Chương 32: Solo boss.
3 tiếng sau!
Hồng hộc!
“Anh hai, MP cùng HP của em chỉ còn lại trên dưới 10% mà thôi, em không tiếp tục được nữa, với lại thời gian đánh boss còn khoảng 20 phút nữa thôi, sắp hết thời gian rồi, ta nên dừng lại đi”.
“Em cũng vậy? Ta bỏ con boss này đi, không đủ thời gian nữa đâu, anh nhanh quay lại”.
Cả hai liên tục xả chiêu thức vào trên thân thể nó nhưng lượng sát thuong gây ra ít tới thê thảm, nó càng yếu máu thì sức phòng thủ của nó lại càng tăng, nó kiên cố tới mức mà sát thương Trâm Anh gây ra chưa tới 1000 máu, thậm chí sử dụng chiêu thức mạnh nhất cũng khoảng 2000 máu mà thôi.
Sau thời gian dài như vậy, lúc này Như Ngọc cùng Trâm Anh đã gần đạt tới giới hạn, liên tục công kích nó như bị vắt kiệt sức, hai chân cảm giác đang dần rã rời, có chút đứng không vững, trên mặt từng hạt mồ hôi nhễ nhải tiết ra rơi rớt trên nền đất trông rất vật vả, gương mặt đỏ hồng cả lên cùng hơi thở trống rất nặng nề. Cảm giác mệt mỏi đang dần lấn chiếm toàn bộ thân thể cả hai.
Hắn nghe thấy hai người như vậy nhưng vẫn rất bình thản, gương mặt hắn không hề có một chút cảm xúc, chỉ là ánh mắt đang dần dần sáng lạn hẳn lên, bên trong cặp mắt từng sợi tơ máu đang dần nổi lên như muốn chiếm toàn bộ con mắt của.
Hơi thở tiết ra trông rất nặng cùng nồng nặc mùi máu, giống như hắn đang dần dần chuyển đổi. Đó là biểu hiện nội tại của hắn sắp đạt tới cực điểm.
Lượng HP của hắn lúc này đang liên tục giảm dần chỉ còn khoảng 35% máu, nếu chịu thêm 2-3 đòn chính diện của nó nữa thì chắc chắn bị game over. Nhưng hắn lại không hề từ bỏ, hai tay nắm chặt hai cái vũ khí cùng cơ bắp càng ngày càng dẻo dai, tốc độ của hắn càng về sau càng nhanh cùng mạnh mẻ.
“Boss còn lại hơn 20% máu, ta không hạ gục nó kịp đâu anh hai”.
Như Ngọc lướt bảng chỉ số con boss lên nhìn thấy tổng HP của nó lúc này còn rất nhiều càng khiến em nó lo lắng thêm, không ngần ngại mà hét lên như muốn đánh thức hắn. Nhưng hắn vẫn cứ như thế, một mực đánh giết, liên tiếp từng đòn va chạm giữa hắn cùng Sơn Ngưu Vương khiến mặt đất xung quanh dần dần rung chuyển.
Rung lắc!
“Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?”.
Trâm Anh cảm nhận được phía dưới chân mình mặt đất như bị một đợn sóng vùi dập ở dưới lòng đất rồi dần dần đẩy lên, cảm giác này càng ngày càng rõ ràng. Ở phía bên dưới trận chiến của hắn với boss dần dần xuất hiện những vết nứt trải dài ra xung quanh, nó không có hiện tượng ngưng lại mà cứ dần dần mở rộng. Khoảng cách hai người đứng khá xa khoảng chừng 30m nhưng những vết nứt đó đang ngày càng tiến lại gần.
Cả hai nhìn chằm chằm về trận chiến một lúc rồi hai con ngươi bắt đầu co rút lại, trên gương mặt hiện lên vẻ kinh hãi. Toàn thân hắn được bao bọc bởi một màn sương màu đỏ máu tương đối nhạt nhưng dần dần lại nồng đậm hơn cùng ánh mắt hắn dần chuyển qua màu đỏ máu phát ra tinh quang.
Vút vút!
Đứng trước đòn tấng công của Sơn Ngưu Vương toàn lực bằng cặp sừng to lớn đang dần tiến về phía hắn, ở cự lý ngắn khoảng chừng 5m nên việc né tránh được là điều không thể. Không còn lựa chọng nào khác hắn phải chống đở.
