Chương 121: Ta bảo ngươi lăn, sao ngươi còn chưa lăn?
A Khờ cũng không nói nhiều, hắn rút từ trên người ra một sợi dây roi, miệng cười như không nhìn đám người bên dưới:
- Đây là khốn long đằng, thực vật thất giai, cứng rắn vô cùng. Nhiệm vụ của các ngươi rất đơn giản, chỉ cần đem khốn long đằng này đánh lên người nữ nhân của Lý gia. Chỉ cần ai đánh lên người nàng, làm cho nàng ta kêu lên vì đau thì kẻ đó coi như là hoàn thành trò chơi, ta sẽ thả đi ra ngoài. Còn kẻ nào mà đánh không đủ lực, khiến nàng ta không thể kêu lên, thì roi này là ta dùng cho kẻ đó. Các ngươi nên biết, thứ này ngoài trừ cứng rắn ra, còn có thể đánh tan hồn phách của tu sĩ. Ta nghĩ, ở đây cũng không có mấy vị chịu nổi một roi này do ta đánh đâu!
Chúng nhân ánh mắt dường như dại ra, chuyện này nào đâu đơn giản chỉ là trò chơi. Nữ nhân đang quỳ phía dưới còn không phải là con gái của tộc trưởng Lý gia hay sao? Nếu mà đánh nàng xong rồi, người này lại thả nàng ra ngoài, thì đám người bọn họ còn không bị người của Lý gia tính toán hay là sao? Dù có được hắn thả ra ngoài, e rằng cũng khó thoát khỏi cái ch.ết. Nhìn vẻ lưỡng lự trong ánh mắt của đám người bọn họ, giọng nói A Khờ càng thêm băng lãnh:
- Ta có một lời nhắc nhở các ngươi, trò chơi này dù muốn hay không các ngươi cũng phải tham gia vào. Nếu kẻ nào từ chối, thì kẻ đó hôm nay cũng không cần sống nữa!
Quỷ Vô Ảnh như một hồn ma, thoát cái đã xoay ngươi đứng trước mặt đám người bọn họ, dọa cho bọn họ đều thất hồn lạc phách. Một gã mập mạp nào đó, lớn tiếng chạy lên hô:
- Đừng giết ta, đừng giết ta! Ta đánh, ta xin đánh trước!
Nhìn người này thân hình ục ịch mỡ, tu vi thực lực cũng chỉ đạt đến đại tông sư cấp năm, A Khờ có chút gật đầu nói:
- Được, vậy ngươi là người đầu tiên khai đao đi!
A Khờ nói xong liền ném cho hắn một cái dây roi khốn long đằng. Gã mập cầm lấy dây roi khốn long đằng mà hai tay run run cằm cặp. Thấy hắn đang đi tới chỗ Lý Thiên Hương thì A Khờ đột nhiên gọi giật lui trở lại:
- Khoan đã, ngươi cho ta biết tên của ngươi đi!
Gã mập không biết A Khờ hỏi tên của mình làm gì, nhưng cũng cung kính mà trả lời:
- Thưa đại nhân, tiểu nhân tên là Tiền Bất Thối, là người ở Tây Thục quốc đến đây làm ăn, vô tình mới gặp phải chuyện này!
Nghe cái tên kỳ lạ của hắn, A Khờ có chút cười lên:
- Hay lắm, vì ngươi là người đầu tiên khai đao, vậy ta sẽ không keo kiệt mà có một món quà đem tặng ngươi!
Nhận lấy một cái túi linh thạch do A Khờ ném sang, Tiền Bất Thối cũng không biết ý của A Khờ ra sao. Chỉ nghe A Khờ lúc này nói ra:
- Tiền Bất Thối, bên trong là một trăm viên trung phẩm linh thạch, chỉ cần ngươi đánh nữ nhân họ Lý này kêu lên một tiếng, thì ta sẽ tặng cho ngươi một trăm viên trung phẩm linh thạch. Tuy nói số linh thạch này có chút không đủ dùng, nhưng cũng coi như là một phần thưởng. Mà đã là có thưởng thì ắt sẽ có phạt. Hình phạt lần này cũng sẽ không giống như lần trước nữa. Kẻ nào dùng roi không đủ lực, ta sẽ trực tiếp đem hồn phách của kẻ đó ra luyện hóa, hiện tại ta đang thiếu rất nhiều thủ hạ. Nên việc này cứ quyết định như vậy đi!
Lời nói nói ra quả nhiên nhẹ nhàng, nhưng rơi vào trong tại của bọn họ thì như là tiếng thì thầm của tử thần. Tiền Bất Thối là người sợ ch.ết, hắn có thể không cần linh thạch, nhưng mạng thì hắn nhất định phải cần.
- Tiện nhân, là ngươi tự chọc lấy phiền phức, còn báo hại ta nguy hiểm tính mạng. Ngươi có trách thì nên tự trách là mình chọc phải người không nên chọc.
