Chương 50: Trâm Anh – Như Ngọc thị uy.
“Đẹp trai quá”.
Em gái đứng trong góc ngắm nhìn gương mặt hắn một hồi rồi không kìm hãm được liền thốt lên.
Ngay khi hắn đặt chậu cây xương rồng xuống liền nhanh chóng đưa tay lên kéo lại cái khẩu trang. Hắn không nghĩ là bản thân có sơ sẩy như vậy. Ngay khi mang lại hắn liếc mắt nhìn chằm chằm người con gái trong góc, ánh mắt hắn khiến em nó phải giật mình.
Trong đầu em nó suy nghĩ hắn “Soái quá đi” “Cool ngầu” “Đúng mẩu người mình thích” nhưng do ánh mắt của hắn dọa sợ nên em nó không dám hó hé một chút, đợi tới khi hắn tiến vào rồi hai người mới từ trong đi ra.
Hắn nhanh tay điều khiển thang máy đi xuống, khi đi xuống hắn bị rất nhiều người nhấn xin đi vào ở các tầng nhưng hắn đều từ chối vì muốn đi xuống dưới được nhanh nhất.
Khi đặt chân xuống tầng 1 thì hắn chợt nhớ ra một chuyện là hồi nảy đã quên hỏi cả hai về việc sống tại phòng nào, chưa kể hắn từ trước tới giờ không hề xài điện thoại nên không thể liên lạc được.
Thay vì đứng chờ đợi, hắn liền đi tìm kiếm từng phóng, may mắn thay là đa số sinh viên chưa chuyển tới, toàn bộ dảy tầng 1 cũng chỉ có hơn 10 phòng có cửa mở.
Lần đi theo từng phòng, toàn bộ những phòng này đều nghe thấy tiếng nói của đám con trai nên không cần phải suy nghĩ thêm mà bỏ qua. Khi tới phòng cuối cùng, hắn nghe thấy một thanh âm rất quen thuộc đó là của Trần Tấn Vũ, cha nuôi hắn đang nhắc nhở cả hai.
“Gắng chăm mà học nghe chưa”.
“Cứ như cậu hai là không được đâu”.
“Cuối kỳ ta mà kiểm tr.a điểm số mà không đạt thì cẩn thận đó”.
“…”.
Cả hai ngồi nghe ông già hát liên hồi mà không biết mệt, gương mặt xìu xuống chán ngán, từ nhỏ tới lớn đã quá quen thuộc với những lời nói này, thậm chí cả hai còn đọc theo rồi đoán được ý tiếp theo nói cái gì nhưng vẫn đang cố cầm cự.
Còn hắn thì đứng vòng tay rồi dựa lưng lên cánh cửa bên ngoài chờ đợi, tới khi ông già nói cho mệt nghỉ hết hơi thì hắn mới đi vào rồi nói.
“Ông già, đừng nói xấu ta từ sau lưng như vậy chứ”.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Trần Tấn Vũ một cách hời hợt cùng khóe miệng cười vểnh lên một cái, hắn trước giờ nghe đã quá nhiều rồi nhưng lần nào cũng phải nhắc như vậy nhưng ông già hắn vẫn không có dấu hiệu từ bỏ.
Nghe thấy hắn nói từ phía sau lưng nên giật mình, trên gương mặt từng hạt mồ hôi bắt đầu tiết ra rồi quay người lại với một nụ cười ngượng ngạo.
“Cả hai nghe chưa, ta về trước đây”.
Trần Tấn Vũ mặc dù cố kị hắn nhưng vẫn không quên quay đầu căn dặn cả hai lần cuối rồi chạy thẳng một mạch ra bên ngoài mà không quan tâm những thứ xung quanh, vừa đi vừa thều thào nói nhỏ “may chạy thoát thân được”.
Nhớ tới những lần trước đây, cứ mỗi lần đưa hắn ra để làm gương xấu cho cả hai tránh né mà bị hắn biết được liền trong ngày hôm đó toàn bộ công ty như bị ngừng hoạt động, chưa kể toàn bộ thẻ ngân hàng các thứ đều bị khóa sạch sẽ cũng chỉ vì hắn.
“Anh hai là đấng cứu thế”.
“Đúng vậy”.
Khi được hắn nói giúp thì cả hai vui mừng như được mùa, gương mặt ỉu xìu nhanh chóng nở ra một nụ cười lớn, gương mặt hồng hào chạy lại ôm hắn rồi nói.
“Được rồi, cả hai soạn đồ xong cả chưa?”.
Để hai người ôm một hồi lâu rồi hắn đưa tay lên đẩy cả hai ra rồi hỏi.
“Xong cả rồi, do anh đi xuống muôn quá thôi”.
Trâm Anh liếc mắt qua như muốn định tội hắn, còn Như Ngọc thì hoàn toàn khác, em nó vẫn cứ quấn lấy hắn cho dù có chuyện gì xảy ra.
“Có chút chuyện ngoài ý muốn nên tới trể”. Hắn chỉ nở lại một nụ cười rồi nói.
“Anh nghĩ như thế là qua được hay sao?”.
