Chương 92: Dư Nguyên Chấn – Đạp Thiên.

Cẩm Tú nằm dài ở trên dười cảm thấy phía thân trên của mình hơi lạnh nên nhanh chóng tỉnh giấc, mặc dù cảm thấy hơi mỏi mệt một chút nhưng toàn thân khí lực lại cuồn cuộn như vậy.


Ngay lúc ngồi dậy, nàng quay đầu nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của hắn mà không thấy, tưởng chừng như hắn có việc gì mà đi ra ngoài rồi đột nhiên nghe thấy tiếng thét lớn từ ngoài cửa vọng vào.


Nhanh chóng mặc áo quần rồi cấp tốc chạy ra ngoài thì nhìn thấy thân thể trần truồng của hắn đang đứng trước cửa ra vào.
“Ngươi quả thật biết thái”. Cẩm Tú lắc đầu ngán ngẩm nhìn hắn.


“Hắc hắc, ta có người đẹp nằm ở bên cạnh thì biến thái có là gì?”. Hắn quay người rồi nở một nụ cười ɖâʍ dục rồi trả lời.
“Ngươi chỉ được cái dẻo miệng”.
“Người vừa rồi là?”. Cẩm Tú thở dài một hơi rồi hỏi hắn.


“Không có gì, chỉ tới đưa môn phục cho ta mà thôi”.
“Nay ngươi tham gia thi đấu gì đó phải không?”. Nàng chợt nhớ tới chuyện hắn vào tông môn này rồi quay quả hỏi.
“Đúng rồi, muốn đi xem ta quẩy tung sàn đấu như thế nào không”.


“Ta chỉ đi xem ngươi bị người ta đánh như thế nào thôi”. Cẩm Tú hai tay vòng ở trước ngực rồi ngẩng đầu lên cao ra vẻ rồi nói.
“Zô. Không tin ta sao?”.


available on google playdownload on app store


“Nếu ta đã bại toàn bộ đám người kia thì ngươi mất với ta cái gì?”. Ánh mắt tràn đầy mưu mô của hắn nhìn xuyên suốt toàn bộ thân thể nàng rồi lên tiếng hỏi.


“Cược thì cược, ngươi mà thắng thì muốn làm gì ta cũng được”. Cẩm Tủ đưa ánh mắt thiếu tin tưởng nhìn về phía hắn rồi nở một nụ cười thách thức.


“Hắc hắc. Đợi đến lúc đó ta làm cho ngươi lên bờ xuống ruộng. Lúc đó đừng có nài nỉ ta tha cho…”. Đáp lại, hắn nở một nụ cười khoái chí.
“Nhanh mặc áo quần vào đi, muốn người khác đi qua nhìn thấy hay sao?”.
“Ta mặc cho người khác nhìn đó. Ngươi đang ghen hay sao?”.


Bị hắn nói trúng tim đen như vậy nên gương mặt của nàng hơi đỏ lên mà không len lời.
“Hay ngươi mặc vào cho ta đi”.


Hắn cầm trên tay bộ môn phục về phía nàng rồi nói. Phía bên dưới kia, dương vật hắn vẫn luôn sung sức như vậy, mặc cho thân thể có mổi mệt như thế nào nhưng nó vẫn hùng dũng chào cờ như vậy.
Cẩm Tú cúi xuống nhìn nó một cái rồi gật đầu đồng ý.


Đưa tay lên cao rồi giật phăng bộ đồ trên tay hắn rồi từ từ tiến lại gần rồi từ từ mặc vào cho hắn.
Bộ môn phục mà Trúc Nhi chuẩn bị cho hắn cảm giác như nó hơi rộng, ngay khi mặc vào, hắn dưa tay lên vẩy vẩy mấy cái rồi nói.
“Hơi rộng chút nhưng vận động lại rất dễ dàng”.


Dứt lời, hắn nhặt lên từ trên đất tấp mộc phù của môn phái và bên trên ghi rõ tên và chức danh đệ tử.
“Lục Nhĩ, đệ tử ngoại môn”.
“Ta đi thôi”.
Ngay khi chuẩn bị xong đầy đủ, hắn tiến lại gần rồi đưa tay vòng qua eo Cẩm Tú kéo sát lại gần rồi thì thầm vào tai.


