Chương 118. Cô bé kì lạ với chiếc áo khoác đỏ
“Family Mart kính chào quý khách!”
Cánh cửa mở ra đi kèm tiếng [tinh tong~] của chuông và lời chào của nhân viên cửa hàng tiện lợi. Akira đi vào bên trong để tránh đi cơn mưa nặng hạt vẫn đang rơi xối xả bên ngoài…
Tất nhiên là còn kèm theo một bóng hình nhỏ nhắn bên cạnh nữa.
Hắn liếc xuống dưới nhìn lấy một cánh tay trắng ngần thò ra từ chiếc áo khoác màu đỏ rực trùm kín cả người kia đang nắm lấy mép áo của hắn.
Cảm giác… Khá kì lạ?
Nhưng Akira lại chẳng thể miêu tả ra được cái cảm giác kì lạ này đến từ đâu nữa.
Lắc đầu bỏ qua dòng suy nghĩ trong đầu, hắn chậm rãi từng bước nhỏ đi vào phía trong quầy hàng để tìm kiếm mấy món đồ cần mua.
À nếu ai hỏi vì sao không chạy nhanh mà lại đi chậm như vậy thì cũng là do bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy mép áo của hắn đấy.
Không hiểu sao “Cô bé” đó bước đi rất chậm, mỗi lần di chuyển thì đôi chân ngắn của học sinh tiểu học ấy cứ bước đều chầm chậm như thể tiết kiệm sức lực hết mức có thể.
Akira cũng đã nghĩ đến việc bế cô bé lên để tránh cho đôi chân trần kia lê lết trên nền sàn lạnh buốt nhưng cái câu [FBI. Open up!] vang lên trong đầu đã khiến hắn bỏ đi suy nghĩ đó.
Hoặc cũng có thể là do… Cái cảm giác kì lạ đang réo lên liên tục suốt từ khi thấy cô bé đến giờ khiến hắn không dám có những hành động thiếu suy nghĩ?
Bỏ qua, bây giờ hắn tập trung tìm kiếm mấy món đồ cần thiết hơn.
A, có này!
Sau một hồi lục tìm các kệ hàng thì cuối cùng hắn cũng tìm đến khu bán các vật dụng cá nhân bình thường.
Akira với lấy chiếc khăn màu hồng trên kệ, à lấy thêm cho bản thân nữa, hắn tiện tay lấy thêm chiếc khăn màu xanh bên cạnh.
Cần gì nữa không nhỉ?
Nghĩ đến đây, hắn lại liếc xuống cơ thể nhỏ bé bên cạnh.
Cô bé không hề phát ra một tiếng nào cả mà cứ vậy yên lặng lẽo đẽo theo sau hắn suốt từ nãy đến giờ.
Cánh tay trắng muốt chỉ lộ ra một xíu ấy bám víu vào mép áo hắn và có thể thấy rõ những giọt nước đang lăn dài xuống thấm vào chiếc áo choàng khiến nó ướt nhẹp và dán chặt vào người.
Chắc là chẳng thể khuyên cô bé cởi chiếc áo khoác đó ra được nhỉ?
Nhớ lại khoảnh khắc khi Akira đi đến nói với cô bé đi tránh mưa. Mặc dù cô bé đã ngẩn đầu lên để nhìn hắn nhưng đôi tay lại giữ khư khư lấy vạt áo khoác vào khép kín lại cả cơ thể, chỉ để lộ ra phần nhỏ của gương mặt xinh xắn cực kì đáng yêu đó.
Thậm chí còn chẳng thể thấy được tóc cũng như tai luôn cơ!
Nhưng… Đôi mắt ấy thì Akira có thể thấy rõ…
Đó cũng chính là điểm kì lạ mà hắn cảm nhận thấy rõ rệt nhất. Cái ánh mắt này…
Hắn thở dài ra một hơi rồi quyết định bỏ cuộc, thôi thì dùng khăn lau tạm cho cô bé cũng được.
Akira nhấc chân hướng về phía quầy thanh toán. Đột nhiên hắn thấy một thứ khác treo trên kệ.
Không hề chần chờ, hắn lấy xuống ngay tức khắc.
*****
“Cảm ơn quý khách!”
Gật đầu đáp lại lời cảm ơn đi kèm ánh nhìn kì lạ của nhân viên cửa hàng, hắn chậm rãi dẫn cô bé đi về phía bàn cho khách hàng.
