Chương 119. Vị senpai bạo lực!



“Senpai?”
“Akihito – senpai!” Tiara khó hiểu lớn tiếng lần nữa gọi lại chàng trai đang đứng thất thần trước mặt mình.
Akira lúc này mới chợt bừng tỉnh thoát ra khỏi dòng suy nghĩ triền miên của bản thân và nhìn về phía cổng trường, nơi mà nàng kouhai năm nhất đang lo lắng nhìn về phía hắn.


Đã đến trường rồi à?
Sáng sớm nay sau khi thức dậy, Akira tiếp tục cuộc sống bình thường của bản thân với việc chạy một mạch đến Fuyuki rồi sau buổi “tẩm quất” thì đến trường.


Vết thương trên người đau nhói liên tục ảnh hưởng trong buổi luyện tập khiến hắn lại nhớ về buổi sáng bản thân bị cuốn vào chuyện [Thần bí] hôm ấy.
Và nó cũng khiến Akira nhận ra rằng… Hắn dường như bắt đầu bị ám ảnh bởi nó.
Ám ảnh bởi cái ch.ết gần kề!


Mỗi khi nhớ lại, trí não của hắn tái hiện hoàn hảo cái cảm giác toàn bộ lông tơ dựng đứng khi mũi dao của người đàn ông đó đâm thẳng đến Megumi… Và cái cảm giác da thịt xé rách xuyên thẳng vào người khi mà hắn lao đến chặn lại…


Cứ thế Akira chìm đắm vào những suy nghĩ đó trên con đường đến trường sau khi rời khỏi Đền Ryoudou rồi đến trường lúc nào cũng chẳng rõ nữa.
“A… Akihito?”
Bỗng một bàn tay trắng nhợt nhạt giật nhẹ lấy ống tay áo của hắn, nó khiến Akira lần nữa thoát ra khỏi dòng suy nghĩ nặng nề trong đầu.


Quay sang nhìn thì Shikiya đã ở đó từ bao giờ.
Nghiêng đầu khiến cho mái tóc dài màu trắng xám rung động tung bay, cô nàng trừng to đôi mắt khó hiểu nhìn chăm chú vào hắn.


Nhẫn nhịn cảm giác hỗn loạn vì [Hiện thực] cùng [Thần bí] trong đầu, Akira gắng gượng nở nụ cười đáp lại ánh nhìn của hai cô nàng đang lo lắng cho hắn kia:
“Xin lỗi, hôm nay bị thiếu ngủ nên có hơi lơ đãng ấy mà.”
“Cơ mọi người đang làm gì ở cổng trường vậy?”


Nhấc chân đi về phía Tiara, tất nhiên là kèm theo cô nàng vẫn đang níu lấy ống tay áo của hắn không chịu buông, Akira đi đến bên cạnh chiếc bàn chất đầy đồ đạc ngổn ngang.
Lúc này cô nàng kouhai năm nhất của chúng ta đột nhiên đỏ mặt lên rồi quay mặt đi, hai tay khoanh lên ngực phồng má giận dỗi nói:


“Từ nay Hội học sinh sẽ kiểm tr.a đồ đạc mà học sinh mang vào trường. Không thể để những thứ đen tối kia làm ảnh hưởng đến học tập được!”
Nói đến đây, Tiara khẽ liếc về mấy thứ được chồng chất trên bàn rồi hốt hoảng quay mặt đi lần nữa.


Akira theo ánh mắt của cô nàng thì thấy đa số là những quyển tạp chí cũng như tập ảnh “nóng bỏng” đập vào mắt.
Nhìn lấy làn da trắng ngần của “người mẫu áo tắm” lộ da dưới ánh nắng của bãi biển thì hắn cũng đã hiểu được tại sao Tiara lại có phản ứng như thế rồi.