Nhưng vì nơi này có rất nhiều đệ tử nên nàng cố lẩn tránh rồi gật đầu một cái rồi chạy nhanh ra trước.
Phía bên ngoài lối đi. Đám người Trúc Nhi đã đứng đợi hai người bọn họ đã một hồi lâu nhưng đợi mãi vẩn không thấy bóng dáng hai người đi ra.


Phía dưới nền đất đã bị cô ấy giẩm cho lỏm xuống một hố sâu, trên gương mặt đế giờ vẫn còn đang đỏ hồng vì đã lỡ trông thấy thứ vũ khí nguy hiểm của hắn ở cự ly gần như vậy.


Thoáng chốc, phía xa có một bóng dáng nữ nhân với vạt áo trắng tinh khiết và mái tóc đen óng mượt đang tung bay trong gió như tiên nữ giáng trần đi lại.
Đám đệ tử kia trông thấy mà phải ngước mắt mong ước, nàng ta đi trước bỏ mặc hắn ta lẻo đẻo phía sau mà không một lần ngoái đầu.


Khi đi tới nơi, hắn bị ánh mắt hầm hực của Trúc Nhi nhìn chằm chằm khiến hắn hơi giật mình. Hằm hừ hắn một lúc rồi cô ấy mới lên tiếng.
“Các ngươi lại đến trể”.
“Đi thôi”.


Đi theo một hồi lâu, hai người được đám người Trúc Nhi đưa đến một khu vực khác trong khuôn viên của đệ tử ngoại môn.


Khung cảnh xung quanh nơi này cũng thật là rộng, đi phải gần 20 phút mới có thể đi đến một nơi gọi là lôi đài, và số lượng đệ tử tập trung tại nơi này lúc này chí ít cũng phải đạt tới 2000-3000 người. Phần lớn là tụ tập lại xem thi đấu mà thôi.


“Đi lên thôi”. Ngay khi đi xuyên qua những người xung quanh để tiến nhập gần lôi đài thì Trúc Nhi vừa đưa tay chỉ thẳng lên phía trên rồi nói.
“Hắc hắc. Nhớ vụ cá cược của ta đó”. Trước khi đi lên bên trên, hắn không quên quay người trở lại nói nhỏ với Cẩm Tú.
“Tất nhiên”.


Ở phía bên trên!
Hắn tiến nhập vào bên trong nhóm đệ tử với số lượng khoảng chừng 200 người, ai ai trong số bọn họ đều trông có vẻ rất căng thẳng. Mặc dù số lượng đệ tử ngoại môn nhiều như vậy nhưng lại chỉ có số ít người tham gia tranh đấu mà thôi.


Trên cao. Có một nhóm người được xem là cao tầng của môn phái khoảng chừng 10 người, nhìn qua thì có vẻ bọn họ chính là các chủ của ngoại môn làm vị trí khảo thí và ở trung tâm có một vị lão giả râu tóc bạc phơ nhưng lại tràn đầy khí lực, người này rất có thể là một vị trưởng lão nào đó hoặc là nội môn cao tầng của môn phái.


Hắn liếc mắt nhìn xung quanh thi đám đệ tử kia toàn bộ đều hướng ánh mắt lên trên khán đài mà khảo thí đang đứng kia với vẻ rất tôn kính.
Đột nhiên, từ trên cao. Vị lão giả kia bước chân ra phía trước rồi nói rất lớn.


“Hôm nay, Phong Lôi Tông tổ chức thi đấu ứng cử vị trí nội môn đệ tử với số lượng chỉ có 10 người”.
“Thể thức thi đấu tự do, ngăn cấm việc giết ch.ết người khác”.
“Loại bỏ chỉ còn 40 người thì vòng loạn đấu chính thức dừng lại”.


“Tìm ra 10 vị trí đầu sẽ có cơ hội được vào Lôi Trì tu luyện trong 1 tháng rồi được thăng lên vị trí nội môn đệ tử và nhận được đan dược và công pháp bát giai bất kỳ”.


Đợi tới khi lão giả kia giải thích xong thì đám đệ tử bên dưới như vỡ òa mà hết lên rất lớn hưởng ứng, ai ai trông cũng có vẻ rất quyết tâm. Chung quy thì đám đệ tử này toàn bộ chỉ là Luyện Khí Kỳ cả mà thôi, căn cơ còn quá yếu kém do không có công pháp mạnh mẻ phụ trợ tu luyện nên việc quét sạch toàn bộ cũng không khó đối đối với hắn.


