Chương 53: Gia Hân.
“Tuýt!”.
“Bịch!”.
Trâm Anh phát bóng gần 10 quả liên tục thì đội A đã bắt đầu quen dần với quỹ đạo cùng đoán được một phần di chuyển của bóng nên liên tục bắt bài.
Trong suốt thời gian chơi với tỷ số 8-0 nghiêng về phía đội B mà hắn lại chưa một lần được chạm vào bóng. Nhưng thế trận đang dần dần được cân bằng trở lại với việc hóa giải toàn bộ phát bóng của ẻm.
Lúc này bên sân A đang bắt đầu bắt kịp được nhịp độ trận đấu nên càng ngày họ chơi càng hay được thể hiện rõ bằng việc liên tiếp rút ngắn điểm từ 8-0 nay thành 10-5 và đang dần đuổi kịp, tới thời diểm kết quả ngang hàng với nhau là 15-15 thì cả hai bên bắt đầu hơi thấm mệt, liên tiếp là từng pha bóng trả quả lại không dứt đang liên tục bào mòn sức lực.
Trâm Anh cùng Như Ngọc có thể lực nổi trội hơn những người đồng trang lứa nhưng so sánh với nam nhân thì còn kém một quảng xa nên lúc này cả hai bắt đầu thấm mệt, trên gương mặt bắt đầu tiết ra từng hạt mồ hôi lăn xuống cùng hơi thở ra mạnh hơn.
Cho tới lúc bấy giờ, hắn cứ như là người vô hình, toàn bộ bóng chạm phải đều hướng ra xung quanh mà không hề lại gần hắn giống như có một sợi dây đang cố gắng kéo nó ra khỏi hắn vậy. Ở bên ngoài quá chú tâm vào trận đâu nên không một ai để ý tới hắn.
Trâm Anh cùng Như Ngọc đã một thời gian không vận động nên thể lực không được lâu bền, cho tới lúc này cả hai đang thở hổn hển cực nhọc, đây hoàn toàn không phải một trận bóng bình thường nữa, mà những người này đều là cao thủ, toàn bộ phối hợp đều rất chặt chẻ cùng thể lực kinh người, trông ai ai cũng đang rất sung sức. Cứ mỗi lần giằng co chí ít cũng phải mất vài phút với cường độ di chuyển liên tục.
“Bịch!”.
Đội A phát bóng tấn công hướng về phía Trâm Anh, lực bóng rất mạnh nhưng đối với ẻm là một chuyện rất khó, diện tích tiếp xúc điểm cùng cẳng tay nhỏ nên việc đở quả bóng mạnh bị một lực phản chấn hướng xuống bên dưới.
Đỡ được quả bóng chuyền về phía Như Ngọc thì cánh tay Trâm Anh bắt đầu run lên, bên trên điểm bóng tiếp xúc nổi lên từng đốm đỏ thẩm, hai lòng bàn tay run lên liên hổi, cảm giác đau rát dồn lên, trên gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện từng hạt mồ hôi cùng sắc mặt rất khó coi.
“Đở bóng đẹp”.
Phía bên ngoài, những người nhìn thấy pha đở bóng rất tốt của Trâm Anh, bóng có độ xoáy cùng hướng đi rất khó chịu mà ẻm vẩn có thể đở được khiến toàn bộ phải thốt lên.
“Anh hai”.
Như Ngọc đưa tay chạm vào phía dưới sâu của quả bóng rồi đẩy mạnh cao lên trời, quả bóng được đẩy thẳng lên ngay sát vạch 3m với độ cao gần 4m mà chưa có dấu hiệu rơi xuống.
Quả bóng vừa được đẩy bắn lên thì Như Ngọc hét lên gọi hắn.
Phía bên ngoài bị tiếng hét này làm cho giật mình, toàn bộ đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn với vẻ mặt ngạc nhiên. Giống như không hề biết hắn đứng ở đó từ lúc bắt đầu.
“Hắn là”.
Có nhiều người đến sau nên không biết liền quay qua hỏi. Nhưng đáp trả lại là sự im lặng, toàn bộ ánh mắt đều nắm nhìn vào hướng quả bóng.
Bỗng nhiên có một bóng dáng thoắt qua trước mắt rồi nhảy lên cao, tầm quả bóng lúc này đã rơi xuống được kha khá, nó chỉ cao hơn mép lưới khoảng chừng 1m.
