Chương 120. Lần sau tất cả chúng ta lại cùng nhau đi chơi
Akira chỉ vừa bước ra khỏi cổng trường liền bị tiếng hét kia làm cho giật mình suýt nữa thì nhảy thót cả lên.
Hoảng hốt quay đầu lại nhìn thì thấy Tomoya đang đứng bên cạnh cổng trường nhìn về phía hắn với ánh mắt đầy tủi thân như thể cô gái thanh xuân nào đó vừa bị người yêu “đá” vậy.
Đừng có đột ngột gào lên một cách ngu ngốc như vậy chứ!
Akira vừa thở phào nhẹ nhõm vừa thầm mắng tên bạn thân otaku này.
Hắn vừa thoát khỏi vườn hoa với đầy dấu từ việc bị [Vị senpai bạo lực] nào đó tấn công rồi lại biến mất một cách kì lạ xong… Nên giờ nhìn đâu hắn cũng cảm giác mọi thứ cũng đều trở nên kì lạ theo.
Đúng vậy, rốt cuộc thì cuối cùng Akira vẫn chẳng thể làm rõ được là có cô nàng senpai hung hãn kia ở đó thật không nữa!
“Đã bảo là đừng có nói như thể đang ở trong một bộ truyện ba xu nào đó trên mạng rồi mà.”
Akira lắc đầu thở dài rồi đứng chờ Tomoya đi lại gần với khuôn mặt âu sầu.
Đúng là thời gian gần đây có nhiều chuyện xảy ra quá thành ra hắn để mặc cậu bạn thân này cùng Circle làm game hơi lâu rồi thì phải.
Có lẽ hắn nên theo phương án của bé Sói Osanai cùng lời khuyên của vị senpai không biết có thật hay không kia (?)
Rốt cuộc thì hắn đúng là đang sống ở [Thế giới ] này.
Trong khi hắn miên man suy nghĩ thì Tomoya cũng đã lê lết đến bên cạnh Akira.
Nhưng không hiểu sao đến lúc này cậu ta lại im lặng trở lại, không còn cái dáng vẻ thoải mái bùng nổ cảm xúc tự kỉ như mọi khi nữa.
Akira khó hiểu liếc nhìn cậu bạn thân này của bản thân thì đáp lại là ánh mắt mỏi mệt của Tomoya. Sau đó cậu ta không đáp lại gì cả mà bắt đầu bước đi về nhà.
Hắn cũng không hỏi gì cả mà chậm rãi theo sau lưng.
Mặt trời phía cuối con đường đã dần tắt từ bao giờ, nhường lại bầu trời cao xa kia cho màn đêm buông xuống. Ở đây, hai tên con trai cứ như vậy chậm từng bước trên con đường về nhà quen thuộc.
“Kịch bản phần đầu của Utaha - senpai đã hoàn thiện thậm chí đã có thể đến phần tiếp theo”
“Hình minh họa của Eriri cũng đã kịp tiến độ rồi.”
“Thậm chí Katou – san đã dần hoàn thiện phần lập trình cho chạy nội dung game…”
Akira gật gù theo từng lời kể đột ngột vang lên kia của Tomoya.
Trong khi hắn lạc lõng mất phương hướng thì mọi người đều đang tiến về phía trước không ngừng nghỉ.
Thậm chí, người cũng bị cuốn vào vấn đề kia là Megumi vẫn tiếp tục làm những gì cần làm chứ không khiến bản thân bị sao nhãng giống hắn.
Nghĩ đến đây, Akira nở một nụ cười đầy cay đắng nhìn về phía Tomoya và thấy cậu bạn thân của hắn cũng đang nở một nụ cười y như vậy nhìn hắn mà nói:
“Trong khi đó tớ lại chẳng thể giữ lời hứa lo phần âm nhạc để tiến trình làm game không bị chậm đi.”
“Tớ là một tên Producer thất bại thảm hại phải không?”
Hắn dừng lại bước chân khi nghe Tomoya nói vậy.
Đúng không?
Tất nhiên là không. Akira ngay lập tức lắc đầu phủ nhận cậu bạn thân của mình.
Bởi vì so với một Tomoya dù gặp khó khăn vẫn nhất quyết cống hiến vì đam mê của bản thân thì hắn thậm chí còn thất bại tệ hại hơn nữa.
“Haizz…!!!” Thở hắt ra một hơi đẩy đi toàn bộ sự nặng nề trong lòng.