“Này, ta có thể trong một lần loại bỏ toàn bộ đệ tử khác được không?”. Hắn dần dần tiến lại gần bên cạnh Trúc Nhi rồi thì thầm vào một bên tai.
Ý vị câu nói này của hắn khiến cô ấy phải run lên, ánh mắt run sợ nhìn về phía hắn rồi trả lời.


“Chẳng lẻ ngươi cũng muốn loại ta ra ngoài hay sao?”.
“Hắc hắc”. Hắn chỉ nở một nụ cười rồi liếc mắt nhìn toàn thân Trúc Nhi một lần rồi dừng lại tại vị trí trước ngực cô ấy mới nhận xét.
“Rất nhỏ, quả thật rất nhỏ, ngươi là một tiểu loli”.


“Nhỏ thì làm sao?”. Bị hắn nhìn rồi chê như vậy nên gương mặt nhỏ nhắn hơi tấy đỏ kia rồi quay qua một bên.
“Hắc hắc. Đến lúc đó xem nhân phẩm của cô mà thôi”. Đáp lời, hắn quay người đi lẩn vào bên trong đám đệ tử kia bỏ mặc nhóm người Trúc Nhi ở đó.


Nếu như dự tính của hắn là thật thì có lẽ không có mấy ai trong bọn họ có thể chịu đựng được, Trúc Nhi suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng.
“Đi theo hắn”.
Đám người thân cận xung quanh nhìn nhau một lúc rồi gật đầu đồng ý.


Nhận thấy những người kia đang đi theo phía sau lưng hưng hắn lại không hề có một chút phản ứng nào, trái lại lại lấy đó mà khen ngợi, nếu như không đi theo hắn thì chắc có lẽ cũng bị hắn loại bỏ một cách nhanh chóng mà không cần suy nghĩ.


Ngay khi tiến vào trung tâm lôi đài thì hắn mới dùng lại, đám người Trúc Nhi cũng vì thế mà tiến lại gần sát rồi nói nhỏ.
“Ngươi dự tính làm thật hay sao?”.
“Đúng. Lát nữa chỉ cần dùng linh khí làm lá chắn bao bọc toàn bộ cơ thể và đứng sát cạnh ta nhất có thể”.


Đáp lại, hắn chỉ nhẹ nhàng nói ra như đùa cợt nhưng lại mang lại một cảm giác chắc chắn đến lạ thường. Trúc Nhi nuốt xuống một ngụm khí lớn rồi gật đầu đồng ý.


Đợi vị lão giả trên kia thuyết giảng một hồi lâu nhưng hắn lại không hề để tâm đến, lúc này hắn chỉ biết giải quyết mọi thứ một cách nhanh nhất có thể mà thôi.
“Vòng 1: Loạn chiến. Bắt đầu”.


Một thanh âm trầm ấm mạnh mẽ từ phía trên cao kia vang lên hướng mọi ý vị đổ dồn lên đám đệ tử ở trên lôi đài kia.


Phía bên dưới, ai ai cũng đang rục rịch trên tay vũ khí mà chuẩn bị ra tay. Ngay khi lời nói kia ngừng lại, bọn họ như một cái thác nước lớn bị chặn lại nay phá được rào cản mà đổ nhào ra xung quanh vậy.
Nắm chặt trên tay vũ khí rồi lao về phía những người gần nhất tấn công một cách kịch liệt.


“Không biết năm này có tìm được ái có tố chất hay không?”. Ngồi ở vị trí trung tâm, vị lão giả kia tay nâng lên chum trà uống vào một ngụm rồi nói.


“Trưởng lão, chắc chắn là có, ngoại môn năm nay có rất nhiều anh tài thi tuyển và cháu gái của người cũng rất có thực lực, thiết nghĩ năm nay nội môn sẽ thu được những người có tài”.
Ngồi bên cạnh, một vị trung niên với vẻ mặt hùng hổ trông rất đáng sợ lên tiếng.


“Hah hah hah. Ta cũng mong là như vậy”. Nghe thấy như vậy, vị lão giả nở ra một nụ cười lớn rồi trả lời.
“Bắt đầu rồi”.
“Quả thật đáng mong chờ”. Vị lão giả tiếp tục lên tiếng.
Ngay phía bên dưới!