Ai cũng xem đây là quả chuyền bóng bị lổi, tầm bóng vượt xa chủ công rồi hướng thẳng ra những người phía sau, toàn bộ chưa kịp phản xạ thì hắn đã bật nhảy lên cao rồi vung tay gõ nhẹ vào quả bóng. Bàn tay thoăn thoắt chạm nhẹ vào rồi đẩy bắn một lực không quá mạnh nhưng đáng chú ý là độ xoáy của nó cực kỳ khó chịu, chỉ cần chếch mắt một chút liền bị quả bóng bay qua người mà không thể phản ứng kịp.
Động tác của hắn khiến toàn bộ phải giật mình, trên hết chính là sự khó hiểu, rõ ráng bàn tay hăn chỉ chạm nhẹ nhưng quả bóng bay đi rất khó lường.
Bên sân A toàn bộ đều ch.ết lặng, không thể phản ứng được, cứ nghĩ đó là quả bóng lỗi nhưng họ đã sai, quả bóng bị gõ qua bay chéo về phía cuối góc sân, tầm bay nó bè bè mà không có dấu hiệu rơi xuống nhưng càng về cuối nó lại chuyển hướng, nhìn còn ảo diệu hơn cả phát bóng của Trâm Anh.
Phía bên ngoài đứng nhìn ba người với ánh mắt mong đợi, lần đầu tiên có người khiến họ phải kinh ngạc liên hồi, lần đầu tiên thấy được những thứ rất mới mẻ, khả năng điều khiển quả bóng ở một trình độ khác hẳn.
Trong sân cũng chẳng khác gì nhau là mấy, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về hắn trông rất kinh ngạc, từ đâu trận tới giờ không một ai để ý đến hắn.
“Em đẩy bóng hơi lỗi?”. Như Ngọc đưa bàn tay nhỏ nhắn lên đầu gải mấy cái nhìn hắn rồi nói.
Ánh mắt ảm đạm nhìn về phía Như Ngọc rồi lại nở một nụ cười nhẹ bên dưới lớp khẩu trang.
“Tay không sao chứ?”.
Hắn đi về phía Trâm Anh rồi đưa tay nắm lấy tay ẻm rồi nhìn về chổ vết bầm, may mắn chỉ là làn da bên ngoài bị tấy đỏ, đầu ngón tay hắn chạm nhẹ vào thì cảm nhận được cánh tay ẻm liên tục run lên, chắc hẳn là rất rát, chỉ cần nghĩ ngơi một lúc cùng chườm đá một tý là khỏi.
Trâm Anh được hắn hỏi han như vậy khiến ẻm vui mừng, mặc dù hai tay vẫn còn nhức nhói nhưng trên gương mặt lại nở một nụ cười nhẹ nhàng với sắc mặt tươi tắn lắc đầu.
“Nghỉ ngơi một chút đi, đỡ bóng lâu hơn thì không tốt đâu?”.
Ánh mắt nhìn gương mặt Trâm Anh cười cười nhưng cảm giác đó hắn rất hiểu, một thân thể nữ nhân không rèn luyện thân thể thường xuyên nên khả năng giảm thiểu đau đớn bằng 0, nên hắn phản ứng lại có phần gay gắt một chút, lời nói có một phần vừa quan tâm vừa ra lệnh của hắn khiến Trâm Anh không biết trả lời như thế nào nên gật đầu mấy cái đồng ý.
“Đội B thiếu một vị trí hàng sau, ai muốn tham gia không?”.
Thế Anh ngồi trên ghế trọng tài nhìn thấy đội B đang yêu cầu thay người nên quay qua hỏi những người đứng xem phía bên dưới.
“Em muốn thử sức”.
Ánh mắt mọi người đều nhìn nhau nhừng nhìn không một ai dứt khoát trả lời trước, bỗng nhiên từ hàng phía sau cùng có một thanh âm trong trẻo vang lên, đây là lời nói của một người con gái.
Lời nói của người này khiến toàn bộ phải liếc mắt nhìn ra sau.
“Ồ Gia Hân, em tới lúc nào vậy?”.
Thế Anh ở trên cao nhìn xuống liền nhận thấy Gia Hân người vừa cất tiếng nói rồi chào hỏi, gương mặt hắn nở ra một nụ cười nhẹ trên môi rồi nói.
“Em vừa mới tới được một lúc”.
“Vậy nữa sau trận đấu nhờ em vậy”.
“Vâng”.
Được Thế Anh đồng ý nên Gia Hân rất vui vẻ trả lời, gương mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười tươi tắn rồi di thẳng vào sân.