Akira cảm giác cơ thể nhẹ nhàng hơn gấp bội sau đó mỉm cười nhìn Tomoya đang tỏ vẻ khó hiểu trước sự chuyển biến tâm trạng đột ngột kia của hắn.
“Không phải đâu, do cậu bị đắm chìm vào vấn đề là một Producer làm game nên mới không nhận ra đấy.”
Với một tên otaku không biết gì ngoài game và anime thì đúng là khó để cho Tomoya nhận ra điều đặc biệt về âm nhạc của Michiru.
Hắn lấy ra điện thoại và mở bản ghi âm của Kessoku Band mà Nijika đã nhờ hắn ghi lại cho cậu bạn thân đang ngơ ngác trước lời nói của hắn nghe.
“Đây mới là nhạc [rock] thường thấy.”
Đúng vậy, thực ra hắn đã có chuẩn bị cho chuyện này sau cái hôm nghe được âm nhạc của Michiru rồi.
Bài [Ano Bando] vang lên với nhịp điệu sôi động liên hồi vang lên khiến cho không gian yên tĩnh xung quanh thoáng chốc trở nên rộn ràng cả lên.
Theo từng giai điệu vang lên cho đến hồi kết, gương mặt nãy giờ đang âu sầu của Tomoya cũng dần trở nên phấn khởi hơn.
Bản nhạc đến cuối, đột nhiên cậu ta đứng phắt dậy nhảy thẳng đến ngay trước mặt hắn và hét lớn:
“Akira! Cái đó!”
Hắn tất nhiên hiểu rõ cậu bạn thân otaku này đang nghĩ đến điều gì nên gật đầu ngay tức khắc.
Sau đó, khóe miệng của hai tên con trai cùng lúc kéo cao lên tạo thành một gương mặt cười đầy nham hiểm.
Cả hai đều hướng ánh mắt về nhà của Tomoya, nơi đang có một bé cừu non chuẩn bị lên thớt!
*****
Michiru ngạc nhiên đến ngớ cả người mà nhìn về phía hai tên con trai trước mặt mình. Cô nàng buông xuống cây guitar trên tay hỏi lại lần nữa để chứng thực:
“Thật hả? Tomo sẽ làm quản lý cho ban nhạc em thật hả!?”
Tomoya khoanh tay trước ngực và gật đầu một cách đầy ngạo nghễ. Akira bên cạnh thì đưa điện thoại mình ra cho cô nàng xem và nói:
“Thậm chí, bọn anh đã hẹn được buổi diễn live đầu tiên cho ban nhạc luôn rồi!”
“Đầu tháng sau ở một live house có tổ chức show nhỏ nhưng có một ban nhạc rút lui nên bọn anh đã xin được xuất biểu diễn đó.”
Trên điện thoại là banner thông báo về buổi live ghi đầy đủ địa chỉ và thời gian cũng như là bên tổ chức.
Tất nhiên là mọi thứ đều là thật, bởi vì đây đều là Akira nhờ vả Nijika hoặc đúng hơn là Nijika Onee – san giúp đỡ hỏi cho.
Lần sau mang đến nhiều bánh ngọt ngon hơn để cảm ơn vậy.
Trong khi hắn âm thầm cảm tạ hai chị em Nijika thì Michiru đắm chìm vào những gì bản thân thân thấy trên điện thoại.
Cô nàng đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác khiến cho hiện tại không dám tin tưởng vào những gì mình thấy nữa rồi.
Michiru ngẩng đầu lên nhìn lại bọn hắn, gương mặt ngơ ngác với sống mũi ửng đỏ, hai mắt rưng rưng cực kì dễ thương:
“Chưa gì đã xin được một buổi diễn live rồi á!?”
Akira thoải mái gật đầu đáp lại. Tomoya cũng nhân lúc đẩy gọng kính biết lóe sáng của bản thân mà nói tiếp:
“Không chỉ có thế. Bọn anh đã liên hệ với thành viên ban nhạc của em thông qua gmail và thuyết phục mọi người diễn live rồi.”
“Hiện tại chỉ cần em đồng ý nữa thôi.”
Lấp lánh như ánh pha lê.
Lúc này đôi mắt của Michiru như thể phủ một lớp nước mắt long lanh phản chiếu ánh sáng từ đèn phòng.