Hai tròng mắt Tiền Bất Thối đã đỏ lên những đường tơ máu, cây roi khốn long đằng trong tay hắn gần như đã bị siết chặt đến không thể chặt hơn được nữa. Lý Thiên Hương đầu óc lúc này hầu như đã là trống rỗng, nàng rốt cuộc không hiểu hắn tại sao lại không buông tha nàng, lẽ nào nữ nhân đó hoàn toàn không hề có một chút giá trị gì hay sao?
Chát!
Sợi dây roi khốn lòng đằng đánh mạnh lên người nàng, làm cho y phục của nàng rách toác. Mà dường như nàng không hề tỏ ra một chút đau đớn nào, thậm chí còn thấy nàng mở miệng ra cười. Nụ cười chua chát và vô cùng bi phẫn. Nàng đường đường là con gái của tộc trưởng Lý gia, lại bị đám người thấp hèn trước mặt dùng roi đánh lên trên người. Tiền Bất Thối lúc này mặt mày hầu như đã tái xanh, không còn một chút máu huyết nào. Hắn bất chấp quy cũ mà hét toáng lên:
- Tiện nhân, ngươi còn không la!
Chát! Chát! Chát! Chát...
Liên tiếp những đường roi khốn long đằng quất lên trên người Lý Thiên Hương làm cho y phục của nàng cũng chính vì thế mà nát bươm. Nàng ánh mắt lạnh lùng nhìn sang Tiền Bất Thối như đang nhìn thấy người ch.ết. Mà A Khờ cũng không cần ra tay, Quỷ Vô Ảnh rất nhanh chóng đem hồn phách của Tiền Bất Thối rút ra, rồi ném vào bên trong bảo tháp. A Khờ nhìn cái xác nằm dưới đất, mặt không chút cảm xúc nói ra:
- Vô dụng, ta cần một người có thể khiến nàng ta kêu la chứ không cần một kẻ kêu la to mồm như vậy!
Chấn động, sợ hãi. Đây chính là cảm giác lúc này của bọn họ, ngay cả Lý Thiên Hương ánh mắt cũng phức tạp lên. Người này quả nhiên có thể tàn nhẫn hơn nàng nghĩ, hắn có thể là một con người hay sao?
- Ngươi, tiến lên!
A Khờ đưa tay chỉ đến một gã đàn ông trung niên ốm yếu, gầy còm. Tu vi của người này đã đạt đến thần cấp một sao. Gã bị hắn gọi ra, dáng người không ngừng đánh run lên. Gã thừa biết, dây roi khốn long đằng này lợi hại nhưng nữ nhân Lý gia kia còn muốn lợi hại hơn. Nhìn ra được vẻ do dự của gã, hắn có vẻ không vui nói ra:
- Thế nào? Ngươi cảm thấy lời của ta nói còn không có giá trị hay sao?
- Không... không có...
Gã lắp bắp mà quỳ xuống nói ra, nhưng A Khờ chỉ liếc mắt một cái, Quỷ Vô Ảnh đã đem hồn phách người này rút ra ngoài. Tà ác, chuyện này hắn làm quá tà ác. Đừng nói là đám người bên trong khách trọ kinh hãi, mà ngay cả nhóm người Hạ Hầu Khuynh Thành cũng khiếp sợ.
- Vì cái gì, vì cái gì hắn lại tức giận như vậy?
Hạ Hầu Khuynh Thành tâm tình phức tạp suy nghĩ lung tung. Trong khí đó Tiểu Vi và Hồng Ảnh đều cảm giác rét lạnh trong người. Nhiệm vụ lần này của các nàng là bí mật tìm ra tung tích của người bên trong lưu hình thạch, cũng phải bảo đảm an toàn cho người đó. Nhưng nhiệm vụ này đến cuối cùng đã thất bại rồi, không những thế còn để lộ ra tung tích, khiến người đó gặp phải nguy hiểm. Chuyện này các nàng xem như mới là người thất bại lớn nhất, cũng là người có lỗi lớn nhất. Người điềm tĩnh nhất lúc này chắc có lẽ chỉ có một mình đứa nhỏ Tiểu Long. Nó cho rằng cha nuôi của nó thật bá đạo, rất có khí chất của long tộc bọn nó. Thấy chí nó còn hưng phấn nghĩ đến tương lai của mình cũng sẽ cường đại giống như vậy.
- Còn kẻ nào dám kháng lệnh của ta nữa không?
Cây roi khốn long đằng bị hắn ném xuống đất, gần trăm con người ánh mắt đưa đến nhìn nhau. Rồi không ai nói ai mà tự thay phiên nhau nhặt lên nó, đi tới chỗ Lý Thiên Hương mà quất lên. Bọn họ lần này hầu như đã đem ra hết toàn bộ vốn liếng mà đánh, mà Lý Thiên Hương cũng không muốn gồng ngươic lên chịu đựng được nữa. Những tiếng roi quất lên người nàng chan chát, âm thanh đau đớn từ trong miệng nàng khe khẽ rên lên.
- To gan, mau dừng tay lại cho ta!