Hai tay nắm ngược lại hướng sống kiếm cùng dao găm hơi tỳ lên phần cẳng tay, thân thể hơi khom xuống phía trước cùng hai cân hơi khụy xuống một chút, toàn lực đồ dồn về phía hai lòng bàn chân đang bám chặt trên nền đất đá.
Ngay khi khoảng cách càng thu hẹp thì hắn càng khom sâu xuống hơn, đưa hai cái vũ khí ra trước ngăn chặn. Âm thanh va chạm mạnh phát ra cùng sóng ba động phát ra tứ phía. Mặt đất bên dưới như bị cự lực đánh gảy, vệt nứt nó càng ngày càng bị mỡ rộng.
Rầm rầm!
Mặc dù ngăn chặn lại được một phần nhưng sức mạnh của Sơn Ngưu Vương quá mạnh khiến hắn không thể giữ lại được mà bị đẩy lùi ra sau gần 15m mới chịu dừng lại, trên gương mặt hắn từng hạt mồ hôi dần dần tiết ra, vẻ mặt lúc này có chút căng thẳng, hai mắt nhíu lại một cái như phát hiện được thứ gì đó?
Răng rắc!
Trên tay hắn, con dao găm dần dần xuất hiện từng vết nứt lớn trải dài rồi lan rộng ra toàn bộ thân dao cùng sống dao. Tới khi vết nứt bao trùm đến toàn bộ thì ngay lập tức nó vở nát ra thành từng mảnh nhỏ trên nền đất.
“Anh (anh) hai?”.
Cả hai nhìn thấy hắn bị như vậy liền hét lớn, sắc mặt của hai em lúc này bao trùm đều là sợ hải, da mặt hồng hào nay đang dần dần chuyển qua trắng bệch, hai mắt cứ rưng rưng.
“Đừng ngu ngốc, ta giờ lao vào chỉ khổ làm vướng chân anh ta thôi”.
Trâm Anh nhìn thấy Như Ngọc đang có ý định lao lên rồi nhanh chóng ngăn lại, hai tay nắm chặt rồi đẩy Như Ngọc ra sau rồi nói với vẻ mặt rất chắc chắn.
“Nhưng anh hai đang gặp nguy hiểm”.
“Giờ vào chỉ khiến anh ta phân tâm thôi”.
Như Ngọc chỉ biết nhìn về phía hắn với ánh mắt lo lắng, trên gò má hai hàng nước mắt đang dần chảy xuống. Mặc dù lúc này rất muốn khóc nhưng lại có thứ gì đó ngăn cản lại.
Hắn vứt cái dao găm bị gảy nát qua một bên rồi thu kiếm phép ra phía sau lưng rồi tiếp tục. Ánh mát hắn không hề có chút rung động mà nhìn chằm chằm về phía con boss.
“Mụuuuuuuuuu”.
Con boss nhìn thấy hắn như vậy liền rống lên một cái rồi lao nhanh về phía hắn, giống như nó đang vui mừng vì hắn đã mất đi con dao găm, thứ mà đã gây ra lượng sát thương lớn nhất kể từ lúc bắt đầu đến giờ, mất đi nó hắn lúc này trông rất dễ dàng hạ gục. Nhưng…
Điều nó không ngờ được là hắn lại sử dụng nắm đấm để đối mặt với nó. Ngay lúc nó tiến lại sát hắn lại nghiêng người qua rồi bước chân lên đứng song song với nó, hai tay nắm chặt lại rồi hướng công kích vào bên mạn phải đầu của nó.
“Liên Kích – Thập Nhị Cách Đấu Quyền!!!”.
Hắn thét lớn lên, ánh mắt ẩn chứa sát cục cực kỳ mạnh, đổ dồn ra xung quanh. Toàn thân hắn từng sợi gân mà vàng dần dần nổi lên hiển rõ thông qua lớp áo quần bên ngoài. Toàn thân như được tinh quanh quấn quanh ở bên ngoài cùng.
“Chuyện gì…”.
Phía xa, toàn bộ hai người cùng 3 con sói đang nhìn chăm chú đều phải giật mình, thân thể lúc này gần như không phải của họ nữa, thân thể ngay lập tức đứng chửng lại, toàn bộ mọi thứ từ hô hấp hay nhịp tim đều dừng lại ngay trong phút chốc.