Cô nàng đứng bật dậy nhào lên ôm lấy cả hai tên con trai nghẹn ngào:
“Em biết đúng là chỉ có hai người mới làm quản lý cho em được thôi!”
“Em xin lỗi vì khi đó đã không suy nghĩ mà nói những lời ích kỷ…”
“Em xin lỗi vì có thể sẽ phá hủy mơ ước làm game của hai người…”
Tomoya và Akira cứ vậy yên lặng vỗ về cô nàng đang xúc động trong hạnh phúc này.
Đợi cho Michiru ổn định cảm xúc và thuyết phục cô nàng về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị cho việc luyện tập để diễn live sắp tới, cuối cùng thì trong phòng chỉ còn lại hai tên bạn thân 6 mắt nhìn nhau.
“Bốp!” Hai bàn tay dơ cao vỗ vào nhau tạo ra tiếng động sảng khoái vang dội.
Kế hoạch lừa dối Michiru thành công!
*****
Chào mọi người!
Xin lỗi vì đã chen ngang câu chuyện, nhưng bây giờ đã đến thời gian cho chuyên mục: [Cuộc sống muôn màu của Mitsuha tại Tokyo đầy mơ ước!]
Sau khi nghe được cái nhạc chuông mặc định đơn điệu ấy vang lên thì cô đã ngay lập tức nhận ra hôm nay bản thân lại được đi đến thành phố hiện dại tràn ngặp màu sắc kia lần nữa rồi.
Mitsuha hào hứng nhảy phắt dậy khỏi giường, vươn vai hít sâu và ngước nhìn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ.
A, lại là một ngày đẹp trời!
Trước tiên là công việc thường nhật mỗi buổi sáng cái đã. Theo thói quen đang dần hình thành từ khi bị ép phải hoán đổi mỗi tuần, sau khi tỉnh dậy trong cơ thể tên con trai này, Mitsuha từ học tủ lấy ra bộ dụng cụ y tế và đi vào phòng tắm.
Vết thương cũ đã lành, cũng không có vết thương mới. Có vẻ là gần đây tên khốn Akira không còn làm những chuyện nguy hiểm nữa rồi.
Sau khi rời khỏi phòng tắm với tinh thần sảng khoái, Mitsuha nhịn không được mà tự lẩm bẩm.
Cơ mà nhắc đến tên con trai khốn khiếp đó, một luồng lửa giận bỗng nhiên bùng cháy lên trong cô.
Hôm trước, không hiểu sao Mitsuha lại bị kouhai trong trường hẹn gặp sau giờ học để… Tỏ tình!
Và đó là con gái.
Đúng vậy, một đàn em năm dưới là con gái hẹn gặp để tỏ tình với cô chỉ vì thời gian gần đây cô quá “Men”.
Thậm chí câu chuyện không dừng lại ở đó mà còn cả một mớ thư tình từ những cô gái nhút nhát hơn được nhét vào tủ giày của Mitsuha nữa.
“Cái tên đó thì có gì mà menly cơ chứ!”
Tất nhiên là Mitsuha biết rõ là bởi vì tên khốn Akira ấy hoán đổi đến mới khiến “bản thân” trong mắt mọi người lại trở nên nam tính đến vậy.
Cùng lắm cũng chỉ là học giỏi một chút, biết thể thao một chút, tài năng một chút,…Ừm, một chút mà thôi.
Nhưng dù cho tên khốn đó có vẻ ngoài đẹp mã cùng nhiều tiền (để đi café thoải mái) ra thì những thứ còn lại rất rất rất là tệ hại!
Ở Tokyo đã có đủ những người con gái xinh đẹp vây quanh rồi thế mà hoán đổi đến cơ thể con gái của cô ở thị trấn nhỏ ấy còn đi hút gái khắp nơi nữa.
tr.a nam!
Đã thế tên khốn đó còn để lại lời nhắn: [Tôi giúp cậu nổi tiếng hơn, dễ dàng kiếm được người yêu rồi đó] nữa chứ.
“Bà đây chỉ là chưa thèm có người yêu thôi nhé!”
Đóng sập cửa nhà, Mitsuha càng nghĩ càng giận nhưng vẫn không hề chậm chân bước nhanh trên con đường đến trường.
[Phải nghĩ cách trả thù mới được!]
*****
Buổi chiều của một ngày đẹp trời nào đấy ở Tokyo.