Vừa qua kì nghỉ hè nhưng có vẻ mọi người vẫn luyến tiếc cái “hot” của nó nhỉ?
Trong lúc đang cảm khái thì ống tay áo của hắn lại bị giật lên.
Shikiya nãy giờ đứng yên nghe lấy đối thoại của hai người bọn hắn đột nhiên áp sát bên cạnh Akira rồi ngước đôi mắt đẹp đẽ ấy nhìn vào hắn:


“Tiara – chan… Thấy được quyển sách… hướng dẫn thôi miên… lần trước.”
“Nên là… Tớ kể lại chuyện… Akihito thử thôi miên… cùng việc… bọn tớ cởi áo—”
Không để cho cô nàng Zombie của chúng ta thì thào hết câu, Tiara đa phi ra khỏi bàn và chạy nhanh đến bịt miệng lại.


Cô nàng kouhai năm nhất của chúng ta với khuôn mặt đỏ bừng suốt từ nãy đến giờ kia kéo lấy Shikiya lui về phía sau không cho nói nữa và hoảng loạn hét lên:
“Senpai! Sao chị lại nói chuyện đó ở đây!”


Luống cuống hét lên xong thì cô bé giật mình liếc nhìn xung quanh. Cũng may là gần đến giờ vào lớp rồi nên chẳng còn mấy người ở cổng cả. Chỉ có vài người đang tò mò khó hiểu theo tiếng hét vừa rồi nhìn về phía bọn hắn.
“Khụ khụ…”


Tiara thu tay lại rồi giả vờ chững chạc ho vài cái lấy lại bình tĩnh. Sau đó cô bé liếc nhìn về phía Akira, nguồn cơn (?) của mọi thứ:
“Nói chung là phải phòng chống không thể để chuyện đó xảy ra lần nữa!”


Khụ… Hiểu rồi thưa công chính Tiara – chan, đừng có nhìn như thể đang nhìn tội phạm xứng đáng bị nhốt ngục như vậy chứ!
Akira khó xử nhìn sang chỗ khác không dám đối mặt với ánh mắt phán xét ấy của cô bé. Dù sao thì đúng là hôm đó hắn thực sự đã thấy hết…


Thấy hắn không dám phản bác, Tiara cuối cùng cũng buông tha cho. Cô quay sang thu thập hết mấy thứ “linh tinh” trên bàn vào thùng giấy rồi dán kín niêm phong lại.
Ngay khi hắn thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên Tiara quay sang nhìn hắn lần nữa.
Nhưng lần này là khác, ánh mắt cô bé thoáng do dự rồi thấp thỏm lo lắng hỏi:


“Mà Akihito – senpai… Anh đang có chuyện gì à?”
“Nhìn anh như thể mới xa cách nơi này mấy tháng trời rồi trở về thành ra không biết phải phản ứng như thế nào vậy?”

Câu hỏi của Tiara khiến hắn sững người.


Đôi chân đang tính di chuyển dừng lại cứng nhắc không nhấc lên nổi. Khuôn mặt cố tỏ ra bình thường nhất có thể cũng không giữ được nữa mà bắt đầu hiện lên nét suy tư nặng nề.
Tất nhiên không phải là Akira biến mất mấy tháng trời rồi về lại rồi, hôm qua hắn còn mới…


Đúng vậy… Hôm qua hắn còn mới mạo hiểm tính mạng của bản thân để đi sâu tìm hiểu về [Thần bí] đã suýt nữa giết hắn…
Nếu như… Chỉ là nếu như thôi.
Hắn thực sự gặp phải chuyện “không may” thì sẽ như thế nào?


Tiara thấy phản ứng của hắn thì nghĩ là do lời nói của bản thân nên hoảng loạn xua tay liên tục:
“A! Em xin lỗi, em không có ý gì đâu.”


