Chương 51: Tìm thuê đất.
Ba người rời đi để lại mớ lộn xộn ở bên dưới, giống như họ xem như không có chuyện gì xảy ra vậy, bước đi từng bước rất nhẹ nhàng mà không hề có dấu hiệu nặng nề hay suy nghĩ gì cả.
“Oa… Phòng của anh hai trông rộng rãi với rất đẹp”.
Một lúc lâu đi lên, cả ba người đều đã đứng trước cửa phòng hắn, đẩy cửa rồi tiến vào, Như Ngọc nhìn xung quanh một hồi rồi nhận xét, hai mắt em nó sáng lên nhìn rất ưng ý.
“Đúng là rộng thật”.
“Phòng cả hai nhỏ hơn sao?”.
“Vâng. Không được đẹp cùng thoải mái như phòng này”.
Trâm Anh nhìn ngắm một hồi rồi thở nhẹ. Toàn bộ bày trí bên trong gọn gàng khiến phòng trông rộng rải cùng thoáng mát hơn hẳn, chưa kể lúc mở cửa sổ thì cảm nhận được thiên nhiên mát mẻ, không khí khoáng đãng.
Phía trong phòng tắm, Thùy Trâm nghe thấy tiếng nói người lạ liền chạy ra, lo lắng có chuyện gì mà chưa kịp rử, trên tay đám bọt nước còn giữ lại nhỏ giọt trên nền đất. Em nó vừa chạy ra vừa hỏi.
“Ai đến vậy?”.
Khi nhìn thấy hắn đi cùng hai người con gái khác khiến Thùy Trâm hơi hụt hẩng một chút, ánh mắt dịu xuống nhìn về hai người.
“Xin chào, mình là Như Ngọc là em gái nhỉ anh hai”.
Nhìn thấy Thùy Trâm chạy ra cả hai có chút giật mình, cả hai nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi trả lời.
“Mình là Trâm Anh, có thể xem là em gái ảnh”.
“Vậy sao?”.
“Ba người tiếp tục đi, mình bận chút việc”.
Thùy Trâm thở dài ra một cái rồi nở lên nụ cười nhẹ rồi nói.
Dứt lời, em nó liền đi vào bên trong nhà tắm, còn hai người ở bên ngoài liên tục bấu víu lên cánh tay hắn rồi thì thầm nói nhỏ.
“Anh hai được lắm nha”.
“Hay cho anh”.
“Thôi được rồi, cả hai thích có thể chuyên lên đây?”.
Cảm thấy không ổn nên chịu khó xuống hạ phong, đưa tay lên xoa đầu cả hai rồi nở một nụ cười nhẹ rồi nói. Lời nói hắn chắc chán tới mức khiến cả hai nghe rồi nguôi xuống, gương mặt hơi dịu xuống rồi leo lên trên giường làm điệu bộ như không hay biết.
“Giường này thật là mềm, đủ rộng cho 4 người nằm đó nha”.
“Đúng vậy thật, tối tụi em lên nơi này ngủ”.
“Muốn dọn lên đây luôn cũng được”.
Thấy cả hai nói như vậy hắn liền muốn chọc một chút, lời nói của hắn khiến cả hai phải giật mình.
“Rạch!”.
Từ trong nhà tắm phát ra một thanh âm giống như tiếng vải bị xé rách. Thật vậy, Thùy Trâm nghe cả ba người nói chuyện vui vẻ như vậy nhưng không biết từ đâu lại xuất hiện trong tim một cảm giác như bị bóp nghẹt lại, đầu óc như bị búa tạ đánh xuống còn đang rung lắc, hai tay kiềm chế không được mà vò áo tới lúc nó bị xé rạch
Tiếng vang này khá lớn nên ba người đều để ý vào bên trong, Thùy Trâm hơi giật mình, không tin được bản thân vừa có hành động như vậy.
“Có chuyện gì sao?”. Hắn tiến lại gần cánh cửa nhà tắm rồi hỏi.
“À, không có gì đâu, mình lỡ tay vò đứt chỉ áo thôi”.
Thùy Trâm lùng túng trả lời, sắc mặt đổ bừng lên, may mắn bên ngoài còn có cánh cửa đóng lại nêu không bị hắn nhìn thấy chắc ngại ch.ết mất.
Hắn nghe thấy như vậy rồi cũng không quan tâm nên nhanh chóng quay lại phía hai người. Chả là cả hai đều biết được việc gì xảy ra nên nở ra nụ cười ẩn ý nhìn về phía hắn, ánh mắt nhìn hắn rất khó hiểu.