Một bóng hình đang vui vẻ tung tăng nhảy bước sáo trên con đường đến trung tâm thương mại Aeon.
Khá cao so với trung bình nam sinh Nhật Bản hiện tại, thân hình gọn gàng, gương mặt khá điển trai cùng mái tóc rối loạn thường thấy.
[Akihito Akira] bình thường vốn nội liễm bao nhiêu thì bây giờ lại nhiều cảm xúc bấy nhiêu.
Mitsuha không chú ý đến cái nhìn kì lạ của bốn người còn lại mà thoải mái đi nhanh qua cổng và rạng rỡ nói:
“Nhanh lên mọi người. Hôm nay chúng ta phải khảo sát thực tế thật nhiều để đưa vào game mới được!”
Đúng vậy, những người còn lại ở đây chính là circle làm game mà Tomoya vất vả xây dựng.
Đáng ra thì chiều nay vẫn chỉ là một buổi họp circle ở phòng nghe nhìn như bình thường. Nhưng đột nhiên [Akira] xuất hiện và đề xuất cả circle hôm nay nên đi ra ngoài để thu thập tài liệu cho game.
Thế là một buổi đi chơi (?) chính thức đầu tiên cả năm người (?) của circle đột ngột diễn ra như vậy đấy.
Khi thấy Mitsuha vui vẻ chạy nhảy như vậy thì cô tiểu thư nhỏ nhắn với mái tóc hai bím màu vàng kim Eriri của chúng ta nhe chiếc răng nanh của mình hung hăng lẩm bẩm:
“Hiện tại đã sợ không kịp tiến độ rồi mà còn đi chơi…”
Mitsuha cũng đã dần quen với thái độ kiêu kì này của Eriri nên không hề sợ hãi gì cả mà dừng lại bước chân rồi áp sát cô nàng tiểu thư này nói nhỏ:
“Chúng ta cũng cần phải thực hành hẹn hò để đưa vào game mà. Thực ra Eriri – chan cũng muốn được đi chơi cùng Tomoya – kun đúng chứ?”
Eriri sau khi nghe được mấy lời đó của Mitsuha thì đột nhiên bỏ bừng cả mặt lên.
Cô nàng hoảng loạn khoanh tay trước ngực, quay phắt đầu sang bên khác khiến cho hai bím tóc tung bay phất phới mà ấp a ấp úng đáp:
“Không hề!”
“Chỉ là đúng lúc tôi đang cần thêm ý tưởng để vẽ… Và cậu đã cầu xin như vậy thì đồng ý thôi!”
Nghe được câu trả lời sặc mùi tsundere này, Mitsuha nhoẻn miệng cười rồi gật gù qua loa đáp lại mấy lời mạnh miệng đó.
Cô chuyển qua đi đến gần cô gái có luồng không khí u ám lạnh lùng bên cạnh. Tất nhiên sau nhiều lần hoán đổi đến cơ thể [Akira] này và tiếp xúc thì Mitsuha hiện tại đã không còn e dè trước vẻ ngoài khó gần này nữa rồi.
“Utaha – senpai, đã lâu rồi chúng ta không đi lấy tài liệu rồi. Lần này hãy thử thật nhiều thứ để đưa vào những câu chuyện tuyệt vời của chị nhé.”
Vừa nói, Mitsuha vừa nở nụ cười nhẹ nhàng nhìn lấy gương mặt tuyệt mỹ của Utaha – senpai.
Đột nhiên nhận được lời khen khiến cô nàng senpai lạnh lùng của chúng ta không kịp phòng bị mà hoảng loạn tránh đi ánh mắt của [Akira] ngay lập tức.
Chỉ vừa mới nãy Utaha vẫn còn thờ ơ lạnh nhạt thì giờ đây lại đột nhiên ửng đỏ cả mặt, tăng tốc bước chân thoát đi về phía trước:
“Tất nhiên là truyện của tôi luôn tuyệt vời rồi… Không cần cậu phải khen…”
“Cơ mà vẫn cảm ơn cậu.”
Dễ thương quá đi!
Mitsuha ngắm nhìn lấy bóng lưng đang hối hả né tránh kia không nhịn được mà cảm thán. Cái kiểu không biết phải phản ứng thế nào kia đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài lạnh lùng khó gần, Utaha – senpai trông như trẻ con khi được khen vậy.