“Chỉ là gần đây em có đọc một bộ tiểu thuyết trên mạng mà đột nhiên tác giả biến mất hơn tháng trời rồi sau đó hiện lên cập nhật tiếp chương mới. Thành ra chương mới đó cảm giác không ăn khớp gì cả…”


“Đúng… Cảm giác giống như Akihito – senpai bây giờ vậy. Không ăn khớp với [hiện tại] chút nào…”
*****
Giống như một tác giả biến mất lâu ngày sau đó xuất hiện đăng truyện trở lại nhưng mất đi cảm giác ăn khớp với lúc trước à…?


Suốt nguyên buổi sáng trong đầu Akira cứ vang vảng cái ví dụ khó hiểu nhưng lại rất thực tế kia của Tiara – chan.
Sự kiện cực độ nguy hiểm hôm đấy, cái khoảnh khắc Megumi suýt nữa mất mạng, thực sự đã in dấu một cách mạnh mẽ vào tiềm thức của Akira khiến cho hắn chẳng thể nào từ bỏ việc suy nghĩ về nó.


Một người sống giữa cái gọi là [Bình thường] cùng [Thần bí] như hắn.
Một người hiểu rõ cả hai mặt ấy của [Thế giới ] như hắn.
Rốt cuộc phải làm thế nào khi mà cả hai thứ đó va chạm vào nhau đây?
Thở dài một hơi, Akira lê lết đôi chân bước đi với muôn vàn suy nghĩ chảy dài trong đầu.


Trước tiên kiếm gì đó bỏ vào bụng đã, gần hết giờ ăn trưa rồi mà hắn vẫn chưa ăn gì, hôm nay cũng không chuẩn bị bento nữa.
Xuyên qua hành lang trên cao nối liền tòa nhà năm hai với tòa trung tâm, Akira đang chậm rãi xuống lầu thì đột nhiên bóng hình nhỏ bé xuất hiện.
“Quái vật – san?”


“Sói Osanai?”
Cứ vậy, một senpai năm hai cùng một kouhai năm nhất thốt lên đồng thanh sau đó lại cùng lúc dừng lại nhìn nhau chăm chú.
Thấp bé như một loài động vật dễ thương, mái tóc ngắn khẽ đung đưa tôn lên gương mặt nhỏ xinh ngây thơ trong sáng.


Bề ngoài của cô nàng hoàn toàn là đại diện của một con vật vô hại, thân thiện, đáng yêu… Cơ mà thực tế có vẻ không phải vậy!
Trong bầu không khí đông cứng ấy đột nhiên đôi mắt to tròn ấy sáng rực lên đầy phấn khởi nhìn vào Akira.
Osanai nhấc chân chậm rãi tiến dần về phía hắn:


“Ồ~ Quái vật – san đang gặp chuyện gì à?”
Cô nàng nắm hai tay sau lưng, đôi chân nhỏ nhắn nhẹ bước như đang nhảy nhót phấn khởi đến bên cạnh hắn.


Đôi mắt như thể xuyên thấu mọi thứ nhìn chăm chú vào Akira. Mặc dù là từ dưới ngước nhìn lên nhưng nhìn Osanai bây giờ như thể đang đứng phía trên cao nhìn xuống vậy.
… Mặt hắn bộc lộ hết vậy luôn à? Tại sao ai cũng có thể thấy tâm trạng của hắn rõ ràng đến vậy?


Thở dài một hơi, Akira giơ hai tay ra nhún vai tỏ vẻ mệt mỏi bất lực:
“Con người mà, đôi lúc sẽ gặp một số chuyện phiền lòng thôi.”
Nhưng có vẻ mấy lời chống chế của hắn chẳng ảnh hưởng gì đến bé Sói trước mặt. Osanai vẫn giữ nụ cười trên môi không hề dời mắt khỏi hắn:


“Quái vật – san là quái vật không phải con người.”
Ý gì?
Akira ngỡ ngàng nhìn xuống cơ thể nhỏ bé trước mặt.
Ngẫm lại thì Osanai đã gọi hắn là quái vật từ hồi học sơ trung. Nếu những mảnh kí ức không sai lầm thì là do những lần Akira xử lý hậu quả mà cô nàng cùng Cáo Kobato gây ra.