“Không có chuyện gì ta đi ra ngoài một chút”. Đột nhiên hắn quay qua rồi nói.
“Sao vậy anh hai?”.
“Đi rồi biết”.
“Vâng”.
Đi vào phòng chưa được 5 phút thì cả ba người tiếp tục rời đi, mỗi một bước chân của hắn đều rất thu hút ánh nhìn, không phải vì hắn đặc biệt mà là hai người đi bên cạnh hắn quá thu hút ánh mắt. Nhận thấy cảm giác này không quá thích thú hắn nhanh chóng quay qua đưa hai cái khẩu trang rồi nhắc nhở.
“Mang khẩu trang vào đi, tránh phiền phức”.
Trên đường đi không để ý tới xung quanh nhưng khi được hắn nhắc thì cả hai mới nhìn xung quanh, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn trên người, nhanh tay lấy cái khẩu trang rồi mang lên, may mắn nơi này chỉ là tầng 20 chỉ có mỗi lớp hắn nên không quá nổi bật.
Đứng trước cửa thang máy, cả ba người chờ đợi cũng phải gần 20 phút mới lên tới, may mắn lần này ở phía trong không hề có một bóng người, cả ba nhanh chóng đi vào rồi từ chối toàn bộ người khác xin đi cùng nên rất nhanh đi tới tầng 1.
Lúc này đi ra, những lộn xộn hồi nảy đã giải tán toàn bộ, xung quanh có rất ít người biết đến nên không mấy ai để ý, trên đường đi ra cổng KTX có rất nhiều chiếc xe bán tải ra vào tấp nập cùng từng hàng xe ô tô đi vào bít kín một đoạn đường dài.
“May mắn mình dọn tới sớm”. Trâm Anh trông thấy cái cảnh này không khỏi thốt lên.
Con đường rộng gần 30m bị xe cùng người đi qua bịt kít hết một quãng dài, cả ba người nhìn nhau một lúc rồi thở dài.
“Ta đi đường vòng thôi”.
Hắn nhanh chóng để ý rồi nhìn xung quanh, khi quay đầu nhìn tới phía xa kia có một con đường tương đối nhỏ, chỉ khoảng 2-3m mà thôi, lối đi này được bao trùm xung quanh bởi hai hàng trúc xanh tươi rậm rạp nên không mấy ai để ý tới.
Hắn đưa tay chỉ về hướng đó rồi nói.
Ngay sau khi dứt lời, hắn nhanh chóng bước đi, phía sau Trâm Anh cùng Như Ngọc thấy vậy rồi đi theo.
Con đường này nó ngắn hơn hẳn, chỉ cần đi băng qua rừng trúc liền có thể đi ra tới cổng nhưng đang đi được một quảng thì một bên trúc bị cắt bỏ hết, thay vào đó là nhà vận động ngoài trời, có cả bóng đá, bóng chuyền, cầu lông…
Trâm Anh cùng Như Ngọc nhìn thấy vậy liền sáng mắt cả lên, cả hai từ nhỏ đã rất ưa thích chơi thể thao, gần như đều biết chơi được hết nhưng không giỏi lắm, chỉ có một vàn môn khiến cả hai ưng ý cùng chơi giỏi nhất.
Sân vận động này có diện tích rất lớn cùng rất nhiều thể loại, phía bên ngoài có một hàng rào bằng những cột bê tông to lớn cùng hàng lưới làm từ hợp kim siêu bền, siêu dẻo có thể có tuổi thọ lên tới hàng chục năm bất kể thời tiết như nào.
Phía trong kia toàn bộ đều là các sinh viên năm trên toàn bộ đều trông rất cao ráo, làn da hơi ngăm do ở ngoài thời nhiều cùng trong thời gian dài.
Toàn bộ những sinh viên ở nơi này ai ai cũng cao ráo, thân thể săn chắc cân đối trông rất nam tính, trên sân vận động này bắt gặp không ít nữ sinh cũng tham gia, trông rất giống là một CLB thể thao của trường vậy.
“Anh hai, khi khác ta vào nơi này chơi nhé”.
“Em cũng muốn”.
“Lúc nào có thời gian thì ta đi”.
Gương mặt hai đứa nó dần dần chuyển hồng rồi đưa ánh mắt cầu xin về phía hắn, ở bên trong phát ra một chút tinh quanh mong muốn khiến hắn rất khó để chối từ. Hắn từ trước tới giờ quá nuông chiều cả hai nên chưa một lần nào từ chối mong ước của cả hai nên hắn gật đầu chấp nhận.