Gia Hân là một sinh năm 2 khoa CN Game và là thành viên của đội bóng chuyền nữ. Chiều cao của Gia Hân khoảng chừng 1m55, thân hình nhỏ nhắn trông rất nhanh nhẹn, thân thể săn chắc với làn da hơi rám nắng. Trên người mang một bộ áo quần thể thao bó sát người để lộ số đo ba vòng rất cân đối. Gương mặt thanh thoát với cặp mắt bồ câu to tròn kết hợp với hàng mày liềm hơi mảnh ôm sát gần chân mắt, sống mũi cao ráo cùng khuôn miệng nhỏ nhắn thon gọn với cặp môi anh đào hồng hào gợi cảm.
Ngay khi vào sân thì Gia Hân quay qua nhìn về phía hắn cười một cái như muốn làm quen. Ấn tượng đầu tiên của hắn khiến Gia Hân thích thú nhấn chính là sự điềm đạm của hắn, ẩn ẩn bên trong còn chứa đựng một sự tự tin rất chắc chắn, mặc dù xuyên suốt từ đầu tới giờ Gia Hân vẫn để ý hắn không rời bởi vì trong sân mà hắn không hề có một chút cử động nào cả, không hề sợ hướng bóng bay về phía mình, và quan trọng nhất chính là việc gõ bóng vừa rồi, tốc độ, độ xoáy, mục đích, điểm rơi của bóng nó hoàn hảo tới mức tuyệt đối, điều này rất khó để thực hiện được trong trận đấu.
Mặc dù thân thiện với hắn như vậy nhưng đáp trả lại hắn lại không hề để ý tới mà nhìn về phía Như Ngọc ở sát cạnh lưới, nhận thấy ánh mắt hắn như vậy nên Gia Hân đành thở ra một hơi rồi tập trung vào trận đấu. Ánh mắt nhanh chóng thay đổi hoàn toàn, cảnh giác cao độ trong bất kỳ tình huống nào.
Từ sân bên kia phát bóng tấn công cực mạnh về phía Gia Hân, uy lực không hề kém cạnh pha bóng của Trâm Anh từng đỡ, hai tay Gia Hân được xếp lại rất đều cùng phản ứng rất tốt, cảm giác như đang chơi đùa cùng nó, quả bóng rơi nhẹ gõ lên tay rồi bật ngược lên cao, đúng ngay trên đỉnh đầu Như Ngọc.
Quả bóng chuyền tới rất đẹp, nằm trong tầm với nên việc đẩy một quả bóng lên cao là rất dễ dàng, thân thể mềm dẻo uốn ra sau rồi đẩy bóng lên gần sát lưới.
Ngay cả phụ công cũng phải giật mình vì hắn di chuyển rất nhẹ nhàng cùng rất nhanh đã nhảy bật cao lên lưới, hắn nghĩ là một đòn nhử nhưng không ngờ quả bóng lại nằm trong lòng bàn tay hắn, cuối cùng pha bóng trở thành một quả tấn công nhanh khiến đội A phải giật mình.
Gia Hân mới tới không lâu nên chưa nhìn thấy được màn trình diễn từ đầu của Như Ngọc nên pha bóng vừa rồi khiến Gia Hân phải kinh ngạc, hai mắt mở tròn nhìn về phía Như Ngọc như nhìn thấy vàng, ánh mắt rất có hứng thú.
“Chuyền bóng tốt”.
Tên phụ công vừa rồi vẫn đang mộng tưởng lại cảnh vừa rồi mà quên mất kiềm lại giọng nói, ngay khi chạm đất hắn liền quay qua nhìn Như Ngọc rồi gật đầu một cái, trên gương mặt hắn cực kỳ hưng phấn, đã rất lâu mới có pha tấn công nhanh tốt như vậy.
Được khen như vậy khiến Như Ngọc càng ngày càng thích thú, gương mặt đỏ hồng mồ hôi nhễ nhải quay qua nở một nụ cười nhẹ, hai mắt to tròn nhìn về phía tên phụ công.
----
- Đọc truyện ta thì nhớ like chương + thả tym nghen.
- Đh nào có điều kiện thì có thể donate truyện cùng hoặc đẩy kim phiếu để khích lệ ta gắng ra chương nè.
- Đọc thấy truyện ta hay thì đừng quên cho ta cái đề cử nhé.
Đa tạ...!!!
Chúc bạn đọc truyện zui zẻ!