Hắn cố gắng suy nghĩ xem vì sao Osanai lại gọi bản thân như vậy thì giọng nói lanh lảnh thanh thoát của cô bé lại vang lên:
“Này Quái vật – san, anh có biết Kuri Kinton được làm thế không?”
Kuri Kinton? Hình như là một món ăn truyền thống làm từ hạt dẻ nghiền?


Đoán trước được rằng Akira sẽ không biết, Osanai thoải mái kể ra:
“Cẩn thận sàng và nghiền hạt dẻ đã nấu chín thành bột nhão, đun trên lửa nhỏ.”
“Sau đó dùng nước mà hạt dẻ tiết ra làm chất kết dính nặn thành hình.”
“Rất đơn giản, đúng không?”


Hắn cứ vậy chăm chú nghe rõ từng lời Osanai nói. Từng bước từng bước hình dung toàn bộ quá trình theo lời kể đó.
Đến cuối, Akira nhẹ nhàng lắc đầu đáp lại câu hỏi của cô nàng:
“Chỉ nghe thôi thì đúng.”


Nghe vậy, Osanai thôi nhìn hắn mà khẽ cúi xuống nghĩ gì đó. Qua mấy giây im lặng, đột nhiên bé Sói của chúng ta lần nữa ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn:
“Vậy còn Hạt dẻ ngào đường?”
Hạt dẻ ngào đường?
Lần này thì không cần chờ xem phản ứng của hắn, Osanai đã tiếp tục kể:


“Giống như một phiên bản Kuri Kinton của Phương Tây vậy.”
“Nhưng mà cách làm thì khác.”
“Sau khi nấu và bóc vỏ, ta làm tan hạt dẻ trong si-rô.”
“Phù đường lên hạt dẻ sau đó ngâm chúng trong một loại si-rô đặc biệt hơn”
“Lặp đi lặp lại quá trình đó”


“Qua từng lớp một, hạt dẻ sẽ ngày càng ngọt hơn.”
Một bức tranh được vẽ lên trong đầu của Akira thông qua từng lời kể của Osanai.
Đến tận đây thì cuối cùng hắn cũng đã hiểu được những gì mà cô nàng muốn nói đến.


Khẽ cúi xuống nhìn “động vật nhỏ” trước mặt, hắn thực sự không biết nên phải phản ứng như thế nào nữa.
Mặc kệ sự biến hóa trên gương mặt Akira, bé Sói chỉ đơn giản là giữ nguyên cái nhìn nghiền ngẫm ấy và với nụ cười nhẹ nhàng vẫn giữ trên môi nói nốt câu cuối:


[Quái vật – san, anh thích loại nào?]
*****
Mặt trời dần dần về Tây, bầu trời trong xanh đẹp đẽ những ngày cuối tháng 9 đang được nhuốm bởi một màu vàng cam huyền diệu.
Khuất sau những dãy phòng học cao tầng là khuôn viên nghỉ ngơi gần khu rừng phía tây.


Cách nơi này không xa là dãy nhà cũ ọp ẹp cùng với phía sau là Cung trường nơi đang vang lên tiếng CLB Cung đạo luyện tập.
Akira với chiếc xẻng nhỏ trong tay đào bới liên hồi mảnh vườn nho nhỏ để chuẩn bị trồng cây.
Hoặc nói đúng hơn là trồng hoa?


Hắn nhớ lại ghi chú trong nhật kí mà lần trước cô nàng phiền phức Mitsuha hoán đổi đến để lại:
[Tôi đã hẹn với Shikiya – san cùng nhau trồng hoa đó! Nhớ đến! Đây cũng là một buổi “gắn kết” mối quan hệ cho cậu nữa đấy. Cảm ơn tôi đi~]


Kết thúc câu với cái ngữ điệu kiêu ngạo cùng hàng tá icon đi kèm phía sau tràn ngập màu sắc. Cô nàng đó thực sự là phiền phức hết chỗ nói mà.
Đã nói là đừng có tiếp xúc gần quá với mấy cô nàng đó rồi mà, bị một lần rồi còn không chừa à, Miyamizu Mitsuha!