Chẳng trách tên khốn Akira lại ghi chú kĩ càng nhiều thông tin về Utaha – senpai cho cô như vậy. Ngay cả con gái như Mitsuha cũng phải đổ trước sự xinh đẹp này chứ nói gì tên con trai độ tuổi thanh xuân kia.
Xì, rõ là háo sắc mà cứ tỏ ra đàng hoàng.
Mitsuha trong lòng bĩu môi phê phán tên khốn nào đó. Nhưng không hiểu sao lúc này cô cũng hơi chững lại khi so sánh bản thân với Utaha – senpai.
Cũng may là chưa kịp để cho Mitsuha xuống tâm trạng thì một bảng hiệu đập ngay vào mắt cô.
Không kịp nghĩ nhiều, Mitsuha nắm lấy bàn tay của Megumi đã luôn đứng bên cạnh nãy giờ kia rồi kéo ngoặt vào. Tất nhiên là không quên gọi ba người còn lại:
“Mọi người. Bánh crepe kìa!”
Những người kia chỉ vừa mới nghe tiếng gọi của Mitsuha quay lại nhìn thì đã thấy cô kéo lấy Megumi đi thẳng đến quầy và gọi luôn 5 phần!
Đến khi mọi người kịp phản ứng lại thì nhân viên cửa hàng đã bắt đầu đổ bánh, thêm kem, trái cây,…
Thế là chỉ trong chốc lát, mỗi người đều có trên tay một chiếc crepe đầy màu sắc.
“Mà khoan đã! Tại sao của tôi lại là chuối!” Eriri thôi ngỡ ngàng với màn order nhanh như chớp của Mitsuha thì mới nhận ra chiếc bánh trên tay mình vị gì.
Mitsuha gặm một miếng to chiếc crepe vị dâu tây của bản thân rồi mới quay sang cô tiểu thư của chúng ta nói:
“Vì chuối màu vàng chăng?”
Nghe vậy, Eriri liền nhe chiếc răng nanh hung dữ của mình ra như thể chuẩn bị xồ vào cắn: “Cái lý do củ chuối gì vậy. Với cả nhân của nó là màu trắng!”
“Mà~ Cậu cũng có thể trao đổi ném thử với chiếc Tomoya còn gì. Mỗi người mỗi vị là vì thế đấy.”
Mitsuha không còn sợ hãi gì cái tính hung hăng của Eriri nữa rồi mà tận dụng nó để chọc cô nàng tiểu thư kiêu kì này hơn.
Nhìn lấy vẻ mặt vừa nãy còn giận dữ bỗng nhiên [phốc!] một cái như thể bốc hơi rồi gương mặt đỏ ửng lên khiến cô không khỏi bật cười.
Nhân đó, Mitsuha liền quay sang Utaha – senpai đang thỏa mãn tận hưởng chiếc bánh crepe được [Akira] mua cho bên cạnh.
“Utaha – senpai! Em cũng muốn thử vị kiwi.”
Không cần chờ sự đồng ý từ vị senpai u ám của chúng ta, Mitsuha cúi xuống cắn lấy một ngụm lớn ngay phần mà Utaha – senpai vừa mới cắn xong.
Vị kiwi thanh ngọt chua nhẹ hòa quyện cùng kem béo ngậy bùng nổ trong khoang miệng khiến Mitsuha nhịn không được mà híp mắt lại tận hưởng.
Ngon quá đi!
Thế là cô không thèm để ý đến gương mặt ngỡ ngàng của Utaha đang lẩm bẩm [Hôn… gián tiếp…] gì đó mà quay sang Megumi vẫn luôn luôn ở cạnh kia:
“Cả Katou – san nữa nhé. Cậu muốn thử vị dâu tây của mình thì cứ tự nhiên nha~”
Nhận được cái gật đầu bình thản của cô nàng nữ chính mờ nhạt, Mitsuha rải bước chân vui vẻ của mình tiếp tục dạo chơi khắp trung tâm thương mại to lớn này.
Thế là cả nhóm năm người, hai nam ba nữ, bắt đầu buổi khảo sát thực tế lần đầu tiên.
Mitsuha đi đầu cứ vậy dẫn cả bọn đi hết từ cửa hàng này đến cửa hàng khác mà không biết mệt.
“Eriri – chan nhìn này. Cặp ruy băng này dễ thương quá đi!”
Vừa nói cô vừa ướm thử cặp ruy băng hình nơ màu hoàng kim xen lẫn ở giữa là ngân sắc tuyệt đẹp lên hai bím tóc của cô nàng tiểu thư.