“Các ngươi không phải đối thủ của ta, nhanh nhanh rời khỏi lôi đài đầu hàng tránh thương tổn không đáng có”.
“Xông lên, loại bỏ bọn chúng”.
“Người đâu, xông lên loại bỏ toàn bộ”.


“….”. Đám đệ tử kia rất hùng hổ lên tiếng quát lên. Dường như những người tham gia thi tuyển này chia ra rất nhiều phe phái ganh đua với nhau.
Mặc dù hùng hổ là vậy nhưng kết quả liệu có được như chúng mong đợi.
Ở chính giữa lôi đài. Hắn đưa tay lên ngoái tai một cái rồi lên tiếng.


“Ta bắt đầu đây, các ngươi phòng bị đi”.
Lời nói tựa như nhắc nhở nhóm người Trúc Nhi chuẩn bị vậy. Ngay lập tức, bọn họ bắt đầu dốc hết sức lực đẩy linh khí hấp thụ được từ trong cơ thể ra bên ngoài tạo thành một lá chắn ngăn chặn.


Còn hắn thì nhẹ nhàng bước đi ra ngoài một chút rồi chân phải của hắn phát lực một cách rất mạnh mẽ.
“Loại bỏ một lúc với số lượng lớn như thế này thì chỉ có thứ công pháp này là phù hợp nhất thôi”.


Hắn vừa bước đi vừa suy nghĩ tìm một món công pháp vừa mạnh vừa nhanh để tránh ảnh hưởng.
“Dư Nguyên Chấn!!!”. Trong đầu hắn chợt lóe lên một món công pháp phù hợp nhất, rồi gương mặt hắn lại vui lên thấy rõ.


Công pháp này đâu phải Lục giai công pháp thôi đâu, uy lực của nó còn mạnh gấp nhiều lần. Mặc dù chưa qua tu luyện nhưng vào lúc này thi triển với số lượng tiên nguyên trong cơ thể thì cũng có thể phát ra được một phần nhỏ uy lực của nó. Nhưng chừng đó cũng đã đủ để loại bỏ tất cả đám người Luyện Khí kia.


Bước chân của hắn dừng lại rồi ngay phía bên trên chân phải của hắn có một tầng khí lưu mỏng manh bao bọc, ẩn chứa ở bên trong đó có một thứ sức ép cực kỳ mãnh liệt, sức công phá cùng bộc phá của nó đâu chỉ những người bình thường có thể chịu đựng nổi.


“Dư Nguyên Chấn!!! – Đạp Thiên”. Khóe miệng hắn vểnh lện một chút rồi niệm.
Không khí xung quanh như bị thứ gì đó vô hình đè ép xuống, toàn bộ khí lực đột ngột trùng xuống, linh khí ở xung quanh dần dần bạo loạn tán đi khắp nơi.


Ở phía trên cao kia chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên phía bên dưới kia phát ra một tiếng nổ và rung động rất lớn.
“Rầm rầm”.


Khói bụi từ phía trung tâm sàn đấu bốc lên nghi ngút che khuất hiết tầm nhìn và thanh âm từng đường lôi đài nứt vở thành từng đường nhỏ trài dài khắp nơi.


Từ trong đám khói bụi đó lần lượt là những tiếng thét thất thanh “Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh” sợ hãi vang lên và dần dần những thân ảnh đổ bắn lao ra ngoài rồi nằm lăn lóc trên nền đất.


“Rốt cuộc chó chuyện gì xảy ra?”. Vị lão giả ở trên kia cũng đứng ngồi không yên ma nhanh chóng bật đứng dậy, ánh mắt lo lắng nhìn về phía bên dưới, không thể can thiệp vào giữa trận nhưng ánh mắt rung động của lão đã nói lên tất cả.


Toàn bộ quá trính diễn ra quá nhanh chỉ trong chưa tới một lần hô hấp và không tài nào biết được chân chính ai là người gây ra.


Nhưng khi nhìn lại thì lão lại thở nhẹ, vì đám đệ tử kia không có dấu hiệu bị thuơng tổn quá nặng mà chị bị xấy xát một chút ít với vẻ mặt lo sợ nhìn về phía trên lôi đài.
---
Ps:
- Ta mún được đề cử.
- Ta mún được donate.
- Ta mún được đẩy kim phiếu.
Ta cầu, ta cầu, ta cầu.






Truyện liên quan