Trâm Anh thân thể cứng đờ nhưng vẫn kịp tuôn ra được hai chữ chưa hết câu liền á khẩu không thể nói được gì thêm.
Lúc này chỉ còn có cặp mắt là có thể quan sát được mà thôi.
Bành bành!
Răng rắc!
Trước mắt họ, hắn đang tung ra liên tiếp từng quyền kình cực mạnh vào mạn đầu bên phải của Sơn Ngưu Vương, tốc độ ra quyền phải đạt ở một trình độ cực kỳ nhanh, tới ánh mắt của Cẩu Tử cũng không thể nhìn theo kịp, tàn ảnh cứ liên tiếp nối tiếp nhau giống như hai tay đang đứng yên tại chổ, trong khi trên đầu con boss từng vết lỏm hình nắm tay cùng tiếng gãy xương vang lên.
Cứ như toàn bộ công kích trong một lần vậy, đầu nó chỉ cảm nhận hơi choáng một chút do quyền kình đầu tiên nhưng ngay sau đó mới nhận ra được cái quyền pháp này không hề tầm thường mà nó cực kỳ nguy hiểm, không phải do nó có sức phòng thủ mạnh mẻ thì chắc hẳn lúc này cũng đã lên bảng đếm số.
“Mụuuuuuuuu”.
Bị đòn tấn công mau lẹ của hắn đánh liên tục khiến cái đầu của nó gần như bị biến dạng, thân thể liên tục chao đảo qua hai bên, đầu óc nó lúc này quay cuồng giống như cái chong chóng, tứ chi có chút hơi run run. Đợi một lúc, thân thể nó dần ổn định rồi rống lên đau đớn.
Ngay khi quay đầu qua, nó hoàn toàn không hề phát hiện tung tích hắn đâu nữa mà lúc này hắn đã xuất hiện ngay phía trên đầu của nó. Hai tay nắm chắc đầu sừng rồi kéo mạnh về phía hắn. Sắc mặt hắn lúc này băng lãnh tới mức mà Trâm Anh cùng Như Ngọc hoàn toàn không nhận ra được nữa. Hắn quá khác biệt so với lúc trước.
Răng rắc!
Sức lực của hắn lúc này như hoàn toàn thay đổi, cặp sừng siêu cứng của nó lúc này như một cành củi khô bị hắn kéo mạnh một cái rồi gãy làm đôi. Nắm trên hay hai cái sừng bị gảy, không đợi Sơn Ngưu Vương kịp phản ứng hắn liền đạp mạnh một cái rồi đẩy thân thể nhảy lùi ra sau gần 10m.
“Mụuuuuuuuuu”.
Thân thể nó run lên một cái rồi quay đầu nhìn về phía của hắn, hai mắt đỏ ngàu ẩn chứa thêm sát cơ nhìn hắn như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó rống lên một cái rồi tiếp tục lao tới, mỗi một lần bước chân hắn dẩm trên nền đất liền có một tảng đá lớn bay lơn lửng trên không rồi di chuyển cùng với nó. Tới lúc tiếp cận hắn thì toàn bộ 18 viên đá lớn liên tục bắn tới.
Cứ mỗi viên như vậy lại chứa đựng một loại uy lực cực kỳ đáng sợ, chỉ cần bị nó đánh trúng cài là xác định. Mặc dù nó bắn đi không quá nhanh nhưng bù lại là số lượng cùng diện tích của nó rất lớn, cứ mỗi viên như vậy lại có đường kính chừng 3m với trọng lượng đạt tới 1000 cân, thậm chí còn hơn nữa.
Nhìn thấy được không tốt, hắn nhanh chóng di chuyển luồn lách qua từng kẻ hở, liên tiếp né hết toàn bộ nhưng tới lúc viên cuối cùng lại bít kín lối còn lại, chỉ để một kẻ cực kỳ nhỏ chỉ đủ cho một cánh tay có thể qua được mà thôi.
Không suy nghĩ thêm, hắn dẩm chân mạnh xuống đất rồi nhảy lùi ra sau đứng trên tảng đá lớn sau lưng rồi nhảy mạnh lao về phía Sơn Ngưu Vương. Công kích vừa rồi của nó chắc hẳn đã là lượng MP sót lại gần cuối cùng, bây giờ nó chắc chỉ có thể tung ra được một tới hai cái công kích đơn giản mà thôi.
----