Với cả, đây không cần phải có người khác gán ghép cho nhé.
Cơ mà hôm nay sau khi đi tìm Shikiya để cùng nhau trồng hoa thì cô nàng Zombie bị Meguri – senpai giữ lại hoàn thành nốt công việc ở Hội học sinh.


Thành ra cuối cùng là hắn dưới sự mệt nhọc thì thào nhờ vả của Shikiya phải tự một mình đi trồng hoa ở đây.


Haizz… Thở hắt một tiếng, Akira dồn sự bực tức vào chiếc xẻng mà đâm mạnh xuống mảnh đất như trút giận! Lần sau hoán đổi đến, hắn phải cho cô nàng phiền phức đó một bài học mới được.
“Mạnh tay quá thì cũng không thu được kết quả tốt đâu!”


Bỗng một tiếng nói lạnh lùng nghiêm khắc hét lên từ phía sau làm hắn giật bắn!
Toàn bộ lông tơ dựng đứng hết cả lên, cơ thể bị giật mình đến nỗi không kịp thời xử lý mà hoàn toàn mất kiểm soát.


Cơ bắp co cứng, gân xanh co giật, ánh mắt phiêu hốt mất tiêu cự, bàn tay vừa nãy nắm chặt chiếc xẻng đâm mạnh thì giờ đây run rẩy đến mức buông cả ra.
Ai vậy!?
Rõ ràng ở đây chỉ có một mình hắn suốt từ nãy đến giờ mà!?


Cũng chẳng hề nghe tiếng động hay bước chân nào lại gần, nhưng giờ đây tiếng hét nghiêm khắc ấy lại phát ra ngay phía sau lưng Akira!
Trong khi não hắn vẫn chưa tổng kết ra được phương pháp phản ứng thì giọng nói đầy mạnh mẽ ấy lại vang lên lần nữa:


“Không phải là đào đất mà là xới đất rõ chưa!”
“Là làm cho đất tơi lên, khi đó trông cây xuống thì rễ cây thoáng khí và dễ dàng vươn xa hút thêm dinh dưỡng!”
Giọng nói lạnh lùng mà nghiêm khắc, táo bạo dạy bảo hắn đào hố trồng cây đúng cách.
Là con gái.


Để mà nói thì giọng nói ấy cực kì thanh thoát, truyền đến cảm nhận thoải mái như thể cơn gió đang luồn qua rừng cây lá xanh đầy nắng đẹp vậy.
Nhưng mà… Nó lại cực kì bạo lực cùng nghiêm khắc ngay lúc này!


Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng ngay khi nghe những lời đó thì Akira ngay lập tức nhận sợ và “nghe lời” ngay tức khắc.
Cơ thể run lên, bàn tay nhanh chóng nắm lại chiếc xẻng và bắt đầu xới đất.


Lần này thì Akira không dám làm mạnh bạo cũng như qua loa như trước nữa. Chiếc xẻng đâm sâu vào đất rồi xới lên, đào rồi lại lấp rồi lại đào, dần dần xuống độ sâu vừa phải thì xới ra tạo thành một cái hố.


“Chú ý độ sâu và rộng! Tùy vào loại cây cũng như rễ cây của nó là gì mà tạo ra những hố trồng khác nhau!”
Giọng nói từ phía sau lại lần nữa vang lên và chẳng hề thay đổi cái chất bạo lực cũng như nghiêm khắc ấy chút nào.


Cũng may lần này Akira đã bắt đầu quen rồi, cơ thể chỉ hơi giật lên một cái rồi thôi.
Hắn theo lời khuyên mà hướng mắt qua giỏ cây trồng bên cạnh. Đánh giá độ dài từ thân cây xuống chùm rễ mà thay đổi cái hố.