Ngay lúc những người còn lại đang dùng roi đánh lên người nàng, một giọng nói uy nghiêm từ bên ngoài truyền vào bên trong. Mà trận pháp cũng bắt đầu lung lay muốn đổ. Ba mươi sáu viên cực phẩm linh thạch nhanh chóng bị tiêu hao hơn phân nửa. A Khờ lại gấp rút bộ sung linh thạch, miệng thì lúc nào cũng cười nhạt.
- Đế cấp năm sao sao, cũng xem như tạm được! Nhưng muốn phá trận của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!
- Tiểu bối càn rỡ, ngươi dám xúc phạm đến người của Lý gia, lẽ nào ngươi không sợ ch.ết hay sao?
- Sợ, ta tất nhiên là sợ! Nhưng làm thế nào bây giờ, công chúa của các ngươi ta còn gieo xuống cấm chế, hoàng hậu Tây Thục Đế quốc còn là nữ nô của ta. Ngươi nói xem ta có sợ Lý gia các ngươi hay là không?
- Ngươi...
Một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài trận pháp, trên người mặc thêm chiến giáp, hai mắt sắc lanhh đã có mấy phần nôn nóng tức giận. Người này chính là thành chủ của Hắc Thạch thành, tên là Lý Mạnh. Nhiệm vụ của lão lần này là đem A Khờ bắt đến, tìm ra phương pháp phá giải cấm chế cho trưởng công chúa, và tả tướng Hoàng Kim Sư Hổ Kỵ Lê Đạo Hạnh. Ai ngờ đâu nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, lại đến phiên tiểu thư của Lý gia bị bắt. Mà nguyên nhân lần này là do nàng tự ý ra ngoài, muốn đem người nọ chơi đùa một chút. Nàng không cho rằng A Khờ thật sự có thể khống chế được hai người Nhược Tử và Đạo Hạnh, mà nhờ có tiền bối trong nhà ra tay mới làm được như vậy. Vì lúc hắn xuất hiện trong thành, nàng đã bí mật dò xét ra được tu vi của hắn, nên càng chắc chắn mà khẳng định như vậy. Ai ngờ đến, tu vi của hắn hoàn toàn không có liên quan gì đến thực lực. Lý Mạnh lúc này mắt hổ đã đỏ lên, càng thêm cuồng bạo mà công kích lên trên trận pháp.
- Ta không tin là ngươi có thể có nhiều cực phẩm linh thạch như vậy để mà duy trì trận này!
- Vậy thì ngươi cứ thử xem!
A Khờ vừa nói vừa lật tay lấy ra một túi trữ vật đựng cực phẩm linh thạch rải xuống đất. Hơn mấy ngàn khối linh thạch tỏa đầy linh khí nằm ngổn ngang như một tòa núi nhỏ. Da mặt Lý Mạnh co giật liên hồi. Đừng nói là hắn, cho duc Lý gia của hắn cũng không dám một lúc xuất ra nhiều cực phẩm linh thạch như vậy mà tiêu xài. Huống hồ giống như là A Khờ còn tùy ý ném xuống đất như là ném đá sỏi như vậy. Nhưng lão không biết, Tần Quảng Vương lúc này ở trong bảo tháp lòng đã nhỏ máu liên tục:
- Chủ nhân ơi, ngươi nhất định sau này phải trả lại linh thạch cho ta, ta dù sao cũng dốc hết vốn rồi a!
- Hừ, lão Tần ngươi tiếc cái gì? Chỉ là một chút cực phẩm linh thạch, đáng giá sao? Khi nào rời khỏi giới này, ta cùng với chủ nhân sẽ đi đến mấy cái đại giới kia thu thập cho ngươi một ít. Cho nên ngươi cũng không cần phải đau lòng nữa!
- Thật sao?
Tần Quảng Vương vừa lôi kéo khí linh vừa mang theo đầy ánh mắt mong chờ, khí linh làm như vẻ vô cùng lạnh nhạt nói ra:
- Bản đại gia ta là ai, lẽ nào còn đi lừa gạt lão Tần ngươi hay là sao?
- Ta bảo ngươi lăn, ngươi còn không lăn?
A Khờ ở bên ngoài quát lên một tiếng. Lý Thiên Hương bị đám ngươi bên trong khách trọ đánh đến không còn mấy chỗ y phục nguyên vẹn, hầu như da thịt đều lưu lại dấu vết mà lộ ra ngoài, đầu tóc nàng cũng rối tung rối mù lên. A Khờ nhìn nàng ánh mắt lăn lệ ác liệt. Nàng bị hắn sĩ nhục đến hộc máu ngất ngay tại chỗ, miệng còn thì thào lẩm nhẩm:
- Ngươi... giết... ta... đi...
Lý Mạnh đứng ở bên ngoài chưa bao giờ cảm thấy mình làm người thất bại như vậy, lão gầm lên đầy giận dữ:
- A Khờ, hôm nay Lý Mạnh ta lấy ra danh nghĩa của Lý gia xin thề, ngươi dù có ch.ết bọn ta cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!