mệnh lệnh của A Khờ, Lý Hổ tuyệt đối sẽ không nghe theo bất kỳ sự chỉ thị của người khác. A Khờ đi đến, một tay vuốt ve lên khuôn mặt đã tái đi vì sợ hãi của nàng, miệng nhếch lên cười:


- Thế nào, cảm giác bị người thân nhất của mình phản bội, ngươi có thấy vui không? Trò chơi lúc nãy các ngươi chơi còn chưa xong, vậy thì để ta tiếp tục từ ngươi đi!
- Ta xin ngươi, ngươi muốn giết thì cứ giết ta đi! Đừng có sĩ nhục ta như vậy! Nếu không thì...
- Nếu không thì sao?


Ánh mắt A Khờ lúc này rất là đáng sợ, nàng cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt, miệng nói ra:
- Là ta thu được tin tức về người mà ngươi muốn tìm, tin tức của bọn họ chỉ có ta mới biết được. Ngươi mà ép ta, ta sẽ đem tin tức này hủy đi! Còn nữa...
- Còn cái gì nữa?


Nàng nhìn thấy hắn lúc này trên người mang theo sát khí, biết là đã chọc đến nộ khí trên người hắn, nhưng nàng không thể không nói ra:


- Mấy ngày hôm trước bọn ta có bắt được một thiếu nữ thố tộc, thiếu nữ này cũng có mấy phần tương tự với nữ nhân mà ngươi muốn tìm, bọn họ đang làm khách ở phủ thành chủ. Nếu ngươi tin ta, thì hãy mở ra cho ta một con đường sống, ta nhất đinhn sẽ đem người đến giao lại cho người. Ngoài ra... ngoài ra ta cũng muốn ngươi thả Hổ thúc thúc đi cùng ta trở về. Ta sẽ không truy cứu chuyện này nữa!


A Khờ nghe xong hết thẩy hắn dường như tức giận đến độ ngửa cổ lên trời mà cười lớn:


- Ha ha ha, hay, hay lắm! Lý gia các ngươi hay lắm, thành chủ Hắc Thạch thành này cũng hay lắm! Các ngươi rõ ràng đã biết được hành tung của ta, lại còn bí mất đem người của ta bí mật bắt đi! Ngươi nói, vì sao các ngươi lại theo dõi ta?


- Theo dõi ngươi, bọn ta không hề theo dõi ngươi! Là cách đây gần nửa tháng trước, trưởng công chúa cùng với nhóm người của tả tướng Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ trở về, bị người ta phát giác được có người hạ cấm chế lên người bọn họ, nên đã điều tr.a tới ngươi. Ta cũng không biết ngươi dùng cái gì cấm thuật, mà mấy vị lão tổ của hoàng triều đều không thể nào giải trừ được cấm chế trên người bọn họ. Dẫn đến bọn họ phải nhờ đến một vị thuật toán tinh đế cấp đại viên mãn mà suy tính ra được hành tung của ngươi. Cũng biết được ngươi sẽ đến Hắc Thạch thành này tìm kiếm một người. Mà người này hình như có liên quan rất lớn đến số mệnh của ngươi, vì vậy bọn họ mới cho người phục sẵn ở Hắc Thạch thành này. Cũng nhờ thế mới biết được thân phân mà người ngươi muốn tìm. Có trách thì trách ngươi làm việc không chu toàn, để lộ ra tin tức bên ngoài. Nên mới có hậu quả của ngày hôm nay!


A Khờ thấu hiểu được hết đầu đuôi câu chuyện, trong lòng cũng phức tạp lên. Hắn không nghĩ đến chỉ vì mình tiện tay thu phục nhóm người Nhược Tử, mà lại gây họa lớn như vậy. Hắn đột nhiên ánh mắt không khỏi quay sang nhìn Hạ Hầu Khuynh Thành, nàng cũng cảm nhận được ánh mắt của hắn mà nhìn lên, khi chạm vào nhau liền vội cúi cụo đầu xuống mà không dám nhìn nữa.


- Ài, rắc rối, ta một lúc chọc đến hai đại đế quốc, một cái là trưởng công chúa, em gái của hoàng đế, một cái là hoàng hậu của một đại đế quốc. Ăn thì ta cũng đã ăn rồi, giờ có trả nàng lại thì bọn họ sẽ bỏ qua cho ta sao?


Nghĩ đến đây ánh mắt A Khờ lại nhìn đến Lý Thiên Hương mà cười. Nhìn nụ cười này của hắn nàng cảm giác toàn thân lông tóc đều dựng lên:
- Ngươi... ngươi lẽ nào không sợ người của đế quốc và Lý gia chúng ta truy sát ngươi sao?


- Ta đã nói qua, ta sẽ cùng ngươi chơi một cái trò chơi. Nguyên tắc của trò chơi ta muốn thay đổi một chút. Hôm nay, ta muốn người trong thiên hạ đều biết, phàm là kẻ nào chọc đến A Khờ ta, thì đời của kẻ đó coi như là bất hạnh rồi!
- Ngươi... ngươi là một cái người điên...


- Ha ha ha, đúng, ta chính là một người điên, một người điên chưởng khống thiên hạ! Ha ha ha...






Truyện liên quan