Cả hai vui vẻ rồi chạy lại ôm cánh tay hắn rồi kéo đi, mặc dù là đường tắt nhưng nó cực kỳ sạch, bề mặt đường không hề có một cọng lá rụng xuống hay dù chỉ là một túi ni lông nhỏ, từ khi đi vào đây chưa một lần gặp người lao công nhưng mọi thứ được soạn sửa cực kỳ sạch.
Đi thêm gần 10 phút!
Lúc này cả ba đã đi ra phía bên ngoài cổng chào của trường, bên ngoài này là một con đường cực kỳ rộng lớn với rất nhiều hộ dân đang sinh sống cùng làm việc, nơi này nổi tiếng về game và một số linh kiện điện tử siêu nhỏ cực kỳ tân tiến.
“Ta ra đây làm gì vậy anh hai?”.
Hắn đứng quan sát xung quanh mà không hề có chút biểu cảm nào nên khiến cả hai rất khó hiểu, Như Ngọc suy nghĩ không được nữa liền vịn tay hắn rồi hỏi.
“Ta chỉ muốn làm quầy bán thịt nướng thôi”.
Câu trả lời của hắn khiến cả hai phải giật mình, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía hắn.
“Đâu cần thiết phải như vậy không anh?”.
Trâm Anh mặc dù có suy nghĩ tới nhưng không tài nào hiểu hết ý định hắn.
“Chỉ là muốn bóp thời gian thôi”.
Thấy cả hai ngơ ngác nhìn, hắn liền nở một nụ cười nhẹ rồi trả lời, hai tay đưa lên cao rồi xoa xoa đầu cả hai. Lời nói trầm ấm của hắn liền khẳng định ý định của hắn khiến cả hai không biết nên nói như thế nào.
“Anh muốn bán ngay ở cổng trường hay sao?”.
Trâm Anh đưa tay lên gạt tay hắn rồi nắm chặt vào trong tay, hai mắt kiên định nhìn hắn như muốn chắc chắn, ẻm liền nhìn trực tiếp ánh mắt hắn rồi hỏi.
“Ta quan sát từ trước thấy nơi này là ổn nhất, số lượng người qua lại đông, không gian rộng rải, đặc biệt là nơi quản lý của nhà trường nên không lo bị cục an ninh sờ gáy”.
“Như vậy cũng được sao?”.
“Tất nhiên, lần này ta chỉ khảo sát lại xem, lát nửa ta làm đơn rồi gửi lên chủ nhiệm đợi xem xét”.
Trong đầu hắn vẫn đang đắn đo về việc này, mặc dù hắn đã suy tính điều này từ trước nhưng mọi thứ còn đang trên mặt giấy nên chưa thể chắc chắn một thứ gì. Hắn lại tiếp tục nói.
“Cũng không chắc có được hay không. Ta tính đi tìm một nơi gần cổng trường để dự phòng thôi”.
“Sao không mua luôn đi anh hai”.
“Tài khoản cá nhân anh còn nhiều hơn cả cha nên…”.
Như Ngọc đứng bên cạnh nghe thấy hắn nói liền có chút khó hiểu rồi nói, ánh mắt hơi nghi ngờ về ý định của hắn.
“Đó là một chuyện, ta không muốn bị chú ý nên như này là được rồi”.
Không đợi Như Ngọc nói hết lời, hắn cắt ngang, ánh mắt chắc chắn của hắn nhìn khiến Như Ngọc không biết nên làm gì đành cúi đầu xuống tránh né.
Hắn đã từng rất nhiều lần nói về việc này rồi nhưng Như Ngọc vẫn không chấp nhận được ý định của hắn, trong đầu luôn luôn xem hắn là số 1 cùng mọi thứ cũng phải số một, nên việc không muốn bị để ý không nằm trong suy nghĩ, mặc dù ngoài mặt cười đùa nhưng bên trong lại khác hoàn toàn. Có phần không được thấu đáo như Trâm Anh cùng tính khí hơi trẻ con.
----
- Đọc xong nhớ like chương + thả tym cho ta nghen... k thả là không được đâu đấy.
- Đh nào có điều kiện thì có thể donate ủng hộ ta ra chương nha.
- Đọc truyện ta thấy hay hay thiếu sót chổ nào thì đừng ngại mà bl bên dưới nhé...
- Đh nào đủ điều kiện đề cử thì cho ta 1 phiếu đề cử mỗi người nhé... 100 điểm cho ta vui nè...
Đa tạ...!!!
Chúc các bạn đọc truyện zui zẻ!