Giờ chập tối đi kèm cơn mưa nặng hạt nên bây giờ không có khách hàng nào khác ngoài hai người bọn hắn cả nên có thể thoái mái tận hưởng chiếc bàn rộng rãi.
Sau khi đặt mấy món đồ mua được lên bàn, Akira kéo ghế ra cho cô bé nhỏ nhắn bên cạnh ra hiệu ngồi lên.
Nhưng mà… Cô bé vẫn đứng yên ở đấy và hướng ánh nhìn vô hồn về phía trước.
Lại nữa, cái cảm giác kì lạ này.
Akira thoáng thấy điều gì đó đang nảy lên trong suy nghĩ của bản thân nhưng lại chẳng thể tìm được ngọn nguồn của nó.
Hắn khẽ cúi xuống và vỗ lên chiếc ghế: “Em ngồi lên đây nhé.”
[A?]
Khi giọng nói hắn vang lên thì cô bé dường như mới chợt tỉnh lại. Nghiêng đầu sang nhìn Akira, sau đó lại quay sang nhìn chiếc ghế trước mặt.
Cuối cùng thì cô bé cũng bước đến và ngồi lên nó.
Ngay khi cô bé ngồi lên thì tiếng nước thấm ra từ chiếc áo khoác ma sát với mặt ghế vang lên. Nó cũng cho thấy chiếc áo khoác bị ngấm nước nhiều như thế nào.
Hắn… Vẫn không dám mở miệng yêu cầu cô bé cởi áo khoác ra.
Há miệng muốn nói ra nhưng họng hắn như thể bị thứ gì đó chèn lại để không phát ra lời yêu cầu “cực kì bình thường” ấy.
Thở dài.
Akira với lấy chiếc khăn màu hồng rồi đặt lên tay cô bé:
“Dùng cái này lau khô người tạm đã nhé.”
Chiếc khăn lông mềm mại rơi xuống che đi hai cánh tay trắng muốt lạnh lẽo ấy. Cô bé nhìn chiếc khăn rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn một cách thắc mắc?
Được rồi, phải chỉ rõ chứ gì.
Akira vỗ trán một cách bất lực rồi thở dài ra vừa hành động vừa nói:
“Dùng khăn lau nước trên cơ thể như thế này.”
Hắn lấy ra chiếc khăn màu xanh rồi bắt đầu lau khô hai cánh tay của bản thân.
Cô bé nhìn theo từng động tác của hắn rồi chầm chậm làm theo. Bàn tay nhỏ bé nắm lấy chiếc khăn bắt đầu xoa xoa đi giọt nước lăn dài trên tay.
Thấy vậy thì Akira bất chợt nở nụ cười, hắn tiếp tục lau khô cánh tay rồi lên cổ sau đó là mái tóc ướt đẫm, cuối cùng là lau khổ mặt.
Cô bé kì lạ cũng học theo hắn và lau dần dần từ cánh tay lên. Nhưng mà… Ngay khi đến phần bị áo khoác màu đỏ rực kia thì bàn tay nhỏ bé ấy cứng lại.
Cô bé đắn đo mất một lúc rồi bỏ qua luôn mà hướng lên phần cổ và mái tóc. Nhưng cũng như trước, bàn tay ấy lại cứng lại trước khi đưa vào bên trong áo khoác để lau cơ thể.
Akira nhìn thấy tất cả và cũng chỉ biết cười khổ. Đúng là chẳng thể để lộ chiếc áo khoác được rồi.
Hắn cúi thấp xuống nhìn vào gương mặt chỉ để lộ ra phần nhỏ dưới chiếc áo khoác trùm kín kia:
“Vậy thì lau mặt cho khô và chân cũng được nhé.”
[A.]
Cô bé dường như đã hiểu và bàn tay cứng đơ ấy bắt đầu cử động trở lại.
Trước tiên là chà chà chiếc khăn lông trên gương mặt, sau khi cảm thấy khô mặt rồi thì với tay xuống lau đôi chân trần lạnh lẽo.
[Tí tách] Những giọt nước nhỏ giọt xuống sàn như tiếng kim đồng hồ trôi qua từng giây.
Akira kiên nhẫn đứng yên nhìn lấy cô bé lau đi những giọt nước trên đôi chân nhỏ bé.
Cuối cùng cũng xong, cô bé thoáng dừng lại nhìn lấy đôi chân khô ráo của mình rồi mới ngước lên nhìn về phía hắn.
Mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại ánh nhìn ấy.