Akira lúc này cũng đã nhớ ra người sau lưng hắn là ai rồi. Senpai thuộc CLB Thực vật mà Shikiya đã nhờ giúp đỡ trồng hoa.
Cứ vậy, hắn dựa theo lời khuyên một cách bạo lực (?) của cô nàng senpai kì lạ ấy mà bắt đầu xới đất tạo nên từng hố với khoảng cách vừa phải theo đúng số lượng.


“Đất, phân bón, nước. Chú ý kĩ vào, không được thiếu nhưng cũng không nên quá nhiều.”
Giọng nói ấy tiếp tục vang lên từ phía sau lưng, lần này thì đã đỡ phần bạo lực rồi nhưng sự nghiêm khắc mạnh mẽ vẫn còn ở đó.
“Vâng!”


Akira lấy cây giống trong giỏ ra để chuẩn bị trồng xuống sau khi ngoan ngoãn nghe lời của vị senpai kì lạ.
Có vẻ là thời điểm phù hợp.
Hắn khẽ xoay người tính giả vờ hỏi thăm cách trồng cây để thấy rõ senpai ấy như thế nào thì…
Bốp!
“Đang trồng cây thì nghiêm túc tập trung vào!”


“Cây trồng không phải chỉ là thực vật đơn giản như vậy. Phải coi nó cũng có sinh mệnh của riêng mình mà cố gắng làm tốt nhất có thể để nuôi trồng!”
Đau quá!
Akira cảm nhận sự đau đớn truyền đến trên đầu mà nhận sợ không dám quay lại để nhìn nữa mà run rẩy tiếp tục công việc trên tay.


Một lời không hợp liền đánh người, đây rốt cuộc là người kì quái nào vậy!?
Mặc dù trong lòng hò hét nhưng dưới lời nói mạnh mẽ nghiêm khắc… cùng sự bạo lực bằng hành động ấy thì Akira chỉ còn biết ngoan ngoãn vâng lời mà cẩn thận lấy trồng cây xuống.


Mà thực vật cũng có sinh mệnh của riêng mình?
Câu này nghĩa là sao nhỉ? Hay chỉ đơn giản là một người yêu thực vật thôi?
Trong khi hắn đang thắc mắc tự hỏi thì giọng nói nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua ấy lại vang lên:


“Nỗ lực cẩn thận trồng lấy, cung cấp đầy đủ nguồn lực cũng như hoàn cảnh cho nó.”
“Kiên nhẫn chờ đợi cuối cùng thì thành quả cũng sẽ đơm hoa kết trái.”
“Đừng vội vàng làm gì.”
Nghe đến đây đột nhiên Akira dừng lại động tác trên tay.


Những lời vừa rồi là ý chỉ việc trồng cây?
Nghiền ngẫm mất một lúc thì hắn cắn răng liều mình mặc kệ có bị “hành vi bạo lực” tấn công hay không mà xoay người lại lần nữa để nhìn lấy vị senpai kì lạ đó!
… Không thấy?


Phía sau lưng Akira chỉ là khoảng không trống vắng không hề có một ai ở đó cả. Như thể nãy giờ vốn đã chẳng hề có ai hiển hiện ở nơi này ngoài hắn.


Hắn không biết rằng hoặc đơn giản là hắn chẳng thể nào tập trung để nhận ra rằng khuất sau những hàng cây bên cạnh có một cô gái đang tựa lưng vào cây ngắm nhìn về phía hoàng hôn đang khuất dần kia.


Hái bím tóc buộc lại mái tóc dài kia tung bay theo làn gió nhẹ nhàng. Cô đẩy gọng kính trên sống mũi cao cao của mình rồi lẩm bẩm:
“Có vẻ linh tính tự nhiên thua xa cô nàng mờ nhạt hay xuất hiện bên cạnh.”
[Vậy tại sao lại là “Người đó”?]






Truyện liên quan