“Utaha – senpai nữa, chị cài chiếc băng đô này lên xinh quá đi mất!”
Bỏ mặc Eriri đang bỡ ngỡ ở đó, Mitsuha không hề chậm chân chút nào mà chọn ngay một chiếc băng đô màu làm nhạt cho Utaha.
Là một chiếc băng đô màu lam được quấn vải đều xen lẫn họa tiết màu trắng, phần cuối bên trái còn đính một bông hoa hồng nhỏ nhắn đẹp đẽ.
Cuối cùng là Megumi.
Lần này Mitsuha có vẻ đắn đo suy nghĩ lâu hơn hẳn. Cô cứ vậy ngắm nhìn lấy một dãy đồ dùng cho con gái nhưng chẳng biết nên chọn thứ gì cho Megumi cả.
Hoặc nói đúng hơn là hiện tại Mitsuha vẫn chưa rõ được cô nàng mờ nhạt nhưng luôn luôn bên cạnh đó sẽ hợp với điều gì.
Quyết tâm, với lấy một chiếc buộc tóc với vải ren màu tím nhạt.
Không họa tiết cầu kì, không có màu sắc nổi bật, chỉ đơn giản là một chiếc buộc tóc mà thôi.
“Mong là nó sẽ hợp với cậu, Katou – san.”
Mitsuha mỉm cười đưa nó cho cô gái ấy, cô gái luôn bình thản không hề tỏ rõ một cảm xúc nào cả kia.
Megumi nhìn vào ánh mắt của [Akira - Mitsuha] một lúc lâu rồi mới nhận lấy chiếc buộc tóc đó.
Và đây là lần đầu tiên Mitsuha thấy được, thấy được cảm xúc của nữ sinh Katou Megumi rõ ràng đến vậy.
Chỉ thấy Megumi hai tay khẽ nâng lấy chiếc buộc tóc lên ngực sau đó thở ra rồi nở một nụ cười nhẹ nhàng:
“Cảm ơn [cậu] tớ sẽ trân trọng nó.”
Mitsuha sững sờ mất mấy giây sau đó đột nhiên đỏ mặt gãi lấy mái tóc rối bù ngập ngừng gật đầu đáp lại nụ cười lần đầu tiên được thấy đó.
Sau khi rời khỏi cửa hàng quà lưu niệm với mỗi cô gái đều có quà trên tay, cả nhóm hướng thẳng đến khu trò chơi.
Đây cũng là lần đầu tiên Mitsuha được vào một khu trò chơi to lớn đầy những thứ mà chỉ có thể thấy trên TV như thế này.
Cô hào hứng đẩy thẳng tên con trai duy nhất (?) là Tomoya về phía máy gắp thú bông trong truyền thuyết.
“Nhanh nhanh Tomoya, đến lượt con trai như cậu xuất trận rồi. Tớ muốn con gấu bông màu hồng đó!”
Cậu bạn otaku chúa của chúng ta suốt từ đầu buổi đi chơi đến giờ luôn bị bỏ qua đột nhiên bị kéo đi thì ngạc nhiên đến không biết phải phản ứng ra sao.
Bởi vì chính Tomoya cũng chỉ là một tên cuồng 2D suốt ngày ru rú trong nhà chơi game, xem anime chứ có bao giờ đến mấy nơi chỉ dành cho đám gyaru này đâu!
Ủa cơ mà chẳng phải thằng bạn thân [Akira] của cậu cũng là con trai sao
Chưa kịp cho Tomoya phản ứng lại thì Eriri đã nhảy vào đẩy Mitsuha ra và ra lệnh cho cậu:
“Không được, Tomoya gắp được phải tặng cho tôi mới đúng.”
“Nhanh Tomoya, gắp lấy con mèo màu vàng kim kia kìa!”
Mitsuha bị đẩy ra nhưng cũng không chịu thua mà nhào trở về đấu với Eriri:
“Không công bằng. Mình cũng muốn mà.”
Thế là Tomoya đứng giữa bị bên trái là Eriri ép gắp con mèo màu vàng, bên phải là Mitsuha đòi hỏi con gấu bông màu hồng.
Đẩy qua đẩy lại ảnh hưởng, cuối cùng sau tận 5 lần thử Tomoya chẳng thể gắp được một con nào.
Sau đó cậu ta bị đá ra một cách không thương tiếc mà thay vào đó là Eriri và Mitsua. Nhưng cả hai cũng chẳng giỏi cái này chút nào nên cũng không trúng được lần nào cả.
Hết cách, Mitsuha quay sang Utaha – senpai nãy giờ đang mân mê túi đồ chứa chiếc băng đô màu lam nhạt kia vào thế chỗ.
Nhưng mà tất nhiên cô nàng senpai u ám của chúng ta cũng chẳng quen thuộc với chiếc máy gắp thú bông chút nào rồi. Mặc dù được [Akira] cầu xin giúp đỡ nhưng Utaha cố đến mấy vẫn không được.
Cả bốn người tiêu sạch tiền tiêu vặt mà vẫn chẳng gắp lên một con nào.
“Haizz… Khó quá đi…”
Mitsuha thở dài với đôi mắt ngấn lệ nhìn về phía đám gấu bông trong tủ kính của chiếc máy. Xem trên TV còn tưởng nó dễ lắm cơ, ai ngờ lại khó khăn đến vậy.
Đang lúc cả đám thở dài bỏ cuộc thì đột nhiên:
[Tinh tinh!]
Một tiếng động vang lên từ máy bên cạnh rồi “lộp bộp” như thể có vật gì rơi xuống.
“A~ Được thật này.”
Cả bốn người đang thẫn thờ âu sầu đồng loạt quay sang nhìn thì thấy Megumi cúi người xuồng lấy ra một bé gấu bông màu tím nhạt cực kì đáng yêu!
Chớp chớp đôi mắt, Megumi nhìn xuống bé gấu bông rồi nhìn về phía bốn người còn lại mà nghiêng đầu khó hiểu hỏi:
“Mọi người sao vậy?”
Đúng là nữ chính của chúng ta, Katou Megumi!
*****
Sau khi cả nhóm rời khỏi trung tâm thương mại thì mặt trăng cũng đã treo cao trên bầu trời đêm sâu thẳm này từ bao giờ.
Mitsuha vươn người giãn cơ sau khi đi khắp mọi ngõ ngách trong cái trung tâm to lớn này. Cô quay lại nhìn bốn người bạn đã đi cùng nãy giờ kia cười nói:
“Hôm nay vui thật đấy! Khi nào đó, circle chúng ta lại đi chơi nữa đi!”
Mặc dù đúng là có hơi không quen và mệt nhưng tất cả đều cùng lúc gật đầu đáp lại. Không thể không nói, cũng đã lâu lắm rồi thì mọi người mới thoải mái vui vẻ như vậy.
Tomoya lúc này đứng ra đẩy chiếc gọng kính của bản thân khiến nó phát sáng dưới ánh đèn đường và nói tiếp:
“Kế hoạch lừa Michiru cũng sắp sửa thành công.”
“Buổi diễn live cũng là lúc chúng ta có thêm thành viên mới lo cho phần âm nhạc.”
“Lúc đó, Circle chính thức hoàn chỉnh!”
“Chúng ta sẽ bước một bước đến con đường [Huyền thoại]!”
Mọi người ở đây ai cũng quen cái thói tự sướng một mình của Tomoya rồi nên bỏ qua cái giọng điệu kì lạ ấy của cậu ta.
Megumi chỉ đơn giản là gật gù đáp lại rồi sau đó dùng chất giọng bình thản của bản thân nói:
“Hôm đó tất cả chúng ta sẽ đến xem Hyodo – san biểu diễn nhỉ?”
Mitsuha nghe vậy thì nhãy cẫng lên đầy phấn khởi.
Cô hào hứng tiến đến vỗ vai cậu bạn Tomoya và nói với mọi người:
“Tuyệt! Vậy hôm đó tất cả chúng ta tụ họp đi chơi nào!”
Nói xong, Mitsuha cười đầy mãn nguyện nhìn những người bạn mới (?) này của mình.
Đột nhiên, một bóng hình nam sinh thoáng chốc hiện lên trong đầu của cô. Tất nhiên là cô đã quá quen với bóng hình đó rồi, chính là chủ nhân của cơ thể cô đang sử dụng này.
Nghĩ lại thì hôm nay là đầu tháng rồi, vài ngày nữa là cuối tuần…
Chẳng phải chính là ngày đó luôn sao!?
[Sự kiện thiên văn ngàn năm mới có một!]