Hắn lấy từ túi ra đôi dép vừa mua lúc nãy và đi đến bên cạnh cô bé.
Là một đôi dép đi trong nhà màu hồng, lớp vải dày cùng phần lông mềm mại bên trên khiến cho khi sờ vào cũng mang đến cảm giác ấm áp.
Xỏ vào, đôi dép hình như có hơi lớn so với bàn chân nhỏ bé kia thì phải, nhưng đây đã là size nhỏ nhất rồi.
Khi Akira xỏ đôi dép vào chân cô bé thì nó thoáng giật lên một chút như thể sợ hãi, cũng may là sau đó đã yên tĩnh lại và mặc vào.
[A?] Cô bé cảm nhận được vật thể lạ vừa được mặc vào cho mình thì khẽ liếc xuống nhìn.
Đôi chân nhỏ bé ấy khẽ đung đưa lên xuống và ánh mắt cô bé cũng hướng về phía đôi dép màu hồng xinh xắn ấy mà ngó lên liếc xuống theo.
Có vẻ là đã xác nhận xong cảm giác, cô bé yên tĩnh lại rồi hướng ánh mắt về phía Akira như đang hỏi là: Tại sao lại…?
Hắn chỉ lắc đầu cười rồi thu thập lại mấy thứ trên bàn: “Về nhà thôi nhỉ, cũng tối rồi. Nhà em ở đâu để anh dẫn… ”
Ngay khi hắn nhắc đến “Nhà” thì vai của cô bé kì lạ giật thót lên. Akira chú ý đến điều đó nên dừng lại câu nói ngay lập tức.
Những tưởng cô bé sẽ phản ứng kịch liệt hay gì đó nhưng rồi bờ vai nhỏ nhắn ấy thả lỏng xuống như thể mất hết sức lực.
Cô bé thẫn thờ nhìn hắn… Không, nói đúng hơn là nhìn về phía sau lưng hắn.
Bởi vì.
Cánh tay nhỏ bé ấy đưa lên và chỉ về phía tòa chung cư ngay bên cạnh.
Đúng vậy, đó là “Nhà” của cô bé.
Nhưng nó cũng khiến Akira càng thêm nhiều câu hỏi hơn trong đầu. Nếu đó là “Nhà” thì tại sao ban nãy mưa lớn như vậy mà cô bé vẫn chỉ thẫn thờ đội mưa ngồi ở khuôn viên.
…
Chưa kịp để cho hắn suy nghĩ gì thêm. Cô bé kì la nãy giờ vẫn phản ứng chậm chạp với mọi thứ đột nhiên hành động nhanh chóng.
Nhảy xuống khỏi chiếc ghế đã ướt đẫm vì nước mưa, cô bé rảo bước rời đi.
Bước vài bước thì cô bé thoáng nhìn xuống dưới chân mình, ở đó có đôi dép mà Akira vừa đeo cho cô. Đắn đo một lúc, cô bé bỏ qua và tiếp tục bước đi.
…
Cánh cửa tự động mở ra và bên ngoài vẫn là cơn mưa lớn đang đổ xuống như thác nước.
Mặc kệ điều đó, bước chân cô bé không hề dừng lại mà tiến thẳng, hướng về tòa chung cư trước mặt.
[Lộp bộp] tiếng hạt mưa rơi nặng nề vang lên… Là từ phía trên.
Akira không nhanh không chậm cứ vậy mở ô đi bên cạnh cô bé.
Lần này không có ánh nhìn nghi hoặc nào cả mà chỉ đơn giản là bước chậm hơn của cô bé kì lạ này.
Từng bước, từng bước chậm dần dưới màn mưa.
Nhưng tất nhiên nếu đi thì sẽ đến, mất một lúc lâu sau thì cả hai bọn hắn cũng tiến vào sảnh của tòa chung cư.
Akira xếp gọn lại chiếc ô và cùng cô bé đi vào trong, hắn muốn ít nhất thì cũng xem cô bé vào thang máy mới yên lòng được.
Ngay khi cả hai gần đến thang máy thì bỗng nhiên bóng hình nhỏ nhắn bên cạnh hắn đứng sững lại.
Akira ngạc nhiên quay sang nhìn thì thấy cô bé ngước lên nhìn về phía hắn.
“Onii – san… Có ước muốn nào cần em làm không?”
A? Vậy là không phải là không nói chuyện được?
Hắn ngớ người ra trước giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng kia của cô bé. Thậm chí đây là chất giọng hay nhất hắn từng nghe được.
Nhưng…
Nó lại mang đến cảm giác lạ kì đến nỗi từng sợi lông tơ của Akira bỗng chốc dựng đứng lên.
Không phải là do sợ hãi, cũng chẳng phải là vì hoảng loạn… Nó là thứ cảm giác về điều gì đó khác xa.
Hít sâu một hơi.
Akira bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt của cô bé và lắc đầu:
“Không.”
“Mong ước của bản thân thì anh muốn tự mình làm nó.”
Xung quanh dường như bị đông cứng lại. Hiện tại trong mắt hắn chỉ còn lấy ánh mắt kì lạ mà cô bé hướng về phía hắn.
Không biết đã qua bao lâu, giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo ấy vang lên lần nữa. Lần này… nó không hề mang đến cảm giác kì lạ nào mà lại như một ngọn gió ấm áp thổi qua vậy:
[Vậy Onii – san… Có thể thực hiện mong ước của em không?]
*****
Trời bắt đầu dừng mưa thì Akira cũng đã đến con dốc về nhà luôn rồi, hay thật đấy.
Vươn tay ra ngoài chiếc ô để xác nhận là không còn giọt mưa nào rơi xuống nữa, hắn gấp lại chiếc ô và leo lên con dốc quen thuộc.
Không khí sau cơn mưa rào khá là tuyệt, hít thở bầu không khí trong lành ở một thành phố lớn như Tokyo là một điều khó khăn nên những lúc thế này lại thấy sảnh khoái kì lạ.
Điều này khiến hắn nhớ về thị trấn Itomori mỗi lần hoán đổi đến cơ thể của Mitsuha.
Đến hiện tại hắn vẫn không thể hiểu được tại sao lại hoán đổi nhưng dù có làm gì cũng không ngăn được thì đành phải cố mà làm quen với nó thôi.
Thế giới này thật là kì lạ.
Nhắc về kì lạ… Một bóng hình nhỏ bé dưới lớp áo khoác đỏ rực lóe lên trong đầu của Akira.
Chỉ vừa nãy thôi. Khi mà cô bé đột nhiên nói về việc muốn hắn thực hiện mong ước thì hắn đã nghĩ bản thân bị cuốn vào rắc rối [Thần bí] kia một lần nữa!
Nhưng mà cũng may.
Cuối cùng thì chỉ là một mong ước đơn giản: [Nhấn nút thang máy]
Tất nhiên là Akira đã đáp ứng ngay tức khắc. Sau khi giúp cô bé nhấn nút thang máy thì hắn cũng chào tạm biệt để về nhà.
“Thật là một cuộc gặp gỡ kì lạ.”
Bước dài trên con đường gần về đến nhà, hắn vẫn nhớ lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Từ việc nói chuyện với Yukino đến chuyện bỏ họp circle để đi tìm hiểu.
Rồi đến việc ngẫu nhiên đụng phải Tohsaka Rin và lời nhắc nhở [Không an toàn] của cô nàng.
Và cuối cùng là gặp gỡ cô bé kì lạ với chiếc áo khoác đỏ.
“Cậu về rồi, Akihito – kun.”
Giọng nói nhẹ nhàng điềm nhiên ngắt đi mạch suy nghĩ của hắn.
Akira ngạc nhiên nhìn về phía cổng nhà của bản thân. Ở đó, có một người đang đứng nép vào một bên và hướng ánh mắt về phía hắn, người đang tiến gần.
Làn váy xếp của đồng phục khẽ phất phơ theo cơn gió vẫn còn mang hơi lạnh sau cơn mưa.
Mái tóc đã bắt đầu dài ra kia được xõa xuống cũng đang tung bay nhẹ nhàng để lộ ra chiếc cổ thanh tú.
Nhìn vào những giọt nước đang rỉ rách nhỏ giọt xuống từ chiếc ô đặt bên cạnh thì hẳn là ai cũng sẽ hiểu rằng người này đã đứng đợi dưới cơn mưa lớn ban nãy.
Phải, người nãy đang đợi Akira sau khi biết rằng hắn sẽ đi đến một nơi nguy hiểm ngoài tầm hiểu biết của một [Người bình thường].
Akira thoáng dừng lại trong chốc lát.
Cảm nhận ánh mắt ấy, thấu hiểu ánh mắt ấy, chấp nhận ánh mắt ấy.
Hắn mỉm cười và bước về nhà, nơi mà người đó đang đứng đợi:
“Tớ về rồi đây, Katou.”