Nhưng Trâm Anh lại phản ứng gay gắt hơn, giống y như kiểu đang muốn hắn mang ra thứ gì đó thì ẻm mới chịu, hắn cũng chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm ẻm, tính khí còn trẻ con quá.
“Thôi được, lần sau ta nướng thịt cho cả hai ăn”.
“Thật không anh hai”.
Như Ngọc nghe thấy hắn nói như vậy liền nhảy cẩng lên vung mừng, từ trước tới giờ hắn chỉ trổ tài nường thịt có một hai lần mà thôi, được hắn nướng thịt giống như có được một phúc phần lớn vậy
“Ta trước giờ có lần nào nói không giữ lời không?”.
Thấy Như Ngọc vui vẻ như vậy hắn cũng không muốn nói thẳng mà khẳng định ý định của hắn.
“Hi hi. Không”.
Bị hắn hỏi ngược như vậy khiến em nó hơi giật mình, nhanh chóng đưa tay lên che miệng rồi nở một nụ cười rồi nói.
“Như thế còn tạm được”.
Trái với Như Ngọc, Trâm Anh lại không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng khi lời nói kết thúc lại nở lên một nụ cười nhẹ.
“Phòng anh dọn dẹp xong cả rồi hay sao?”. Như Ngọc chợt hỏi hắn.
“Phòng ta có người dọn từ trước, ta chỉ tới sắp xếp đồ đạc nữa là xong”. Hắn thở nhẹ một cái rồi trả lời.
“Có dịp dẩn em đi gặp bạn cùng phòng đi nha, anh đúng là có phước… Hump”.
Như Ngọc không quá để ý đến nhưng Trâm Anh lại rất để ý, dường như lại có thêm một cái cớ để ẻm bắt hắn. (Đậm chất con gái thời nay a… Các nam đh thấy đúng không)
“Cả hai muốn khi nào cũng được”.
Bị Trâm Anh liên tục chèn ép, hắn lại không biết nên làm cái gì đành trả lời cho qua, nhưng thứ khiến hắn không ngờ được là cả hai đứa nó lại đồng thanh như vậy…
“Đi ngay bây giờ luôn”.
“Đươc thôi”. Lời nói to rõ khiến hắn giật mình.
Ngay sau khi dứt lời, hắn hướng phía bên ngoài rồi đi, theo sau hai em cứ nhìn hắn chằm chằm không thôi.
Trên hành lang, lúc này có thêm một vài phòng cữa mở để dọn dẹp, khi nghe thấy âm thanh từ cuối dãy phát ra liền thu hút toàn bộ sự chú ý. Toàn bộ ánh nhìn đều đổ dồn về phía hắn, lần trước đã nhìn qua một lần rồi hưng lần này lại quan sát kỹ càng hơn nữa.
Mỗi khi hắn đi qua một người thì kẻ đó lắc đầu rồi thở dài, khí chất quá chênh lệch, giống như bản thân yếu đuối khi đứng trước hắn. Chưa kể, còn có phòng có con gái cũng đi ra nhìn lấy hắn, chỉ nhìn vẻ bên ngoài thôi cũng như muốn hút hồn rồi, vóc dáng không khác gì siêu mẩu cùng mái tóc thời thường, cặp mắt lạnh lùng sắc bén. Trong đầu đám con gái đều nghĩ hắn là một “Mỹ nam”.
Mặc dù cảm thấy bản thân thấp hơn hắn nhưng đa số chúng đều nhìn hắn với ánh mắt ghen ghét đố kỵ chứa đầy ý xấu.
Khi cả ba người đi đến căn phòng sát cạnh cái thang máy thì từ trong đi ra hai tên nam nhân, thân hình cao ráo sáng sủa, gương mặt thanh tao rất điển, ánh mắt đảo qua về phía hắn một cái rồi lờ đi, giống như đang khinh thường hắn, cả hai tên đó đều nhìn về phía hai người đi phía sau rất chăm chú rồi nở một nụ cười rồi đi lại gần.
“Không biết ta có phúc được gặp hai vị nữ thần của lớp”.
“Ta có thể giúp gì cho hai người, đừng ngại, việc gì ta cũng có thể làm được”.
Ngay khi cách cả hai mấy bước chân, hai tên này nó như người khác hoàn toàn, khuôn miệng mềm giẻo, ánh mắt dơ bẩn nhìn chằm chằm cả hai.
“Thật xin lỗi, ta không quen biết hai người”.
Trâm Anh cảm thấy chán ngán khi gặp phải tình cảnh này, cùng với cảm giác khó chịu trong người, ẻm cất giọng lên rất lớn muốn để những người khác nghe thấy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung về cả hai. Ngay sau khi dứt lời, ẻm nhanh chân bước lên rồi khoác lấy tay hắn. Như Ngọc không có một chút biểu cảm gì cũng nhanh nhạy chạy lên ôm lấy cánh tay còn lại khiến toàn bộ phải ch.ết đứng.
Thấy cả hai làm như vậy hắn ngầm hiểu rằng muốn đưa hắn ra làm vật thế thân hay là cả hai đều thuộc về hắn. Xung quanh những kẻ còn lại nhìn thấy liền nhìn hắn rất kỉ, giống như muốn đay nghiến hắn ra thành từng mảnh nhưng hắn chẳng hề để ý.
“Được… Tên kia mày tốt lắm”.
Một trong số hai tên đi ra bắt đầu nhìn hắn rồi đưa ra lời khen nhưng hàm chứa sự ghen ghét.
“Bọn ta lớp 1 cao cấp, thứ hạng dưới 10, mày chỉ là đứa yếu kém sao có thể so sánh”.
Tên còn lại lại lớn tiếng hơn hẳn, giỏng điệu khoe mẻ cùng kiêu ngạo nói. Tiếng nói hắn lớn tới mức khiến những người xung quanh không phải ở tầng 1 đang trên hành lang để ý, toàn bộ tụ tập lại một đám đông để ý.
“Vật không phạm người, người không phạm vật”.
Hắn chỉ quay đầu rồi liếc mắt một cái rồi nói, giọng điệu hắn không hề xem trọng hai tên kia mà đang rất chán ghét.
Lời nói của hắn khiến toàn bọ phải phì cười, như vậy chẳng phải xem hai tên kia là hạng xoàng chỉ xứng với thứ vật thôi hay sao?
“Khốn kiếp”.
Hai tên kia bị đám đông cười phá lên khiến chúng khó chịu trong người mà không kiềm chế được lời nói liền thốt ra lời lẻ không mấy đàng hoàng, cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi gật đầu ra hiệu một cái. Hành động tiếp theo của chúng khiến toàn bộ phải giật mình.
Trên tay lăm le nắm đấm rồi lao tới gần sau lưng hắn, khoảng cách chừng 5m nên rất nhanh có thể tiếp cận, khi lại gần chưa tới 3 bước chân, chúng đưa tay lên đấm trực diện vào đầu của hắn, trên gương mặt chúng nở ra một nụ cười phấn khích, cặp mắt mở lớn hết cở cùng tròng mắt hơi co lại trông rất đáng sợ.
Khi nắm đấm tiến lại gần thì…
Trâm Anh cùng như ngọc đang ôm chầm lấy cánh tay hắn thì đột nhiên cảm thấy phía sau lưng đang có thứ gì lao tới liền quay qua thì thấy hai tên kia đang lăm le đánh hắn khiến cả hai nóng ran lên.
Nhanh chóng đưa hai tay ra vịn lại một người qua một bên khiến chúng phải giật mình, sức lực của Trâm Anh cùng Như Ngọc không phải yếu nên rất nhẹ nhàng có thể làm chệch hướng của hai tên kia.
Chưa kịp bình tỉnh trở lại thì bị hai em tung lên một gối ngay phía dưới cằm, đòn gối mạnh tới mức khiến chúng phải run lên đau đớn, khóe miệng có một chút máu chảy ra, chúng quá bất ngờ mà không có bất cứ cử động gì, chỉ biết ngả ngửa ra sau rồi nằm yên trên nền đất, hai mắt mở lớn mà không một lần nhấp nháy, nhịp tim chúng tăng nhanh không tưởng.
Ngay vừa hạ đo ván hai tên kia thì Như Ngọc nói lớn, chính thức nói thẳng vào mặt hai tên kia.
“Lớp thứ nhất thì sao, chị đây Top 1 toàn trường năm nhất”. Hai mắt em nó trừng lớn nhìn hai tên kia.
“Ta thấp hơn chút chỉ đứng Top 5, cao hơn hai người”.
Trâm Anh đưa tới ánh mắt chán ghét, chúng bị ẻm gạch rồi cho vào sổ đen nên từ nay về sau đừng mơ tiếp cận hay là một lần ẻm để mắt nhìn.
Cả hai khiến toàn bộ mọi người xung quanh phải giật mình, cả hai đều thuộc Top cao nhất toàn khối mà lại tay trong tay với một người nam nhân che mặt, toàn bộ sự chú ý đều được đổ dồn về phía hắn.
“Đi thôi”.
Cảm thấy ý nghĩ xung quanh, hắn nhanh chóng nhắc nhở cả hai rồi tiến vào thang máy, cả hai nhanh chóng chạy theo ôm lấy tay hắn khiến toàn bộ ch.ết đứng.
“Anh hai (anh) thấy tụi em giải quyết như thế nào”.
Không để ý xung quanh mà đồng thanh nói với hắn, khi nhận được lời khen ngợi của hắn thì ánh mắt cả hai có thể nói lên được niềm vui, trên mặt nở ra một nụ cười lớn như đặt xuống được tảng đá nặng.
“Cả hai làm rất tốt”.
----
- Đọc xong nhớ like chương + thả tym cho ta nghen... k thả là không được đâu đấy.
- Đh nào có điều kiện thì có thể donate ủng hộ ta ra chương nha.
- Đọc truyện ta thấy hay hay thiếu sót chổ nào thì đừng ngại mà bl bên dưới nhé...
- Đh nào đủ điều kiện đề cử thì cho ta 1 phiếu đề cử mỗi người nhé... 100 điểm cho ta vui nè...
Đa tạ...!!!
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ!